Xem ra, cô biết rất rõ ràng.
So với tưởng tượng của anh, cô biết nhiều hơn.
“Sau đó thì sao?!” Hách Tôn nhìn chằm chằm vào Tô Cẩn Nhi.
Sau đó?!
Tô Cẩn Nhi ngước mắt nhìn Hách Tôn.
Ánh mắt lạnh lùng của Hách Tôn nhìn cô, “Sau đó anh để cho anh ta chờ chết ở đây sao!?” Tô Cẩn Nhi mím môi, không có trả lời.
Lúc này, Hách Tôn đi tới, nắm tay cô, “Nói cho tôi biết, thuốc giải ở đâu!?”
Cái gì!?
Tô Cẩn Nhi ngạc nhiên, không thể tin nhìn Hách Tôn.
“Tôi không biết anh đang nói gì!”
“Tô Cẩn Nhi, không cần giả bộ với tôi, từ khi cô theo chúng tôi đi vào, tôi luôn quan sát cô, tôi không muốn truy cứu quá khứ của cô, vì sao đối với nơi này cô hiểu rõ như vậy, tôi chỉ muốn thuốc giải!” Hách Tôn nói gằn từng chữ.
Tô Cẩn Nhi nhìn anh, không ngờ, vừa bắt đầu anh lập tức nhận ra!
Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn “Cho nên, đây chính là mục đích anh dẫn tôi tới nơi này?”
“Nhớ rõ, là cô theo tới, không phải tôi muốn dẫn cô theo!” Hách Tôn nhìn cô nói chính xác từng chữ.
Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn, gặp qua chuyện tuyệt tình, nhưng chưa từng thấy qua Hách Tôn tuyệt tình như vậy!
Chỉ là, Hách Tôn nói cũng không sai, là cô cố gắng theo tới, không phải anh mang cô theo, nhưng tại sao, những lời này từ trong miệng anh nói ra, nghe lại đau như vậy!
Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn, lông mi thon dài nhịn không được run một chút, sau đó mở miệng, “Nếu như có cách có thể cứu Mặc Thiếu Thiên, chính là giết chết tôi, anh cũng có thể giúp anh ta sao!?” Tô Cẩn Nhi hỏi.
Lúc hỏi xong câu này, cô liền hối hận!
Có cảm giác tự chuốc lấy nhục.
Thật ra thì, biết rõ đáp án của Hách Tôn, lại còn hỏi như vậy.
Hách Tôn cũng sững sờ, không ngờ Tô Cẩn Nhi thế nhưng lại hỏi ra vấn đề như vậy, chỉ là ngoài ý muốn, anh quả quyết nói một câu, “Sẽ!”
Một khắc kia, Tô Cẩn Nhi thật cảm giác mình tự rước lấy nhục nhã!
Trong lòng vừa cười lạnh, vừa châm chọc, chế nhạo đối với bản thân mình!
Cô không nên hỏi những câu hỏi như vậy, biết rõ đáp án là gì, vẫn còn hỏi.
Câu trả lời, cô không bao giờ dám hy vọng xa vời, thậm chí có chút do dự, nhưng mà anh đều không có!
Nhưng có thể có cách gì, muốn trách thì trách mình không biết giới hạn lại đi thích anh!
Hách Tôn không biết lời mình nói đối với Tô Cẩn Nhi sẽ tạo nên tổn thương gì, cũng không có suy tính nhiều như vậy, nhìn cô trầm mặc không nói, Hách Tôn lên tiếng “Tô Cẩn Nhi, không cần khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi!” Hách Tôn nói từng chữ nhắc nhở, bọn họ có thể đợi được, nhưng Mặc Thiếu Thiên không thể đợi được!
Nhìn Hách Tôn, anh quá kiêu ngạo, cao cao tại thượng, cô nào dám khiêu chiến sức chịu đựng của anh chứ!?
Tô Cẩn Nhi ở trong lòng cười lạnh.
Lúc này, Tô Cẩn Nhi xoay người, nhìn Lâm Tử Lam “Cô chăm sóc cho anh ta, một ngày sau, tôi sẽ đem thuốc giải đưa tới!”
Nói xong, Tô Cẩn Nhi cũng không nhìn Hách Tôn một cái, xoay người đi ra ngoài.
Nghe lời Tô Cẩn Nhi nói, nhìn bóng lưng cô, mọi người đều sửng sốt.
Xem ra, Tô Cẩn Nhi thật sự có cách!
Lâm Tử Lam đứng ở đó, nhưng tại sao, bảo cô đi chăm sóc?
Lâm Tử Lam không vui nhíu mày, cô không vui, không phải ghét việc chăm sóc Mặc Thiếu Thiên, mà ghét cảm giác đối với mọi chuyện trước kia, cô không biết gì cả…
Cảm giác này, thật sự làm cho cô rất buồn bực.
Hách Tôn đứng ở đó, nhìn bóng lưng Tô Cẩn Nhi, ánh mắt thoáng qua một tia khác thường, chân mày khẽ nhíu lại.
Lúc này, Hoa Hồng đứng ở cách đó không xa, nhìn Hách Tôn, đẹp mắt hai hàng lông mày đẹp nhíu nhíu, thật đúng là một người đàn ông kiêu ngạo.
May mắn thay, cô sẽ không rơi vào tình yêu của người đàn ông này!
Hoa Hồng ở trong lòng châm chọc.
Mặc dù cô rất thích sự mạnh mẽ, nhưng sẽ không như thế không hề có nguyên tắc, nên có kiêu ngạo, vẫn phải có!
Sau đó, Hoa Hồng hướng Hi Hi đi tới.
Hi Hi cũng nghe đến Tô Cẩn Nhi sẽ đem thuốc giải đưa tới, trong lòng mới thở dài một hơi.
Bé biết, Tô Cẩn Nhi sẽ không lừa bọn họ!
Không đúng, phải là sẽ không lừa gạt Hách Tôn mới đúng.
Cho nên, ở trong lòng Hi Hi thoáng thả lỏng một chút.
Lúc này, Hoa Hồng đi tới nhìn Hi Hi, “Yên tâm đi, cha cậu đại nạn không chết, trong tương lai chắc chắn sẽ có hạnh phúc!”
Nói xong, ánh mắt kiếc về phía Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam đứng ở đó, nhìn Hoa Hồng, biết cô ám chỉ mình, Lâm Tử Lam cũng không nói gì, sau đó nhìn Hoa Hồng, không ngờ trên thế giới này thật sự vẫn có phụ nữ có dáng dấp xinh đẹp như vậy.
Cử động mang theo tư thế oai hùng mạnh mẽ.
Khí phách, xinh đẹp, tụ tập một thân.
Lâm Tử Lam cảm thấy, phụ nữ như vậy, sống mới đặc sắc.
Nhưng giống như, mối quan hệ của cô cùng Hi Hi rất đặc biệt.
Lúc này, Hi Hi cũng ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Tử Lam, sau đó gật đầu.
“Mẹ, con có thể cầu xin mẹ một chuyện không!?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Bất kỳ là giọng điệu, vẻ mặt nào, dù là ai cũng không cách nào từ chối.
Hơn nữa, Hi Hi còn là con trai ruột của Lâm Tử Lam, quan hệ máu mủ ở đây, Lâm Tử Lam càng thêm không đành lòng.
“Con muốn ta chăm sóc cho anh ta!?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi, sau đó ánh mắt di chuyển đến người của Mặc Thiếu Thiên trên giường.
Quả nhiên, mẹ coi như quên mất, cũng có thể lập tức đoán được bé đang nghĩ cái gì!
Hi Hi gật đầu một cái, “Dạ, không sai!”
Lúc này, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn một chút nằm ở trên giường Mặc Thiếu Thiên, cuối cùng gật đầu, “Được rồi!”
Nếu mẹ quên mất, Hi Hi cũng không miễn cưỡng.
Chỉ là, bọn họ nếu đã đến nơi này, Tiêu Dật nhất định rất nhanh sẽ biết!
Cho nên, Hi Hi nhất định phải đi ra cửa chặn người lại.
“Con theo Hoa Hồng đi ra ngoài ạ!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam gật đầu, dặn dò, “Đừng đi lạc!”
Sau khi dặn dò xong, lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Còn Hi Hi lại nhìn Lâm Tử Lam cười.
Cho dù quên, ở trong tiềm tức của mẹ, mẹ vẫn lo lắng cho bé!
Điều này chứng tỏ mẹ không hoàn toàn quên bé!
Hi Hi gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười, “Con biết rồi!”
Sau đó, đi ra cửa, Hi Hi nhìn Hách Tôn, hai người gật đầu một cái, đi ra ngoài.
Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam.
Mặc Thiếu Thiên nằm ở trên giường, mắt nhắm chặt, đôi môi đều là màu tím đen, đây là hiện tượng trúng độc, nhưng mặc dù như thế, Mặc Thiếu Thiên nằm ở đó, phong thái vẫn như cũ.
Làm cho người ta khó có thể bỏ rơi.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, khẽ cau mày, bọn họ có biết nhau không?
Nhưng tại sao, cô có cảm giác khó hiểu!?
Giống như, bọn họ biết.
Nhưng theo tiêu chuẩn mà nói, Mặc Thiếu Thiên không phải loại người Lâm Tử Lam thích, cô vẫn cùng anh sinh một đứa bé!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?
Lâm Tử Lam rất mơ hồ, tại sao, bọn họ nói, cùng Tiêu Dật nói không giống nhau!
Một người thông minh như Lâm Tử Lam, nhìn Mặc Thiếu Thiên, cẩn thận nghĩ đến ba tháng mất trí nhớ này, lâm vào trầm tư…
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Hi Hi cùng Hoa Hồng còn có Hách Tôn, bọn họ đi thăm hỏi Louis.
[Lavender: Mình thay tên này tí nhé Louie => Louis]
Nói đi thăm hỏi Louis, là cách nói cho dễ nghe.
Lâm Tử Lam ở chỗ này, hơn nữa bọn họ đều là người Pháp, còn Lâm Tử Lam là một người phụ nữ Trung Quốc, làm người giám hộ của người dân ở đây, Louis không thể nào không biết.
Hoặc là nói, Tiêu Dật đem Lâm Tử Lam ở chỗ này, nhất định cùng người nơi này, có loại quan hệ đặc biệt, nếu không, Tiêu Dật làm sao có thể đem Lâm Tử Lam đưa đến nơi này!
Nhìn Louis, Hi Hi trực tiếp lên tiếng, “Tiêu Dật đâu!?” Hi Hi trực tiếp hỏi.
Louis sững sờ, “Tôi không biết người cậu nói là người nào!”
“Louis, ông cũng không cần gải bộ cho chúng tôi xem, mẹ tôi vào bằng cách nào, ông phải rất rõ ràng, bà ấy là một người Châu Á, là người giám hộ của người dân ở đây, không thể nào không biết lai lịch của mẹ tôi, hoặc là nói, có người đưa bà tới đây, ông phải tiếp nhận!” Hi Hi nói.
Nhìn Hi Hi, mỗi lời nói cử động của bé, hoàn toàn không giống như một đứa trẻ.
Louis nhìn Hi Hi, có mấy phần kinh ngạc.
Một đứa bé như vậy, thế nhưng có thể đem đạo lý nói rõ ràng, hơn nữa, phân tích rất rõ ràng, để cho hắn không còn lời nào để nói.
Hi Hi nhìn Louis, “Tôi không biết ông cùng Tiêu Dật có quan hệ như thế nào, nhưng là nếu chúng tôi tới nơi này, cha tôi trúng độc, chúng tôi không thể nào một lát liền rời đi, cho nên, nếu như ông phải nói cho Tiêu Dật, chúng tôi không có cách nào ngăn cản, nhưng nếu như Tiêu Dật đến, trong này xảy ra chuyện gì, vậy thì nguyên nhân không phải là do chúng tôi!” Hi Hi nhìn Louis nói gằn từng chữ.
Lời nói, không thiếu phần đe dọa.
Tiêu Dật có thể đem mẹ đưa đến nơi này, lại bảo vệ chu đáo như vậy, bé tuyệt đối tin tưởng, Tiêu Dật cùng người nơi này, có loại quan hệ đặc biệt, hoặc là nói, giao tình không thể là ít.
Mà người kia, chính là người giám hộ nơi này, Louis.
Coi như không phải ông ta, ông ta thế nào cũng biết!
Nghe lời Hi Hi nói, sắc mặt Louis thay đổi, rất dễ nhận thấy, Hi Hi nắm được điểm yếu của hắn.
Là người giám hộ ngôi làng huyền bí, nhiệm vụ đầu tiên của ông là để bảo vệ sự an toàn của ở đây, không bị người ngoài phát hiện, nhưng hắn thiếu Tiêu Dật một ân tình, mới đồng ý để cho Lâm Tử Lam tới nơi này, không ngờ, cuối cùng nơi này vẫn bị người khác tìm được!
“Cậu ở đây uy hiếρ tôi!?” Louis nhìn Hi Hi hỏi.
Thật không nên đồng ý để cho bọn họ tạm thời lưu lại!
Hi Hi còn cười vô hại “Có phải uy hiếρ hay không, trong đáy lòng ông phải hiểu, đối với chúng tôi mà nói, có thể tìm được nơi này, tuyệt đối không phải là trùng hợp, dám đối đầu cùng Tiêu Dật, ông cũng có thể biết, chúng tôi cũng có thế lực!” Hi Hi nhìn Louis nói gằn từng chữ, nếu không nào dám xông tới nơi này, không phải tìm một con đường chết sao!?
Nói xong cái này, quả nhiên sắc mặt của Louis biến đổi, những lời này, mới thật sự làm cho hắn lo lắng nhất!
Tiêu Dật là ai, hắn biết một chút, bây giờ nhìn lên những người trước mặt này, mọi người đều không phải là người lương thiện.
“Chúng tôi cũng không phải là uy hiếρ ông, chỉ là muốn nói chuyện tốt với ông một chút mà thôi, về phần làm như thế nào, hay là ông muốn nhìn!” Hi Hi nói.
Lời nói, vừa đấm vừa xoa, trong lòng Jean-Louis rất không yên.
Cuối cùng, Louis suy nghĩ một chút mở miệng, “Cho dù tôi không nói, anh ta rất nhanh cũng sẽ nhận được tin tức!”
Nghe thấy thế, Hi Hi cười một tiếng, “Chỉ cần không phải ông nói, là được rồi!” Hi Hi cười nói.
Bọn họ cần chính là tránh thoát một ngày này, thế nào cũng phải đợi đến sau khi cha giải độc mới có thể!