Nói không muốn nhìn nhưng Lam Tử Lam vẫn nhìn, cảm giác động tác mặc quần của Mặc Thiếu Thiên đầy tính nghệ thuật.
“Lâm tiểu thư, không nên dùng ánh mắt tán thưởng đó nhìn anh, anh nghĩ sẽ không nhịn được mà ăn em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam: “… ”
Nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên mặc quần xong, lúc này Lâm Tử Lam mới đi ra ngoài.
“Nếu như xong rồi, có thể đi thôi!”
Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười, đem cúc áo sơ mi cài lại, tùy ý đáp lời: “ Có thể đi thôi!”.
Vì vậy, theo Lâm Tử Lam đi xuống lầu.
Đã mấy tháng trôi qua, đây cũng là lần đầu tiên Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam ra bên ngoài ăn cơm.
Vẫn là phòng ăn tốt, rượu đỏ ngon, hai người vừa ăn vừa ôn chuyện.
Lúc này Mặc lão gọi điện thoại tới, nhìn thấy số điện thoại, Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh hai tiếng, không có nhận.
Chuyện mới vừa rồi anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên
“Tại sao anh không nhận điện thoại?”
“Không có việc gì, phiền phức!?” Mặc Thiếu Thiên nói, cũng không liếc mắt nhìn, căn bản không có ý định nhận.
Lâm Tử Lam nhíu mày cũng không hỏi tiếp, tiếp tục ăn, vậy mà giây kế tiếp, điện thoại đi động vang lên lần nữa, nhưng mà lần này không phải của Mặc Thiếu Thiên mà là của Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam nhìn điện thoại di động, thấy số điện thoại hiện lên thì ngước mắt liếc nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó nhận máy.
“Alo… ”
“Mặc Thiếu Thiên!” Vừa nhận điện thoại, Mặc lão chính là quát to một trận.
Giờ phút này, Lâm Tử Lam mới hiểu tại sao Mặc Thiếu Thiên không nhận điện thoại.
“Đang ăn cơm!” Lâm Tử Lam nói.
“Tại sao nó không nghe máy?” Đầu dây bên kia Mặc Lão nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên ăn mấy thứ linh tinh, coi như không nghe, cũng biết là ai gọi đến.
“Có thể là không mang theo điện thoại di động!?” Lâm Tử Lam nói.
Trong lúc vô tình, vẫn là lời nói dối có ý tốt.
Mặc Thiếu Thiên đang cắt lấy miếng thịt bò bít tết, nghe được câu này, dừngđộng tác cắt thịt bò ngẩn ra, ngay sau đó ngước mắt nhìn về phía Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam ngay cả đầu cũng không có ngẩn lên, coi như không thấy.
Nghe Lam Tử Lam nói, Mặc Lão ở bên kia cười lạnh một tiếng, ông còn lạ gì tính cách con trai mình, đối với nó ông hiểu rõ hơn ai khác.
Vì vậy, trong điện thoại, Mặc lão cười lạnh lùng một tiếng mở miệng mắng:“ Đứa con bất hiếu!”
Mặc Thiếu Thiên dù không cố tình cũng nghe được những lời này, lúc này, Mặc Thiếu Thiên vươn tay lấy di động từ trong tay Lâm Tử Lam đặt ở bên tai.
Lâm Tử Lam sững sờ, cũng không tiện nói gì, vì vậy giữ yên lặng. Mặc Thiếu Thiên lấy được điện thoại trực tiếp mở miệng:“Bất hiếu cũng là do ông áp bức mà ra đấy!”
Mặc lão sững sờ, không ngờ đổi thành Mặc Thiếu Thiên nghe máy.
“Đứa con bất hiếu, vì anh, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị bức chết!”
“Chết thật đúng lúc, vị trí của tôi ngồi càng tốt” Mặc Thiếu Thiên nói, giọng nói nghe hết sức nhẹ nhõm.
Phốc.
Lâm Tử Lam thiếu chút nữa nhịn không đượcmà bật cười.
Lời nói này của Mặc Thiếu Thiên xác thực rất dễ chọc tức người khác.
Lâm Tử Lam cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ dậm chân tức giận của Mặc Lão ở bên kia.
“Anh… Tôi không cần nói chuyện với anh, đưa điện thoại cho Lâm Tử Lam!” Mặc lão tức giận hô to, bình thường cũng phải cùng Mặc Thiếu Thiên cãi mấy câu, lúc này vì tức giận nên cũng lười cãi lại.
“Tôi mạn phép không đưa!” Mặc Thiếu Thiên nói: “ Còn nữa, chuyện sáng hôm nay, nếu như ông không cho tôi một cái công đạo, về sau cũng đừng nghĩ gặp được Hi Hi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Những lời này, đúng là chọc tức Mặc Lão!
“Anh dám!” Mặc lão nói.
Mặc dù chuyện đã giải quyết, nhưng mà nghe Mặc Thiếu Thiên nói, ông cảm thấy khó chịu.
Dựa vào cái gì, không cho ông gặp mặt cháu mình!!!
“Có dám hay không, ông thử sẽ biết!” Mặc Thiếu Thiên nói, nói chuyện cùng Mặc lão, tuyệt đối không chịu thua.
Mặc lão lúc này thật sự tức giận!
“Nó là cháu của tôi, tại sao anh không cho tôi gặp nó?” Mặc lão hỏi.
“Cháu của ông? Không phải cháu của ông chỉ có mình Mặc Vũ thôi sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi lại, từ lúc nào thì thừa nhận Hi Hi là cháu của mình rồi?
“Hi Hi cũng là cháu của tôi!” Mặc lão nói.
“A… Nếu như mà tôi nhớ không lầm, trước kia ông nhất quyết nói cháu của Mặc gia chỉ có một người là Mặc Vũ, ông chết cũng không thừa nhận Hi Hi là người của Mặc gia!”Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói đến chuyện này, Mặc lão có chút tức giận, ban đầu là nói lẫy, ông cũng không ngờ đến trường hợp bị Hi Hi hấp dẫn, chuyện cho tới bây giờ không ngờ lại là vấn đề uy hiếρ ông.
“Tôi nói thế thì sao? Đó là bởi vì tôi nhắm vào anh thôi!”, Mặc Lão không chút khách khí nói.
Một câu nói, đem mọi chuyện đổ lên người Mặc Thiếu Thiên.
“Như thế thì sao? Lời đã nói ra, cũng đừng nghĩ lấy lại!” Mặc Thiếu Thiên cũng nói.
Hai người bắt đầu cuộc đại chiến giành con, cháu.
Âm thanh rất lớn, khiến phòng ăn không ít người nhìn sang, nhưng màđồng chí Mặc Thiếu Thiên da mặt dày, tâm lý mạnh mẽ, tất cả đều không để ý vẫn cầm điện thoại cùng Mặc lão gây gổ.
Hơn nữa, giọng điệu gây gổ của hai người, cũng đặc biệt giống như đứa bé hờn dỗi!
Lâm Tử Lam yên lặng ngồi ở một bên, không nói lời nào, hạ thấp sự tồn tại của mình.
Cuối cùng Mặc Thiếu Thiên quăng một câu: “ Nó nhìn nhận ông chính là thừa nhận tôi có cha!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên lập tức cúp máy, hận không thể đập vỡ điện thoại di động.
Lâm Tử Lam đặc biệt bình tĩnh nhắc nhở một câu: “ Điện thoại của tôi!”
Mặc Thiếu Thiên lúc này mới nhìn xuống, cũng không có đập vỡ điện thoại, ném cho Lam Tử Lam.
Lâm Tử Lam nhận lấy điện thoại di động, đặt ở một nên, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới mở miệng: “ Ăn Cơm!”
Lâm Tử Lam cũng không nói gì, yên lặng ngồi ăn cơm.
Hình như ầm ĩ xong rồi, Mặc Thiếu Thiên cũng không có tức giận lắm, ít nhất, Lâm Tử Lam không nhìn ra.
Vì vậy cơm nước xong, Mặc Thiếu Thiên đi lấy xe, mà Lâm Tử Lâm nhân cơ hội này gọi cho Mặc lão một cú điện thoại.
Thời điểm gọi điện thoại, bên kia Mặc lão còn đang tức giận đến nỗi không kiềm chế được!
Lâm Tử Lam mở miệng hỏi một câu: “ Đúng rồi, gọi điện thoại muốn nói gì với tôi sao?”
Lúc này, Mặc lão mới nhớ tới việc chính: “ Đúng rồi, tôi gọi điện cho cô là muốn nói chuyện sáng nay, tôi cũng không ngờ tên đó đối với phụ nữ Trung Quốc… ” Nói được nửa câu, Mặc lão dừng lại một chút: “ Tóm lại chuyện này tôi đã xử lý tốt, chuyện sáng hôm nay là tôi không xử lý tốt!” Mặc lão nói.
Nghe được lời này của Mặc lão, Lâm Tử Lam có thể hiểulà ông thừa nhận mình sai mà xin lỗi sao?
Chỉ là mặc kệ như thế nào, Mặc lão cũnglà vì cô, có thể làm cho cô nhớ đến chuyện gì đó, Lâm Tử Lam cũng không để ý!
“Chuyện này cũng không trách ông được, ông cũng là vì muốn tốt cho tôi thôi!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe được lời của Lâm Tử Lam, Mặc lão sững sờ: “ Vậy thì tốt!”
“Mặc Thiếu Thiên đã tìm bác sĩ cho tôi, ngày mai sẽ đi làm kiển tra, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả!” Lam Tử Lam nói.
Nghe nói như thế, Mặc lão mới buông lỏng được một chút: “ Vậy thì tốt!”
Vì thế, Lâm Tử Lam cùng Mặc Lão nói mấy câu thì lúc này Mặc Thiếu Thiên mở cửa xe đi tới, vừa tới trước mặt, Lâm Tử Lam cúp điện thoại.
Mặc Thiếu Thiên liếc cô một cái: “Điện thoại của ai?”
“Của Mặc lão!” Lâm Tử Lam nói thật, không cần che giấu Mặc Thiếu Thiên.
Nghe nói thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, lái xe hướng về phía trước: “ Có gì tốt mà nói với ông ấy!”
“Mặc lão giải thích với tôi chuyện lúc sáng!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe nói thế, Mặc Thiếu Thiên khó chịu mở miệng: “ Cũng không biết có phải là ông ấy cố ý hay không!”
Lâm Tử Lam: “… ”
Mặc dù Mặc Thiếu Thiên nói vậy, nhưng Lâm Tử Lam biết anh ấy không có nghĩ vậy. Nhìn Mặc Thiếu Thiên và Mặc lão gây gổ, Lâm Tử Lam biết hiện tại chỉ là Mặc Thiếu Thiên không biết phải làm sao ở cùng một chỗ với Mặc Lão, cho nên chỉ có thể dùng phương thức gây gổ như vậy.
Mặc dù Lâm Tử Lâm không hiểu rõ hai người lắm, nhưng cô biết hai người đều giống nhau.
“Mặc kệ thế nào, chuyện cũng đã qua rồi!” Lâm Tử Lam nói.
Cô cũng không muốn vì chuyện này mà Mặc Thiếu Thiên và Mặc lão cãi đi cãi lại.
Nghe lời nói của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cũng khôngnói gì nữa.
Sau khi đưa Lâm Tử Lam về nhà, Mặc Thiếu Thiên phải đi đến công ty.
Lâm Tử Lam ở nhà, không ăn thì chính là ngủ, thỉnh thoảng lục lọi bản vẽ thiết kế. Mặc dù rất nhàn nhã, nhưng hình như cũng trôi qua thật mau.
Hôm sau.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đưa Lâm Tử Lam đến bệnh viện.
Bệnh viện tốt nhất A thị, Mặc Thiếu Thiên mua lại.
Hi Hi biết mẹ muốn đi làm kiểm tra, vốn dĩ muốn đi theo nhưng bị Lâm Tử Lam ngăn lại, vẫn phải ngoan ngoãn đi đến trường học.
Bên trong bệnh viện, Lâm Tử Lam đã làm hết các xét nghiệm, chỉ chờ kết quả.
Nói thật, Lâm Tử Lam có chút khẩn trương. Cô rất muốn biết rõ mọi chuyện.
Mặc dù đã biết đáp án, nhưng nhưng cô muốn biết bên trong đó còn có nguyên nhân gì hay không?
Cô có chút không thể tin được, Tiêu Dật sẽ làm như vậy.
Nhưng mà, nửa giờ sau, Mặc Thiếu Thiên đi vào phòng bệnh, mà Lâm Tử Lam còn đang kiểm tra lần cuối.
“Như thế nào?” Mặc Thiếu Thiên nhìn người đối diện hỏi
Luke là bác sĩ não bộ uy tín nhất thế giới, cho dù có lúc ông ta rấtra vẻ, cũng không tùy tiện đi lại, nhưng mà Mặc Thiếu Thiên vẫn mời được ông ta đến đây.
Vẫn là câu nói kia, Luke không đến là bởi vì giá tiền không cao, giá cao, không tin ông ta không đến!
Luke nhìn kết quả kiểm tra trước mặt, sau đó lại nghe Mặc Thiếu Thiên hỏi, ánh mắt dời đi khỏi phần kết quả, nhìn Mặc Thiếu Thiên “ Giống như tôi phỏng đoán, là giống nhau!”
“Con chip là nguyên nhân dẫn đến mất trí nhớ!” Luke nói: “Nhưng đây là một loạikhoa học kỹ thuật vô cùng cao siêu, không biết bọn họ như thế nào làm được!” Luke nói.
Thời điểm nói đến đây, Mặc Thiếu Thiên nắm thật chặt hai quả đấm.
Xem ra ban đầu bỏ qua cho Tiêu Dật, anh vô cùng hối hận!
Hiện tại anh hận không thể giết chết Tiêu Dật.
Lúc này, Lâm Tử Lam vừa đi tới cửa, khi bác sĩ Lucke nói, cô cũng vừa nghe được! Bước chân giật mình dừng lại tại cửa, không ngờ, quả thật như thế!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngước mắt nhìn Luke: “ Tôi muốn biết có biện pháp nào khôi phục trí nhớ hay không?”
“Muốn khôi phục trí nhớ, nhất định phải lấy con chíp ra, nếu như muốn lấy ra thì phải làm phẫu thuật não bộ, nhưng phải biết rằng đây là một cuộc giải phẩu đặc biệt nguy hiểm!”
Nghe nói thế, Mặc Thiếu Thiên giật mình, suy nghĩ một chút, nhìn Luke: “ Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”
“Tác dụng chủ yếu của con chíp chính là áp bức trí nhớ của cô ấy, nếu như không lấy ra, căn bản sẽ không nhớ được, nếu đểthời gian quá dài, thì vĩnh viễn cũng không nhớ nổi!”