Lâm Tử Lam, em đang ở đâu!?
Trong lòng Mặc Thiếu Thiên nhiều lần hỏi câu này!
Dường như có cái gi đó muốn từ trong cổ họng của anh tuôn ra.
Cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên không còn đủ kiềm chế nữa, hét to lên.
“Lâm Tử Lam, em đang ở đâu!!!” Mặc Thiếu Thiên đứng bên bờ sông gào thét lên, cảm giác nhớ nhung đó, như muốn cắn xé, tra tấn anh.
Anh hét lên một tiếng, thu hút không ít ánh mắt từ bốn phía.
Ở ven đường không ít người hướng tầm mắt nhìn sang bên này, nhưng khi nhìn Mặc Thiếu Thiên, như mất đi người yêu quý nhất.
Mọi ngườinhìn đều không có nói gì, sau đó nhìn một chút, tản ra.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, cũng không có để ý, tâm trí chỉ tràn đầy nhớ nhung, lòng tràn đầy nhớ nhung, lấp đầy cả người anh.
Cũng không biết bên bờ sông ngây người bao lâu, Mặc Thiếu Thiên từ từ đi về…
Đến khách sạn, thời điểm mở cửa ra liền nhìn thấy Hi Hi vô cùng nghiêm túc ngồi trước máy vi tính.
Hi Hi vừa mới gọi cho Mặc Thiếu Thiên lại phát hiện anh không mang điện thoại, đang lúc lo lắng, cửa chợt bị mở ra.
Khoảng khắc khi nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, lúc này Hi Hi mới yên tâm “Cha, cuối cùng cha đã trở lại!” Hi Hi lên tiếng.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Lúc này, Hi Hi mở miệng “Hách Tôn thúc thúc gửi tài liệu đến!” Hi hi nói, ngồi ở máy vi tính trước mặt phân tích.
Nghe được lời Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên sững sờ, một giây sau, lập tức đi tới bên Hi Hi.
“Gửi tới khi nào?!” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Mười phút trước!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên tiến tới, nhìn máy vi tính, “Như thế nào, phát hiện cái gì chưa?!” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Tài liệu Hách Tôn thúc thúc gửi tới hơi nhiều, con còn đang xem!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, sau đó cũng không nói nữa, ánh mắt nhìn máy vi tính.
Cả đêm lật, như vậy muốn xem đến khi nào.
Lúc này, Hoa Hồng lên tiếng, “ tài liệu tách ra xem, tốc độ còn có thể nhanh hơn một chút!”
Lời nàynói không sai, Hi Hi gật đầu, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, con đem tài liệu gửi tới máy tính bảng, cha xem ở đây, con qua bên kia xem, như vậy nhanh hơn!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Hoa Hồng ngồi ở bên cạnh, cảm giác mình quá nhàn rỗi, “Còn có tôi, gửi đến một phần đi!”
Dù sao, rảnh rỗi không có việc làm, nhìn bọn họ khẩn trương như vậy, cô ngồi ở chỗ này chơi trò chơi, quá không có đạo đức!
Hi Hi nhìn Hoa Hồng, sau đó gật đầu.
Đem toàn bộ tài liệu trước đó xử lý.
Sau khi gửi đi, Hi Hi lại ghế sofa ngồi, cầm máy tính bảng của mình lên, bắt đầu xem.
Hoa Hồng cũng ngồi ở trên ghế sofa, tùy ý gác đôi chân đẹp thon dài, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào trong máy vi tính trong tay.
Mặc Thiếu Thiên cũng ngồi ở chỗ đó xem.
Nhất thời, phòng khách to như thế, vắng lặng không tiếng động.
Cuối cùng sau một tiếng.
Tất cả tài liệu đã xem xong.
Hi Hi ngồi ở trên ghế sa lon, chân mày nhíu lên.
Thật ra thì, địa bàn chính của Tiêu Dật là ở nước Pháp, nhưng mấy năm nay, anh vẫn luôn ở tại nước Mỹ.
Nhưng cũng thường trở về xem xét.
Ngoại trừ về nhà ra, trên bản ghi chép có một chỗ, hấp dẫn chú ý của Hi Hi.
Nam bộ – Pyrénées(*)
[* Pyrénées phạm vi thuộc Châu Âu, là một dãy núi phía tây nam châu Âu tạo thành đường biên giới tự nhiên giữa Pháp và Tây Ban Nha. Dãy núi này cũng là ranh giới giữa Pháp với bán đảo Iberi]