Mặc Thiếu Thiên môi mỏng hơi nhếch lên, khóe miệng mang theo một nụ cười vô tình lạnh lùng, hắn không muốn giả vờ ngớ ngẫn cùng nàng ” Tôi có Thiên Lam kim cương thì sao, tại sao tôi phải cho cô? ”
” Mặc tổng, đây không phải là cho cá nhân tôi mà là công ty, đừng quên tôi đang làm việc tại công ty MK này, dùng nó để làm case cho công ty này… ” Tử Lam từng câu từng chữ rõ ràng trình bài với Mặc Thiếu Thiên.
” Đó là phạm vi trong công việc của cô, Thiên Lam kim cương là vật sở hữu riêng của tôi, và tôi cũng không có trách nhiệm cống hiến ra, cô hiểu chưa Lâm tiểu thư? ”
” Mặc tổng, chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy công ty mất đi một khoản tiền lớn hay sao? ”
” Tôi căn bản không để việc này vào mắt.. ”
Tử Lam phát hiện, người đàn ông này thật khó đối phó..
” Cái case này ta không để trong mắt nhưng đối với cô mà nói cũng là một vấn đề để chứng minh năng lực của cô.. ” Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nâng lên một nụ cười yêu nghiệt rất đáng đánh đòn, tư từ tiến lại gần nàng..
Trên người Mặc Thiếu Thiên mang theo nhàn nhạt mùi thơm thuốc lá, rất có ý vị nam nhân.
Tử Lam cảm nhận hương thơm quen thuộc này, nàng không khỏi nhớ tới chuyện xả ra vào 7 năm trước, gương mặt có chút ửng hồng, Tử Lam nhanh chân lùi về sau một bước tránh tiếp cận với hắn.
Sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên ” Mặc tổng không bằng nói thẳng, như thế nào anh mới chịu cống hiến Thiên Lam kim cương? ”
Đúng là một nữ nhân thông minh!
Liếc mắt có thể nhìn ra Mặc Thiếu Thiên hắn có âm mưu..
Mặc Thiếu Thiên đôi mắt hẹp dài híp lại, đôi con ngươi thâm thúy tỏa ra ánh sáng ” Tôi chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, cô có đồ vật gì để đổi không? ”
Tử Lam hoàn toàn câm nín..
Nàng có cái gì để đổi hay sao?
Toàn thân nàng một bộ y phục trị giá mấy trăm đồng tiền lấy gì để đổi một viên Thiên Lam kim cương giá trị liên thành đây.. ?
Tử Lam mỉm cười nhìn Mặc Thiếu Thiên ” Mặc tổng, coi như anh mua tôi cũng không tri giá bằng một viên Thiên Lan kim cương á! ”
Ngụ ý, nàng không có gì để đổi..
Nhưng Tử Lam vẫn không quên trong lòng âm thầm ‘ chăm sóc ‘ tổ tiên nhà hắn, công việc thiết kế tại MK cũng khó làm quá nha, nàng vì công ty làm việc vậy mà cấp trên lại bàn điều kiện nữa chứ.. Thật con bà nó điên thật.. Lý nào lại như vậy.
Mặc Thiếu Thiên khóe môi ngoắc ngoắc ” Cô tự nhiên là hiểu rõ ý tôi muốn gì.. ? ”
Em gái ngươi, con mẹ nó, hiểu rõ.. Hiểu rõ cái rắm!
” Nếu như cô đồng ý với tôi một cái điều kiện ta liền cho cô ” Mặc Thiếu Thiên tiếp tục mở miệng.
Điều kiện?
Một cái điều kiện đổi lấy một viên kim cương?
Có phải hay không quá đơn giản..
Nhưng cho tới nay Mặc Thiếu Thiên là người chưa bao giờ chịu thua thiệt.
Tử Lam hai mắt trong suốt nhìn hắn ” Mặc tổng vậy nếu anh muốn tôi giết người phóng hỏa tôi củng phải làm hay sao? ”
” Cô có bản lãnh này sao.. ? ” Mặc Thiếu Thiên cười lạnh hỏi ngược lại.
Dĩ nhiên… Không có!
” Mặc tổng, vậy anh muốn tôi đồng ý với anh điều kiện gì? ”
” Tạm thời chưa nghĩ ra… Chỉ cần cô đồng ý với ta là được rồi ” Mặc Thiếu Thiên trong mắt xẹt qua một chút giảo hoạt nhưng Tử Lam không nhìn thấy.
Mặc dù Tử Lam có chút lo lắng, nhưng Mặc Thiếu Thiên hẳn không phải là đại gian đại ác đi.. Cũng sẽ không yêu cầu quá đáng với nàng.
Suy nghĩ một chút, Tử Lam gật đầu ” Được, tôi đồng ý với anh ”
Nghe nàng đồng ý khóe miệng Mặc Thiếu Thiên không khỏi nâng lên một chút.
Chẳng hiểu sao Tử Lam nhìn nụ cười thoáng qua trên mặt Mặc Thiếu Thiên khiến nàng run sợ, Tử Lam có cảm giác đang nhảy vào cái bẫy người ta tạo sẵn…
Bây giờ nàng hối hận có còn kịp hay không?
Mặc Thiếu Thiên cũng không cho nàng cơ hội hối hận, dứt khoát lưu loát mở ra ngăn kéo lấy ra một cái hộp, trực tiếp ném cho Tử Lam.
Tử Lam cầm lên, mở ra nhìn thử quả nhiên là Thiên Lam kim cương hiếm thấy, sáng bóng thuần khiết, ánh đèn chiếu xuống, hết sức mê người! Cực phẩm á!
” Mặc tổng, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi ra ngoài trước ” Tử Lam vừa cất xong Thiên Lam kim cương, vừa muốn nhanh chân đi ra ngoài.
” Nhớ mang giá tiền nâng lên thật cao cho tôi… ”
Tử Lam vừa bước tới cửa thì lúc này giọng nói của Mặc Thiếu Thiên từ phía sau lưng nàng truyền đến.
Tử Lam đen mặt..
Hắn quả nhiên là một người không bao giờ chịu thua thiệt!
Cuối cùng người thua thiệt lại là nàng! Bị người ta đem bán còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền nữa! Khóc không ra nước mắt..