Hi Hi hiểu rõ ý của cha, bởi vì bọn họ cùng tâm trạng.
“Cha, không tìm được mẹ, đối với chúng ta mà nói là một tin tốt!” Hi Hi nói.
Thật ra, bé cũng không biết tình huống bây giờ như thế nào, không biết mẹ sống hay chết, nhưng không tìm được, đối với bọn họ mà nói, luôn là một niềm hy vọng.
Lúc này, ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên tĩnh mịch nhìn về phía Hi Hi.
“Từ hôm qua tới hôm nay, đã mười mấy tiếng trôi qua, nếu như tìm được, chính là thi thể của mẹ, nếu như không tìm được, đối với chúng ta mà nói, không khỏi không phải một tin tốt!” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Thật ra, sau khi nghe Hoa Hồng cùng Tạp Ni nói chuyện, Hi Hi mới chợt nghĩ thông suốt đạo lý này.
Nghe lời Hi Hi nói, ánh mắt Hách Tôn thoáng qua một tia tán thưởng.
Mặc dù tất cả mọi người đều hiểu được sự thật này, nhưng Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi đều là người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có thể nghĩ thông suốt chuyện này, không khỏi là lời an ủi tốt nhất.
Bởi vì, thực tế, không tìm được, đối với bọn họ mà nói, thật là tin tốt.
Ít nhất, còn một tia hi vọng.
Đạo lý này, Mặc Thiếu Thiên không phải là không hiểu, chỉ là, ngoài làm việc đó ra, anh không biết còn có thể làm cái gì.
Chỉ cần yên tĩnh, Mặc Thiêu Thiên liền nghĩ đến cảnh Lâm Tử Lam biến mất trước mặt mình.
Cho nên, anh tình nguyện đi tìm.
Mặc dù, biết là vô ích.
Lúc này, Hách Tôn nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Hi Hi nói không sai, không tìm được, ngược lại là tin tốt, tìm được rồi, chưa chắc là tin tốt, cậu yên tâm, tôi đã cho người đi tìm dọc theo bờ biển, nếu như nếu có tin tức, sẽ báo cho chúng ta biết!” Hách Tôn nói.
Cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Nhìn bộ dạng của cha, Hi Hi rốt cuộc yên tâm một chút.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, nhìn trên mặt biển, ánh mắt tĩnh mịch.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó nhìn trên mặt biển.
Ba người ở lại trên đảo đợi 20 phút mới rời đi.
Sau khi trở về, Hách Tôn lập tức tìm bác sĩ, băng bó vết thương cho Mặc Thiếu Thiên.
Khi băng gạc được lấy xuống, Hi Hi nhìn những vết thương kia, bọt bốn phía trắng bệch, nhưng Mặc Thiếu Thiên không có lên tiếng.
Hi Hi ở một bên nhìn đôi mắt cũng đỏ lên.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, “Con trước hết đi ra ngoài đi!”
“Không, con muốn ở chỗ này cùng với cha!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, biết tính tình của bé, chuyện bé đã quyết định, mặc kệ nói gì, đều không thể thay đổi.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên cũng không nói gì nữa, bác sĩ bôi thuốc cho anh, Hi Hi ở đó nhìn.
Cho đến khi bôi thuốc xong, Hi Hi cũng không có di động nửa bước.
Bác sĩ đi ra ngoài, Hi Hi hướng Mặc Thiếu Thiên đi tới.
“Cha, có đau hay không?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, vết thương này so với bảy năm trước, quả thật không đáng nhắc tới.
Hi Hi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng, “Cha, chúng ta đợi thêm hai ngày nữa, nếu như vẫn không có tin tức của mẹ, chúng ta trở về A thị có được hay không?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên muốn nói cái gì, song khi ánh mắt của anh thấy ánh mắt của Hi Hi, trong nháy mắt muốn nói cái gì cũng mắc nghẹn trong cổ họng, nói không ra lời, cuối cùng, gật đầu một cái, “Uh!”
Đối với mẹ, bọn họ sẽ không từ bỏ tìm kiếm, nhưng nơi này, Hi Hi không muốn ở lại.
Thấy Mặc Thiếu Thiên gật đầu, Hi Hi nhếch miệng lên nở nụ cười gượng gạo.
…
Bên trong một khách sạn.
Lưu Ly nhìn thiếu tá Tỉnh Nham, sắc mặt thoáng qua một tia do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng, “Thiếu tá, anh cố ý loại tôi sao?”
Thiếu tá Tỉnh Nham đứng trước cửa sổ sát đất, phong thái lỗi lạc, nghe được lời Lưu Ly nói, hắn ngoái đầu nhìn lại, nhìn cô, “Tôi loại cô, lời này nói thế nào?”
“Cô đã đi đâu?” Thiếu tá Tỉnh Nham nhàn nhã hỏi.
Nếu như không phải hiểu rất rõ con người thiếu tá Tỉnh Nham, Lưu Ly nhất định sẽ tin tưởng lời nói của thiếu tá Tỉnh Nham.
“Anh biết tôi đi nơi nào rồi!” Lưu Ly nhìn Tỉnh Nham nói.
“Hả? Thật sao? Cô đi đâu vậy, có nói cùng tôi sao?” Thiếu tá Tỉnh Nham nhìn Lưu Ly sâu kín hỏi, giọng nói, không nặng không nhẹ.
“Anh…” Lưu Ly nhìn Tỉnh Nham, không vui nhăn mày lại.
“Tôi bình thường đi ra ngoài, anh đều sẽ hỏi tôi, nhưng hôm nay tôi đi ra ngoài, anh không có hỏi tôi, bởi vì anh biết tôi là đi xem anh trai tôi cùng cháu của tôi!” Lưu Ly nhìn Tỉnh Nham nói, đối với việc này, cô hết sức chắc chắn, không trách được hôm nay đi ra ngoài, Tỉnh Nham cũng không hỏi cô, bây giờ mới biết, thì ra là như vậy!
Nghe thấy thế, thiếu tá Tỉnh Nham nhíu mày, “Thật sao? Tôi làm sao biết được chứ?”
“Lưu Ly, tôi cần phải nhắc nhở cô một câu, cho dù cô và Mặc Thiếu Thiên là anh em, nhưng cô đừng quên cô còn có chức trách, cô là người của quốc tế (*)!” Thiếu tá Tỉnh Nham nói gằn từng chữ.
[(*)Tạm hiểu tổ chức quốc tế ]
Thiếu tá Tỉnh Nham nói đến cái này, Lưu Ly nhíu mày, lập tức nói, “Tôi hiểu rõ, tôi cũng chưa từng quên!”
“Quan hệ giữa cô và anh ta là tế nhị, người ở bên trong quốc tế, bao nhiêu người không tin cô, nhưng mà tôi lại tin tưởng cô, cô không nên để cho tôi thất vọng mới phải!” Tỉnh Nham nói.
Tỉnh Nham bây giờ đang thể hiện sự cảm thông.
Lưu Ly khẽ nheo mắt lại.
“Tôi hiểu rõ, nhưng chuyện này với tôi là hai chuyện!” Lưu Ly nói.
Mặc dù cơ rất đồng tình với chuyện kia, nhưng không có nghĩa là, Lưu Ly không có tư tưởng của mình.
Tỉnh Nham nhìn Lưu Ly, sau đó hỏi, “Chuyện gì?” Thực tế nói.
“Thiếu tá, anh đúng như theo lời nói tin tưởng tôi như vậy sao?” Lưu Ly nhìn Tỉnh Nham hỏi.
“Có ý gì?”
“Hôm nay anh tập kich người của Hợp Tung phải không?” Lưu Ly trực tiếp hỏi, không hề quanh co, phải có lý do, Tỉnh Nham mới nói nhiều chuyện như vậy.
Luận tài ăn nói, Lưu Ly tự nhận không bằng Tỉnh Nham.
Nghe được Lưu Ly đề cập đến chuyện này, ánh mắt Tỉnh Nham khẽ ngại một chút, “Như vậy thì thế nào, anh ta chính là phần tử truy nã của tổ chức quốc tế, chẳng lẽ tôi không nên tập kich anh ta sao?!” Thiếu tá Tỉnh Nham nhìn Lưu Ly nói gằn từng chữ.
“Tôi không có nói không nên, chỉ là, tại sao không cho tôi tham gia? Còn cố ý loại tôi ra? Sợ tôi báo tin với anh của tôi bên kia sao?” Lưu Ly nhìn thiếu tá Tỉnh Nhamnhấn mạnh từng chữ hỏi, trong lời nói, mang theo một chút tức giận.
Thiếu tá Tỉnh Nham kinh ngạc, “Không để cho cô tham gia, tự tôi có sắp xếp!”
“Hay là nói, thiếu tá Tỉnh Nham, không giống lời anh nói, tin tưởng tôi như vậy?” Lưu Ly hỏi.
Thật ra, bây giờ, hỏi cô rốt cuộc đang tức giận cái gì, chính cô cũng không rõ.
Nhìn Lưu Ly, thiếu tá Tỉnh Nham cũng không vui nhăn lại mày, “Lưu Ly, cô là đang nói chuyện với tôi phải không?”
“Vâng!” Lưu Ly đáp lời.
Tỉnh Nham sững sờ, lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hai người xung đột.
“Tôi cố ý không cho cô tham gia, đây là sắp xếp của tôi, thế nào? Cô bây giờ đang chất vấn tôi sao?” Tỉnh Nham nói.
“Không dám!” Lưu Ly lạnh lùng đáp một tiếng.
“Cô cái gì không dám!” Tỉnh Nham nói.
Làm trái lệnh của cấp trên, tự tiện đi giúp người khác, cô còn cái gì không dám!
“Tôi chỉ muốn xác nhận câu trả lời!” Lưu Ly cứng ngắc mà nói, trong lời nói, vẻ mặt, nhìn như không có bất mãn, nhưng lại càng lộ vẻ bất mãn.
“Vậy tôi nói cho cô biết, Phải!”
“Hơn nữa, bởi vì cô lần trước lỗ mãng xông lên giúp Mặc Thiếu Thiên, làm cho tôi bị cấp trên phê bình, và bây giờ cô bị quốc tế thẩm tra!” Thiếu tá Tỉnh Nham nói.
Nghe thấy thế, Lưu Ly cau mày, nhìn thiếu tá, “Có ý gì?”
“Vốn là, chúng ta có thể ngư ông đắc lợi, nhưng bởi vì cô tự tiện đi hỗ trợ, phá hủy tất cả kế hoạch, hiện tại cấp trên biết, cho rằng cô công tư bất phân, muốn thẩm tra cô!” Tỉnh Nham nói.
Nghe được điều này, sắc mặt Lưu Ly thay đổi.
“Cho nên, bây giờ, tất cả mọi chuyện của cô đều tạm ngưng, tàm thời bị đình chỉ công tác!” Tỉnh Nham nhìn Lưu Ly nói gằn từng chữ.
Nghe thấy thế, Lưu Ly ngẩn người, sau đó cứng ngắc mở miệng, “Được, tôi biết rồi!” Nói xong, Lưu Ly xoay người muốn đi.
“Chờ một chút!” Tỉnh nham thiếu tá chợt mở miệng.
Lúc này, Lưu Ly dừng lại bước chân ở, “Còn có chuyện gì sao?”
“Cô đây là thái độ gì?”
“Nếu cấp trên muốn thẩm tra tôi, được rồi, tôi sẽ đem toàn bộ công việc trong tay giao lại!” Lưu Ly nói.
“Cô đây là muốn náo loạn?” Tỉnh Nham cau mày.
“Tôi là tuân thủ mệnh lệnh cấp trên mà thôi!”
“Cô không cần phải tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên, cô chỉ cần tuân thủ lệnh của tôi thôi!” Tỉnh Nham nói.
Nói đến điều này, Lưu Ly nhíu mày, không hiểu thiếu tá rốt cuộc có ý gì.
“Lần này, tôi vốn là muốn bắt được người của Hợp Tung, hoặc là giết hắn, ít nhất cho cấp trên một cái công đạo, không nghĩ tới vẫn là thất bại!” Nói đến cái này, thiếu tá Tỉnh Nham thiếu tá âm thanh chìm đắm một chút.
“Lần này, cấp trên phái người giám sát, cô không ở hiện trường, không bắt được người của Hợp Tung, cũng không liên quan chuyện của cô, vừa đúng có thể giải trừ hoài nghi cho cô!” Thiếu tá Tỉnh Nam nói.
Lưu Ly đứng ở nơi đó, nghe xong lời của Tỉnh Nham nói nhíu nhíu mày.
Cho nên, thiếu tá Tỉnh Nham là vì giúp cô giải trừ hoài nghi?
Lưu Ly xoay người, nhìn thiếu tá Tỉnh Nham “Anh là vì giúp tôi giải trừ hoài nghi?”
“Tôi không phủ nhận, tôi thật sự có tư lợi, nhưng bây giờ cô còn chưa có khôi phục chức vụ!” Tỉnh Nham nhìn Lưu Ly nói chắc chắn.
Thật ra, có chức vụ hay không, Lưu Ly cũng không để ý.
Nghe được Tỉnh Nham nói như vậy, Lưu Ly mới hết giận.
Lưu Ly đối với chức vụ này không có bao nhiêu hứng thú, nhưng cô đã đồng ý với thiếu tá Tỉnh Nham, bọn họ từng có bảy năm ước hẹn, bảy năm này, Lưu Ly đã nguyện trung thành với Tỉnh Nham, cô phải trung thành, nghe theo mệnh lệnh.
Lưu Ly là một người giữ tín, dĩ nhiên sẽ giữ lời, nhưng nếu như Tỉnh Nham không tin cô, Lưu Ly cảm thấy mình cũng không có gì để nói!
Lưu Ly nhìn Tỉnh Nham, “Ngay từ đầu anh nên nói cho tôi biết, thì đã không xảy ra những chuyện này!” Lưu Ly nói.
Nghe Lưu Ly lời nói, Tỉnh Nham ngước mắt nhìn cô “Tôi cũng muốn nhân cơ hội thử dò xét cô, Lưu Ly, cô có chuyện gạt tôi!” Tỉnh Nham nhìn Lưu Ly, nói một câu hết sức chắc chắn.
…
Lời tác giả: P/S:Ba ngàn chữ. Chúc các bạn một Tết Trung Thu thật vui vẻ!
Lavender – Blue: Chúng ta cũng gần đến trung thu, thật là đúng dịp, mượn lời gửi lời chúc các bạn trước luôn nha.