Trần Mặc lái xe, nghe được lời của cô… , Trực tiếp mở miệng, “Không có gì hay để thử!”
Nghe thế, Cảnh Thần cảm thấy buồn cười.
Nghe cô cười, Trần Mặc hơi nhíu mi, nhưng tránh gây gổ với cô, Trần Mặc cũng không hỏi gì cả.
Xe đi trên đường, rất nhanh đã đến dưới chung cư Cảnh Thần ở.
Xe mới vừa dừng lại, Cảnh Thần hít vào một hơi thật sâu, suy nghĩ một chút, Cảnh Thần lấy tiền từ trong ví ra trả tiền xe, “Cái này trả anh, đã cho tôi đi nhờ xe, cám ơn!” Nói xong, Cảnh Thần đẩy cửa xe ra bước xuống.
Trần Mặc ngồi ở trong xe, nhìn Cảnh Thần cử động, hơn nữa nhìn 100 đồng trong tay, nhíu mày.
Người phụ nữ này…
Luôn làm cho người khác muốn kich động đến mức phát điên!
Nhưng lại không có cách nào để có được người phụ nữ này!
Một giây sau, anh quyết định đẩy cửa xe đi xuống theo.
Cảnh Thần vừa đi vào thang máy, ngay sau đó Trần Mặc cũng đi theo vào.
Cảnh Thần đứng ở trong thang máy, nhìn Trần Mặc đột nhiên xuất hiện, cau mày lại, “Anh theo vào làm gì?”
“Em đã đưa 100 đồng tiền xe, anh là tài xế tự nhiên có nghĩa vụ bảo đảm an toàn của em mới được!” Nói xong, Trần Mặc vươn tay bấm thang máy, thang máy từ từ đóng lại.
Cảnh Thần đứng ở nơi đó, không biết nên làm như thế nào, “Tôi rất an toàn!”
“Vậy cũng phải lên trên lầu mới biết được!” Trần Mặc nói.
Vì vậy, thang máy từ từ lên cao.
Cảnh Thần đầu còn có một chút đau, không muốn tranh luận với anh, cả người tựa vào thang máy, nghỉ ngơi một chút.
Trần Mặc nghiêng đầu nhìn cô, nhìn ra cô có chút không thoải mái, còn chưa khỏe đã ra viện, đúng là một phụ nữ to gan!
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Mặc dường như có một quyết định một cái gì đó!
Đang lúc ấy thì thang máy đinh một tiếng mở ra, Cảnh Thần nghe được âm thanh nên mở mắt, chợt thấy trước mặt có người ập đến đây, cô còn chưa phản ứng kịp có chuyện gì xảy ra, thì cảm giác cả người được ai đó ôm lên.
Theo bản năng, cô vòng tay ôm chặt cổ Trần Mặc.
Nhìn biểu hiện của Cảnh Thần, Trần Mặc nhếch miệng lên cười.
Đang lúc ấy thì, Cảnh Thần lấy lại tinh thần, nhìn lên thấy khóe miệng Trần Mặc đang cười, Cảnh Thần không vui nhíu mày, “Anh làm gì đấy? Thả tôi xuống!”
“Đến phòng em, anh tự nhiên sẽ thả em xuống!” Trần Mặc nói, nói xong, ôm Cảnh Thần đi ra ngoài.
Nghe lời của anh, Cảnh Thần giùng giằng, “Tôi không cần, tự tôi có thể đi, anh thả tôi xuống, thả tôi xuống… ” Cảnh Thần kêu.
Trần Mặc ôm Cảnh Thần, cô không ngừng giãy giụa, Trần Mặc chỉ có thể ôm chặt cô, lúc này, anh nhìn Cảnh Thần, “Không muốn té xuống, thì đừng có làm loạn!”
“Anh thả tôi xuống tôi sẽ không té, Trần Mặc, thả tôi xuống!” Cảnh Thần kêu.
“Không cần uổng phí hơi sức, nghĩ có thể xuống, đến phòng em, anh tự nhiên sẽ thả em xuống!” Trần Mặc nói.
Nghe thế, Cảnh Thần cực kỳ khó chịu, nhưng hình như không còn cách nào, “Trần Mặc, anh biết cái gì gọi là tự trọng không?” Cảnh Thần nhìn Trần Mặc hỏi.
Nói đến cái này, Trần Mặc ngẩn ra, thân thể giật mình dừng một chút, không thể không thừa nhận, miệng người phụ nữ này đủ độc.
Trần Mặc cũng không nói gì, trực tiếp ôm cô đi về phía cửa phòng của cô.
“Mở cửa!” Trần Mặc nói.
“Thả tôi xuống!”
“Mở cửa!” Trần Mặc nói.
Cảnh Thần cũng không mở.
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần quật cường, lồng ngực Trần Mặc cũng tích đầy lửa, nhưng không thể làm gì cô.
Lúc này, tay của anh bay thẳng đến trên người Cảnh Thần sờ sờ.
Cảnh Thần cả kinh, nhìn anh, “Anh làm gì đấy?”
“Em không mở cửa, không phải là muốn để cho anh tìm, để cho anh có cơ hội sờ em sao?” Trần Mặc nói.
Nói lời khó nghe, ai không biết!
Trần Mặc cũng muốn bạo phát!
Nghe lời của anh… , Cảnh Thần cảm thấy trên mặt một hồi khó chịu, “Trần Mặc, anh khốn kiếp!” Cảnh Thần vươn tay đánh anh.
Trần Mặc ôm cô, không rảnh ngăn cản, lập tức bị Cảnh Thần hung hăng đánh một quyền, anh chịu đựng, không có oán trách, mà nhìn thẳng cô, “Mở cửa ra không!?”
Cảnh Thần cảm giác mình sắp điên rồi, từ trên người móc ra cái chìa khóa, mở cửa.
Lúc này, Trần Mặc đá cửa văng ra, ôm cô đi vào.
Mãi cho đến phòng ngủ của cô, Trần Mặc mới thả cô nằm trên giường.
Lúc này, Cảnh Thần lập tức đứng lên, hướng về phía Trần Mặc đánh mấy cái, “Khốn kiếp, khốn kiếp!” Cảnh Thần đánh anh, nói ra những lời rất khó nghe.
Trần Mặc đứng ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, mặc cho Cảnh Thần đánh.
Lúc này, nhìn dáng vẻ đau lòng khổ sở của cô, Trần Mặc nhíu mày, một khắc kia, thoáng qua một tia đau lòng, ngay sau đó, anh nhìn trên người cô có chút ướt, nhíu mày, một phát bắt được tay của cô, “Lập tức đi tắm, thay quần áo!”
“Tôi tắm hay không, thay quần áo hay không có liên quan gì đến anh sao, Trần Mặc, anh không phải cảm thấy anh quản quá nhiều sao!?” Cảnh Thần bị anh nắm, tức giận hét.
“Tắm xong, muốn làm sao, tùy em!” Trần Mặc nhìn cô nói.
Nghe lời của anh, Cảnh Thần cảm thấy buồn cười, lập tức đẩy anh ra, “Anh cho rằng anh là ai hả?” Cảnh Thần nói, “Trần Mặc, tôi hiện tại không muốn gặp lại anh… Anh có thể đi hay không, không cần xuất hiện trước mặt của tôi nữa!?” Cảnh Thần nhìn anh nói.
Trần Mặc nhìn cô, “Em đáp ứng anh đi tắm, anh sẽ rời đi!”
“Cái này với anh không có quan hệ gì?” Cảnh Thần nhìn anh vô lực nói.
Cô tắm hay không, mắc mớ gì đến anh chứ?
Chính xác là không liên quan đến Trần Mặc, nhưng anh cũng không có cách nào bỏ mặc cô lúc này.
Lúc này, Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, “Tắm hay không tắm? Hay là muốn anh tắm giúp em!” Trần Mặc nói.
Nét mặt kia cho người khác cảm giác, không giống như nói giỡn, mà là nghiêm túc!
Nghe thế, Cảnh Thần hét lên, “Trần Mặc, anh khốn kiếp!”
Nghe Cảnh Thần một câu một câu khốn kiếp, Trần Mặc lúc này thật nghĩ muốn khốn kiếp, một tay kéo Cảnh Thần qua, gi¬am cầm vào trong ngực, “Nếu đã mang tiếng khốn kiếp, không khốn kiếp một lần, cũng thấy có lỗi với cái tên này!” Nói xong, Trần Mặc lôi kéo Cảnh Thần đi.
Cảnh Thần giùng giằng, “Trần Mặc, anh khốn kiếp, buông tôi ra, chuyện của tôi với anh không có quan hệ!”
Nhưng Trần Mặc không có ý muốn thả cô ra.
Cảnh Thần tiếp tục giãy giụa, nhưng hơi sức của cô căn bản không bằng Trần Mặc, một giây kế tiếp Cảnh Thần vung tay lên, “Bang” một tiếng, đánh vào mặt Trần Mặc.
Một khắc kia, tất cả cũng yên tĩnh lại.
Trần Mặc nghiêng mặt, da thịt Trần Mặc rất trắng, đột nhiên xuất hiện một dấu vân tay.
Cảnh Thần sững sờ, nhìn Trần Mặc, không ngờ cô thật sự đánh anh, nhưng cô cũng không đau lòng, mà nhìn anh nói, “Trần Mặc, anh đặt Lăng Nhược chỗ nào, đặt tôi chỗ nào?” Chợt, Cảnh Thần hét lên một câu như vậy.
Nghe thế, Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, ánh mắt u ám ẩn giấu quá nhiều tâm tình.
Mà lúc này, Cảnh Thần cũng nhìn anh, giọng nói không giống mới vừa rồi lớn tiếng như vậy, mà có chút vô lực, “Trần Mặc, anh lập tức sẽ phải đính hôn, xin anh tôn trọng Lăng Nhược, tôn trọng tôi, cũng tôn trọng chính anh!” Cảnh Thần nhìn anh nói gằn từng chữ.
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Trần Mặc nhíu mày, nhìn cô, “Em thật muốn anh cùng cô ấy đính hôn sao?”
Cô muốn anh đính hôn cái gì chứ?
Bộ cô muốn là được sao?
Nghe được lời Trần Mặc nói, khóe miệng Cảnh Thần cười, “Đây là sự thật không phải sao?”
Nói tới chỗ này, Cảnh Thần hít thở sâu một hơi, “Trần Mặc, chuyện đã đến tình trạng này, tôi chúc anh hạnh phúc, mặc kệ trước kia chúng ta xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn còn phải làm chung công ty, nên hi vọng chúng ta cũng bình thường một chút, tôi không muốn bởi vì những chuyện này, gây trở ngại công việc của tôi, cũng hi vọng anh, không cần quấy rầy tôi nữa!” Cảnh Thần nhìn anh nói gằn từng chữ, cô một mực nghĩ, thời điểm nói ra những lời này, sẽ được tự do thoải mái, nhưng không ngờ, còn khó khăn như vậy, hơn nữa, tim rất đau!
“Về phần đêm hôm ấy, chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta nên quên đi, về sau, chúng ta vẫn là đồng nghiệp… ” Cảnh Thần nhìn anh nói.
Mỗi một chữ, một câu cô nói, Trần Mặc nhìn chằm chằm vào cô.
“Em muốn như vậy?” Trần Mặc nhìn cô hỏi, giọng nói, gần như nhấn mạnh từ chữ.
Cảnh Thần gật đầu một cái, “Ừ, tôi chỉ hi vọng cuộc sống có thể bình thản một chút, chuyện đã xảy ra trước kia, tôi coi như hiểu lầm, cũng hi vọng anh không cần tiếp tục dây dưa, Lăng Nhược rất tốt, hai người rất xứng đôi, tôi chúc hai người hạnh phúc!” Cảnh Thần nhìn anh thật bình tĩnh mà nói.
Nghe được câu chúc phúc kia, khóe miệng Trần Mặc cũng nâng lên nụ cười lạnh.
“Được, anh ghi nhận lời chúc phúc của em!” Nói xong, Trần Mặc nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
Cảnh Thần đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Trần Mặc, đáy lòng co rút, khó chịu không thôi.
“Phanh” một tiếng, cửa phòng hung hăng đóng lại, Cảnh Thần đứng ở nơi đó, khó chịu không nói ra được, cô từ từ đi tới cửa, nghe tiếng Trần Mặc biến mất ở hành lang, cả người dựa vào cửa.
Mặc dù suy nghĩ một ngàn lần, một vạn lần như vậy, nhưng không nghĩ đến sẽ nói ra được, trong lòng khó chịu như vậy…
Trần Mặc từ trong nhà Cảnh Thần đi ra, trực tiếp lên xe.
Nghĩ đến những lời Lam Cảnh Thần mới vừa nói, Trần Mặc đập một quyền vào trên tay lái!
Cuối cùng, anh bất đắc dĩ đeo dây an toàn lên, nhắm mắt lại hít thở sâu.
Nếu cô đã quyết định như vậy, anh còn có thể nói gì!
Sau một lúc lâu, Trần Mặc mở mắt, mới vừa định lái xe rời đi, chợt phát hiện trên xe có một hộp thuốc.
Trần Mặc cầm lên nhìn một chút, là thuốc hạ sốt, nghĩ tới nhất định là Lam Cảnh Thần để quên.
Trần Mặc lấy thuốc nhét vào trên xe, vừa mới chuẩn bị rời đi, nhưng lại cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, không yên lòng, cuối cùng lại tắt máy, cầm thuốc lên, đẩy cửa xe ra đi xuống.
Lên lầu, Trần Mặc tính gõ cửa, lại nghe được bên trong truyền đến một hồi tiếng khóc.
Tay Trần Mặc dừng ở giữa không trung, trong lòng nhất thời, cảm xúc trăm mối ngổn ngang…