Nhìn bữa sáng thịnh soạn trước mặt, Tử Lam gật đầu cười, “Thank you!”
Người giúp việc hơi xấu hổ sau đó lui xuống.
Lúc này, Lý Thuận cùng Tạp Ni vừa đi tới, nhìn thấy bữa sáng thịnh soạn của Tử Lam, Lý Thuận không nhịn được đi tới, “Wow, bữa ăn sáng thật thịnh soạn, thì ra phụ nữ có thai còn được đãi ngộ như vậy!”
Hoa Hồng ở một bên tao nhã ăn sáng, nghe được lời nói của Lý Thuận không nhịn được cười mở miệng, “Hâm mộ sao? Hâm mộ vậy thì mau mau mang thai, vậy thì anh cũng có thể hưởng thụ như vậy!”
Nghe Hoa Hồng nói… , Lý Thuận sầm mặt, ngước mắt căm tức nhìn Hoa Hồng một cái, “Nếu như tôi có thể mang thai, trên thế giới này cũng không phân biệt nam nữ rồi!”
“Nếu như không phân biệt nam nữ, chỉ sợ anh đã sớm nhịn chết rồi!” Lời của Hoa Hồng nói ra không làm người ta sợ hãi đến chết thì cũng sẽ không ngừng nói.
Lý Thuận cảm giác mình thua.
Một người phụ nữ nói đến mức này rồi, anh còn có thể nói gì?
Cho nên, Lý Thuận ngồi chỗ đó chịu lép vế an phận ăn điểm tâm.
Tạp Ni ngồi bên cạnh anh, mở miệng cười, “Trăm ngàn lần chớ có cùng phụ nữ phân cao thấp!”
Lý Thuận biểu hiện đồng ý gật đầu.
Khóe miệng Hoa Hồng ngoắc ngoắc, không nói gì nữa.
Tử Lam cũng an tâm ăn bữa sáng, nghe họ cãi nhau, chỉ cười không nói gì.
Họ còn chưa ăn xong bữa sáng, Bạch Dạ đã tới.
Lúc nhìn thấy Bạch Dạ, Tử Lam cũng đã ăn được một ít, lập tức đứng lên, “Bạch Dạ, tình trạng như thế nào?”
Đôi mắt Bạch Dạ có chút hồng, nhìn ra, anh vì chuyện của Hi Hi cũng lao tâm khổ trí.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên kéo Tử Lam ngồi xuống, ý bảo để cho Bạch Dạ bớt căng thẳng, lúc này Tử Lam mới phát hiện, mình hơi gấp gáp một chút.
Bạch Dạ ngồi ở chính giữa, người giúp việc đưa bữa sáng lên, Bạch Dạ cũng không vội vàng ăn, mà nhìn họ, “Đã có kết quả!”
Nghe thế, dường như Tử Lam nghe thấy sự hy vọng, kich động nhìn Bạch Dạ, “Kết quả gì?”
Hoa Hồng cũng kich động nhìn anh nói, “Tôi biết, nhất định anh sẽ không để cho tôi thất vọng!”
Nhìn dáng vẻ mọi người kich động, Bạch Dạ mở miệng, “Tôi chỉ có thể nói, tôi có kết quả, nhưng không nói, tôi có thể giải được loại cổ này!”
Nói đến điều này, mọi người đều hơi sửng sốt, Tạp Ni đã mở miệng, “Rốt cuộc như thế nào, anh cứ nói tiếp!”
“Trải qua một đêm hôm qua nghiên cứu, tôi biết loại cổ trong người Hi Hi là gì rồi!”
“Cổ gì!?”
“Cổ gì!?” Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên gần như đồng thời hỏi, giọng nói để lộ đầy vẻ lo lắng.
“Trùng cổ!” Bạch Dạ chậm rãi nói ra đáp án.
“Trùng cổ?” Mặc Thiếu Thiên chau mày.
Bạch Dạ gật đầu, “Trùng cổ, trong truyền thuyết, trùng cổ là do đem các loại trùng độc có độc tính cực mạnh nhốt ở trong thùng bịt kín, khiến chúng ở trong đó cắn giết lẫn nhau, cuối cùng còn lại một con gọi là… Cổ, đến mồng năm tháng năm hàng năm cũng chính là vào tiết Đoan Ngọ, tụ trùng độc, bởi vì mồng năm tháng năm là lúc mặt trời chói chang khí độc nghiêm trọng nhất, lại dùng rắn, rết, côn trùng để kiềm chế, vừa chạm vào là bị giết chết!” Bạch Dạ nhìn họ gằn từng chữ nói.
Mọi người nghe xong ngây ngẩn cả người, những thứ này, căn bản họ nghe không hiểu, không, không phải là nghe không hiểu, mà là không biết nên hiểu như thế nào!
Hoa Hồng mở miệng, “Bạch Dạ, anh có thể nói điểm quan trọng, nghe có thể hiểu không?” Hoa Hồng nhanh chóng hỏi.
Nghe được giọng nói của Hoa Hồng, Bạch Dạ quay đầu lại thản nhiên nhìn cô, “Ở đây nghe không hiểu sợ là chỉ có một mình cô rồi!”
“Anh…”
“Bạch Dạ, nói tiếp!” Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cắt ngang họ đang cãi nhau, khẩn trương hỏi.
Nói đến cái này, Bạch Dạ chau mày, “Đây là một loại cổ thuật tới từ Miêu Cương, người Miêu Cương tinh thông cổ thuật, từ xưa họ dùng trùng cổ để trừng phạt người đàn ông bạc tình, chẳng qua trùng cổ là một loại trong số đó, phàm là người trúng trùng cổ, phát tác, giống như ngàn vạn con côn trùng trong cơ thể đang cắn xé, rất khó chịu, nhưng thời kỳ đầu người trúng cổ sẽ không nhận thấy được, giống như là hiện tượng trúng độc, nhưng sau này, sẽ càng ngày càng nguy hiểm, hơn nữa là khuynh hướng tự hại mình, đó là bởi vì trùng cổ trong cơ thể hút máu của mình, người đó căn bản khó có thể tự kiềm chế, thời gian phát tác căn bản không cố định, nhưng mỗi lần cũng sẽ nghiêm trọng hơn, mãi cho đến khi máu của người đó bị trùng cổ hút hết!” Bạch Dạ gằn từng chữ, không hề biết lúc Tử Lam nghe, giống như một thanh kiếm đâm vào tim của cô.
Đôi mắt đều đỏ!
“Thế nhưng biện pháp hại người đã từng sống chung với nhau như thế, thật là ác độc!” Lý Thuận không nhịn được mở miệng mắng.
Tạp Ni tỏ vẻ bình tĩnh, “Ở trên thế giới này, phương pháp hại người không thiếu những cái lạ… Chẳng qua là dùng để đối phó một đứa bé, cũng quá mức tàn nhẫn!”
Theo bản năng thì Diệp An Nhiên cũng quá ác độc.
Mặc Thiếu Thiên nghe xong, tay nắm chặt thành đấm, cho dù biết như vậy, có thể thế nào?
Diệp An Nhiên đã chết, anh cũng không còn biện pháp nào hành hạ cô, nếu không, anh nhất định đối với kẻ đã hành hạ Hi Hi, nghìn lần vạn lần trút trên người của cô!
“Vậy thì có không có cách nào cứu sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Bạch Dạ nhìn họ, một lát sau mở miệng, “Không có!”
Đáp án này, làm cho tất cả mọi người đều trầm xuống, Tử Lam lại muốn ngất xỉu, may là Mặc Thiếu Thiên đỡ cô.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn anh, “Không phải anh được xưng là thiên hạ quái tài*(* người kì có thể giải các loại độc kì quái) sao? Tại sao ngày đến cổ này giải cũng không được? Anh cũng có thể nghiên cứu ra là loại cổ gì, tại sao giải không được, Bạch Dạ, anh chỉ làm phí phạm cái danh hiệu này!” Hoa Hồng thở hổn hển nói, không lựa lời mà nói.
Nghe Hoa Hồng nói… , Bạch Dạ mở miệng, “Tôi chỉ là một bác sĩ, không phải là người tìm hiểu cổ, cô đã quá đề cao tôi!”
“Tôi đề cao anh cái gì, nếu như anh không cứu sống Hi Hi, vậy cả đời anh cũng đừng nghĩ sống yên ổn!” Hoa Hồng nhìn Bạch Dạ uy hiếρ.
Ai, người nào biết Hoa Hồng người đó xui xẻo!
Bạch Dạ cũng không biết mình có tài rốt cuộc là chuyện tốt hay không!
Bạch Dạ không tiếp tục tranh cãi cùng Hoa Hồng, ngược lại nhìn họ, “Không phải là tôi giải không được, mà là loại cổ này, không thể dễ dàng giải được, nếu như không cẩn thận sẽ bị cắn trả, có lẽ Hi Hi không thể chịu được lâu như vậy, sẽ chết!”
Nghe thế, trong lòng Lâm Tử Lam run sợ.
Nghe qua cổ, nhưng không nghĩ lại lợi hại như thế!
“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật không có biện pháp nào cứu Hi Hi sao?” Tử Lam nhìn Bạch Dạ hỏi.
Cô đã đem tất cả hy vọng đặt vào người Bạch Dạ, nếu như Bạch Dạ không cứu được, vậy cô thật không biết nên thế nào!
Bạch Dạ không lập tức mở miệng, chỉ nhíu mày.
Nhìn Bạch Dạ không mở miệng, trong lòng Tử Lam thì càng không nắm chắc, mới vừa rồi tâm tình còn vui vẻ, giờ đã xuống dốc không phanh!
Mặc Thiếu Thiên cũng chau mày, nhìn Bạch Dạ, “Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác sao?”
Bạch Dạ suy nghĩ một chút, mở miệng, “Cũng không phải là không có biện pháp nào!”
Nói đến cái này, mọi người nhìn anh, “Biện pháp gì?”
“Chỉ có tìm được người hạ độc, biết phương pháp hạ độc, thì có cách giải!” Bạch Dạ nói.
Nói đến điều này, mọi người đều cảm thấy Bạch Dạ nói vô ích.
“Cô ta đã chết!” Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên vô cùng không tốt nói.
Nhìn lướt qua Mặc Thiếu Thiên, Bạch Dạ mở miệng, “Vậy thì không có biện pháp gì rồi!”
Những lời này, chẳng khác nào cho Hi Hi phán quyết tử hình!
Tâm tình Tử Lam, không cách nào diễn tả được!
Hoa Hồng cũng tức giận hét, “Đáng chết, nếu như Diệp An Nhiên không chết… Tôi nhất định sẽ giết cô ta!”
“Không nghĩ tới cô ta dùng thủ đoạn độc ác như vậy!” Tạp Ni nói, nói đến điều này, anh ta nhíu mày, “Diệp An Nhiên thế nhưng có cổ thuật?”
Không cần nghi ngờ, những lời này chính là hỏi Mặc Thiếu Thiên.
Nghe Tạp Ni nói… , Mặc Thiếu Thiên cũng nhíu mày, “Tôi không biết, nhiều năm tôi không gặp cô ta, thậm chí chuyện cô ta thuộc tổ chức Mafia tôi cũng không biết!”
Mặc Thiếu Thiên nói ra lời này, Tạp Ni cũng cảm giác được có gì đó không đúng.
“Chẳng lẽ, Diệp An Nhiên xuất thân Miêu tộc?”
“Không thể nào, đã từng điều tra rõ thân thế của cô ta, không phải là Miêu tộc!” Nói tới chỗ này, Mặc Thiếu Thiên cũng cảm thấy kỳ quái.
Nếu không phải là Miêu tộc, làm sao cô ta có thể hạ độc?
Bạch Dạ vừa nghe, tự nhiên nghe ra một chút đầu mối, “Theo tôi được biết, cổ thuật của Miêu tộc, không được truyền ra ngoài!”
Vấn đề này, giúp họ tìm ra.
Một tia sơ hở.
“Ý của anh là, người hạ độc, không phải là Diệp An Nhiên?” Mặc Thiếu Thiên nhìn anh ta hỏi.
“Những lời này, hẳn là tôi hỏi anh mới đúng!” Bạch Dạ phản nói.
Mặc Thiếu Thiên dường như chợt hiểu ra, nếu như nói, không phải là Diệp An Nhiên, vậy sẽ là người nào?
Một giây sau, Mặc Thiếu Thiên cầm lấy điện thoại di động bấm gọi một dãy số.
“Alô, Mạc Lương, giúp tôi tra rõ Diệp An Nhiên lúc ở thành phố A đã từng tiếp xúc với ai, một tin tức cũng không được bỏ qua!”
“Diệp An Nhiên?” Mạc Lương sửng sốt.
“Vi An!” Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng nói.
Mạc Lương nghe ra Mặc Thiếu Thiên đang gấp gáp, biết Hi Hi xảy ra chuyện, bây giờ đang ở Chicago, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức đáp một tiếng, “Được, tôi lập tức đi tra!”
Sau khi cúp điện thoại, Tạp Ni mở miệng, “Tôi cũng để cho Mặc Tử tra một chút, có lẽ cũng sẽ có tin tức bất ngờ!” Nói xong Tạp Ni cũng cầm lấy điện thoại gọi.
Tử Lam đứng ở đó, vốn không có tri giác, nhưng dần dần từ lời nói của họ tìm được một tia hi vọng.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Người hạ độc không phải là Diệp An Nhiên sao?”
“Nhưng người đưa thuốc là cô ta!” Hoa Hồng mở miệng.
“Vậy cũng có thể cô ta mua từ nơi nào, hoặc là… Người khác cho!” Lúc nói ra câu nói sau cùng, Mặc Thiếu Thiên dường như nhớ tới cái gì, đáy mắt, vẻ thâm trầm.
Tốt nhất nên đúng như anh suy đoán!
Mà Tạp Ni bên kia, gọi điện thoại cho Mặc Tử, vừa nói xong, chính là một hồi thăm hỏi của Mặc Tử.
“Bảo bối như thế nào? Tình trạng như thế nào? Lần này có thể mang đến tổng bộ hay không!?” Từ đầu, hoàn toàn, luôn luôn không cho Tạp Ni cơ hội mở miệng trước.
Tạp Ni trầm mặt, “Tình huống không được tốt lắm!”
Vừa nghe điều này, giọng nói Mặc Tử lập tức thay đổi, “Thế nào? Không phải các anh đi tìm quái tài gì sao?”
“Bây giờ anh đừng hỏi nhiều như vậy, lập tức tra Diệp An Nhiên, cũng chính là Vi An sau này… ”