Đối mặt với sự nhạo báng của Hi Hi, thiếu tá Tỉnh Nham không có chút nào tức giận, lúc này ánh mắt nhìn chằm chằm Hi Hi, dường như muốn từ trên mặt của bé nhìn ra cái gì.
Hi Hi cũng nhìn thiếu tá Tỉnh Nham, trên mặt không có vẻ gì sợ, ngược lại trên mặt mang nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn hết sức đáng yêu.
Tỉnh Nham nhìn bé, “Xem ra, tôi đã xem thường cậu!” Tỉnh Nham nói.
Nghe được câu này, Hi Hi vẫn cười như cũ, “Tôi không hiểu ông có ý gì… ”
Nghe được lời Hi Hi nói, khóe miệng thiếu tá Tỉnh Nham ngoắc ngoắc, “Tôi nhớ kỹ cậu!” Tỉnh Nham nói.
Nghe thế, sắc mặt của Hi Hi co quắp lại, chẳng lẽ sau này bé cũng bị thiếu tá Tỉnh Nham nhìn chằm chằm như đã chết rồi sao?
Đây là may mắn hay là bất hạnh đây?
Nhưng mà Hi Hi tiếp tục cười, “ Chú đẹp trai này, buổi tối chị em tôi ra ngoài hóng gió, chú đi theo chúng tôi, nhưng cũng không giải thích được với tôi một câu, rốt cuộc chú muốn cái gì!?” Hi Hi nhìn Tỉnh Nham hỏi.
Bộ dạng kia, khỏi phải nói giả bộ giống như thật.
Tỉnh Nham nhìn Hi Hi, ánh mắt biến hóa thất thường, khóe miệng càng nâng lên cười lạnh, không cần gấp gáp, một ngày nào đó anh sẽ tra ra thân phận thật sự của bé.
Lúc này, Tỉnh Nham mở miệng, “Nói cho Tạp Ni, bất cứ lúc nào tôi cũng chú ý các người!” Nói xong, Tỉnh Nham đột nhiên quay đầu xe, nhấn ga rời đi.
Hi Hi liền bò tới cửa sổ, nhìn bóng lưng Tỉnh Nham biến mất, khóe miệng cười mới chậm rãi hạ xuống.
Hi Hi hiểu Tỉnh Nham nói là có ý gì, anh ta nói như vậy, chẳng qua là tự nói với mình, anh ta đã biết thân phận của bé rồi, nhưng Hi Hi dám chắc, anh ta chỉ là suy đoán mà thôi, không có chứng cớ xác thực.
Đáng tiếc đáng tiếc, chuyến đi này của bọn họ, trực giác cùng suy đoán cũng không thể trở thành chứng cớ.
Chứng cớ đối với bọn họ mà nói, quá quan trọng!
Nghĩ tới đây, Hi Hi dựa cả người vào ghế.
Hoa hồng nhìn Hi Hi, “Xem ra, anh ta đã nghi ngờ thân phận của cậu rồi!”
“Vậy thì như thế nào? Không có bất kỳ chứng cứ nào, dựa vào suy đoán của anh ta, đều không có bất kỳ ý nghĩa gì!” Hi Hi nói.
Hoa hồng gật đầu, nhìn bé, bé thế nhưng dùng lời nói nhạo báng thiếu tá Tỉnh Nham, xem ra, sau này bé không thể thua thiệt hơn thiếu tá Tỉnh Nham.
Đang lúc ấy thì, Hi Hi nhìn hoa hồng, chợt nhớ tới cái gì, “Nhanh lên một chút điện thoại nhờ giúp đỡ… Không nghĩ ra xe thế nhưng đã hết xăng, không cảm thấy thật buồn cười sao… ”
^^^^^^^^^^^^^^^^^
Lúc Hi Hi trở về, đã hơn hai giờ sáng, sợ kinh động đến Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi liền trực tiếp đi về phòng của mình.
Không có lập tức ngủ, mà là mở máy vi tính, đăng nhập.
Tạp Ni cùng Mặc Tử, còn có Thẩm Dạ Thiên ở trên đó đang đợi tin tức của Hi Hi.
Hi Hi, “Tôi tới đây!”
Mặc Tử, “Mẹ kiếp, cậu rốt cuộc đăng nhập rồi!”
Tạp Ni, “Như thế nào, như thế nào!?”
Thẩm Dạ Thiên, “Đừng nóng vội, để Hi Hi nói!”
Hi hi mới vừa lên, mấy người bọn họ tất cả đều nhảy vào, nhìn bọn họ mỗi người một câu, tay Hi Hi thật nhanh đánh chữ lên trên, “Dĩ nhiên ok!”
“Tỉnh Nham!? Không có phát hiện ra cậu?” Tạp Ni hỏi, không nghĩ tới lần này Tỉnh Nham đối với anh như vậy, nhất định buộc chân anh, để tra ra thân phận của Hi Hi.
Hi Hi là lá bài chủ chốt của Hợp Tung, cho nên, tuyệt đối không thể để Tỉnh Nham tra được, hơn nữa chuyện quan trọng nhất, Hi Hi còn không có năng lực tự bảo vệ mình, cho nên, bọn họ chỉ có thể tận lực cố gắng bảo vệ tốt Hi Hi, nhưng Hi Hi hết lần này đến lần khác nhảy vào hố lửa, biết rõ nhiệm vụ lần này, Tỉnh Nham sẽ tham dự, vẫn nhận.
Nghe thế, Hi Hi nhíu mày, “Tôi cảm thấy thiếu tá Tỉnh Nham kia không có như các người nói!”
“Ý gì!?” Nghe thế, Mặc Tử lập tức hứng thú, nghe lời này, hình như Hi Hi chiếm thế thượng phong.
Tạp Ni cũng hứng thú, “Nói mau!”
“Chính là nhiệm vụ hoàn thành, Tỉnh Nham cũng không có bắt được bất kỳ nhược điểm nào của tôi!”
Mặc Tử, “… ”
Tạp Ni, “… ”
“Cụ thể một chút!” Thẩm Dạ Thiên lúc này cũng lên tiếng.
Nghe được lời Thẩm Dạ Thiên nói, Hi Hi lúc này mới đem chuyện xảy ra tối hôm nay nói cho bọn họ.
Sau khi nói xong, Mặc Tử phản ứng đầu tiên, “Thế nào, là cậu đùa giỡn thiếu tá Tỉnh Nham!?”
“Tôi đùa giỡn chổ nào? Tôi là nhạo báng chứ!!” Hi Hi cải chính.
Mặc Tử, “… ”
Tạp Ni suy nghĩ một chút, thích thú mở miệng, “Bảo bối, không phải tôi đã nói với cậu, Thiếu tá Tỉnh Nham người này, rất ghi hận… ”
“Hả!?” Hi Hi sửng sốt.
Mặc Tử bổ sung, “Có thể sau này, cậu cùng Tạp Ni sẽ trở thành ”Thượng khách!” Của anh ta.
“Không phải đâu!” Hi Hi nói.
“Có phải hay không, trở về cậu sẽ biết!” Mặc Tử nói.
Hi Hi, “… ”
Ngẩn người, Hi Hi mở miệng, “Đây là vinh hạnh của tôi, hay là xui xẻo!?”
“Có phải hay không nói rõ, tôi cùng Tạp Ni là cao nhất Hợp Tung!?” Hi Hi hỏi.
Mới vừa hỏi ra những lời này, Mặc Tử bất mãn, “Mẹ kiếp, cậu có ý gì!”
“Không phải sao, hình như thiếu tá Tỉnh Nham chỉ nhằm vào hai người chúng tôi, không phải nói ở Hợp Tung thì hai chúng tôi có thế lực nhất sao?” Hi Hi nói.
Nghe thế, Mặc Tử bất mãn nói, “Chết tiệt, đó là bởi vì Tỉnh Nham cùng Tạp Ni trước đó có bí mật không thể cho ai biết được?!” Mặc Tử nói.
Nghe nói như vậy, Tạp Ni càng thêm bực “Mẹ kiếp, cái gì bí mật không thể cho ai biết!?” Tạp Ni hỏi.
Anh đều không biết chuyện gì, Mặc Tử làm sao sẽ biết!?
“Trực giác!” Mặc Tử nhàn nhạt nói hai chữ, nếu không thiếu tá Tỉnh Nham làm sao cứ thế nhằm vào Tạp Ni, hơn nữa, không phải hung ác bình thường, mà là muốn dồn vào chỗ chết, cho nên Mặc Tử một mực suy đoán, Tỉnh Nham cùng Tạp Ni tuyệt đối không muốn người khác biết về quá khứ.
Mặc dù Tạp Ni không có nói, nhưng Mặc Tử sâu sắc cảm thấy như vậy!
“Trực giác của cậu nhiều nhất chỉ có thể để cho cậu nghĩ về một người phụ nữ!” Tạp Ni nói, sau đó nhìn Hi Hi khôi phục vẻ mặt vui vẻ nói một câu, “Bảo bối, tôi đồng ý lời của cậu nói!”
Hi Hi đắc ý cười.
Nếu như đây là sự thật, Hi Hi cũng nguyện ý tin tưởng như vậy.
Thẩm Dạ Thiên ở một bên trầm mặc một hồi mở miệng, “Đã như vậy, Mặc Tử, trở về huấn luyện Hi Hi cùng Tạp Ni trình độ cao để đối phó thiếu tá Tỉnh Nham!”
“Mẹ kiếp, hèn hạ!” Hi Hi lập tức mở miệng.
“Vô sỉ!” Tạp Ni cũng thế.
Mặc Tử lại ha ha ha cười to, “Cái này có thể!”
Vì vậy, mấy người ở trên mạng đều cười được một lúc, mãi cho đến lúc ba giờ rưỡi, Hi Hi mới chịu thoát.
“Được rồi, không nói với các người nữa, tôi thoát đi ngủ!” Hi Hi nói.
“Được!” Tạp Ni đáp một tiếng.
“Nếu như gần đây Tỉnh Nham luôn ở lại thành phố A, vậy cậu phải cẩn thận anh ta” Thẩm Dạ Thiên dặn dò.
“Tôi biết rồi!”
Đáp một tiếng, Hi Hi liền tắt máy vi tính bò lên giường đi ngủ.
Đêm này, Hi Hi ngủ đặc biệt ngon.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Hôm sau.
Mặc Thiếu Thiên bị âm thanh điện thoại giục tỉnh.
Mặc Thiếu Thiên mơ mơ màng màng nhận điện thoại, vậy mà sau khi nghe được lời bên kia nói, lập tức tỉnh táo lại, cúp điện thoại, nhìn Lâm Tử Lam còn đang ngủ, nên lặng lẽ đứng lên.
Vừa muốn đi, lúc này, Lâm Tử Lam mở mắt ra.
“Mặc Thiếu Thiên!”
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên dừng bước ngẩn ra, quay đầu lại, nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng theo quán tính nâng lên cười, “Em đã tỉnh!?”
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ một chút, mở miệng, “Anh có chuyện gì gạt tôi sao!?”
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên sững sờ, nhìn mặt Lâm Tử Lam, không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ nhìn ánh mắt Lâm Tử Lam, lại tĩnh mịch rất nhiều.
Mặt Thiếu thiên suy nghĩ nói. ”Tại sao hỏi như thế!?”
“Trả lời tôi!” Lâm Tử Lam nhìn hỏi.
Mặc Thiếu Thiên đứng nơi đó, trong lòng có loại cảm giác, Lâm Tử Lam đã biết, nhưng bây giờ anh không biết nói với cô thế nào.
Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, “Có!”
Nghe đáp án, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, giống như đang chờ đợi đáp án của anh.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Thật sự anh có chuyện gạt em, nhưng mà hiện tại thì anh không biết nói thế nào với em, chờ anh tìm được đáp án, anh sẽ nói cho em biết!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Nghe lời của anh, Lâm Tử Lam ngồi ở trên giường, nửa giây sau, cô gật đầu một cái.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, nhìn Lâm Tử Lam, “Thời gi-an vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát nửa đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Nghe lời của anh, Lâm Tử Lam gật đầu lần nữa.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên mặc quần áo tử tế, rửa mặt đơn giản một cái.
Mặc Thiếu Thiên đi rồi, Lâm Tử Lam cũng không có ngủ tiếp, trong lòng cảm thấy may mắn, mới vừa rồi Mặc Thiếu Thiên không có lừa gạt cô..
Cũng hi vọng, anh sẽ cho cô đáp án thật sự.
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cũng không có suy nghĩ nhiều nữa, đứng dậy, đi ra ngoài.
Thời gi¬an cũng không còn quá sớm, chưa tới bảy giờ, lúc này, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, đi tới cửa phòng Hi Hi.
Nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, nhìn thấy ở trên giường Hi Hi ngủ rất say sưa thì khóe miệng Lâm Tử Lam ngoắc ngoắc, ngày hôm qua cứ như vậy ngủ thiếρ đi, thậm chí quên mất Hi Hi rồi, bây giờ nhìn bé ngủ ngon thế này, Lâm Tử Lam cũng yên lòng.
Khóe miệng ngoắc ngoắc, Lâm Tử Lam nhẹ nhàng khép cửa.
Nghĩ đến Hi Hi hằng ngày thường khổ cực như vậy, Lâm Tử Lam cũng tính vì Hi Hi làm bữa sáng.
Thật ra thì, Lâm Tử Lâm không phải không làm, chỉ là thức ăn của Hi Hi nấu ngon hơn, nên cô lười làm mà thôi.
Nhìn Hi Hi khổ cực như vậy, Lâm Tử Lam muốn tự mình làm bữa ăn sáng.
Cũng làm theo những món bình thường mọi khi Hi Hi làm, chân giò hun khói, trứng gà, bánh bao, còn có sữa tươi.
Mặc Thiếu Thiên không có ở nhà, nên chỉ có cô cùng Hi Hi, Lâm Tử Lam liền làm hai phần đơn giản.
Lâm Tử Lam mới vừa làm nước trái cây, Hi Hi liền từ trong phòng đi ra.
Thấy Lâm Tử Lam ở trong bếp bận rộn, Hi Hi ngây ngẩn cả người, “Mẹ, mẹ ở đây làm gì!?”
Thấy Hi Hi đi ra, Lâm Tử Lam nhếch miệng lên, “Con đã tỉnh!?”
Hi Hi gật đầu một cái, sau đó đi tới, “Mẹ, mẹ ở đây làm bữa sáng!?”
“Thấy rồi còn hỏi!” Lâm Tử Lam nói.
Nếu như không phải là nhìn Hi Hi khổ cực như vậy, cô tuyệt đối sẽ không làm.