“Một người bị thương, xem ra, ván này hòa rồi!” Tư Tuyệt sâu kín nói.
“Chỉ có điều, kế tiếp, chúng ta chơi kich thích hơn!” Tư Tuyệt cười nói.
Mọi người nhìn Tư Tuyệt, không biết hắn còn muốn chơi trò quái quỷ gì nữa.
Bất quá, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo như vậy.
Bởi vì Mặc Thiếu Thiên hi vọng, Tạp Ni có thể mau chóng chạy tới!
Như vậy, loại cục diện này, cũng liền có thể giải trừ.
Tạp Ni có thể lấy lại thế chủ động, phá hủy Mafia, giết Tư Tuyệt!
Nhưng bây giờ, trước khi Tạp Ni tới, Mặc Thiêu Thiên nhất định theo, nhìn thẳng Tư Tuyệt, nhìn hắn rốt cuộc muốn chơi dạng gì.
Lúc này, Tư Tuyệt hướng Chiêm Ni Tư gật đầu, Diệp An Nhiên hiểu ý, đổ gì đó vào miệng Lâm Tử Lam.
“Hiện tại, ngươi có cái gì muốn nói cùng Lâm Tử Lam không?” Tư Tuyệt nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nghe được lời này của Tư Tuyệt, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, nhìn Lâm Tử Lam trên mặt biển, đôi mắt nheo lại, tình cảm nặng nề.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, lớn tiếng kêu, “Bất luận Tư Tuyệt nói cái gì, làm cái gì, anh đều không nên tin, Mặc Thiếu Thiên, bảo vệ tốt Hi Hi, em không có việc gì!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hét lên từng chữ.
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, ánh mắt càng thêm thâm trầm, nhìn Lâm Tử Lam, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
Lúc này, Hi Hi nhìn, mũi không khỏi chua xót, “Mẹ… ”
Đúng là mẹ rồi. ”Mẹ, con và cha nhất định sẽ cứu mẹ ra ngoài!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hét lên.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, khóe miệng ngoắc ngoắc.
“Thật tình cảm!” Tư Tuyệt ở phía sau chậm rãi lên tiếng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tư Tuyệt, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Rất đơn giản, ở trên thuyền cô ta có một quả bom, mà điều khiển từ xa đang ở trong tay tôi, chỉ cần tôi nhẹ nhàng nhấn một cái, ngươi có thời gian hai mươi giây đi cứu cô ta, nếu như ngươi có thể cứu được cô ta, trò chơi sẽ tiến hành vòng kế tiếp!” Tư Tuyệt nhìn Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh từng chữ nói, giọng điệu thong thả, bộc lộ lười biếng, nhưng càng như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy hắn rất BT.
Nghe được câu này, trong nháy mắt đôi mắt Mặc Thiếu Thiên phóng to, nhìn Tư Tuyệt, đôi mắt đầy kinh sợ.
Ngay cả mọi người ở đây nghe được câu này, cũng trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Thật không ngờ Tư Tuyệt thật BT, hơn nữa BT đến mức này!
Ánh mắt Hoa hồng cùng Tô Cẩn Nhi, đồng tình nhìn Mặc Thiếu Thiên!
Ngay cả Hi Hi cũng sửng sốt, nhìn Tư Tuyệt, “Ông dám!”
Thực tế, tức giận vô cùng, Tư Tuyệt làm thật, Hi Hi cũng không cách nào ngăn cản!
Hiện tại, Hi Hi hận mình, năng lực chưa đủ, không cách nào bảo vệ mẹ!
Tư Tuyệt nhìn Hi Hi, “Lần này, tao cho mày đếm một hai ba, cho mày đếm ngược thời gian cho mẹ mày!” Tư Tuyệt nói.
“Ông…” Hi Hi gắt gao nhìn Tư Tuyệt, phương pháp hắn xử lí như vậy, không thể nghi ngờ là vô cùng tàn nhẫn hành hạ.
Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Diệp An Nhiên trên thuyền cũng nghe được.
Diệp An Nhiên không ngờ, Tư Tuyệt lại đặt bom trên thuyền!
Không thể nghi ngờ, Tư Tuyệt gạt cô làm như thế!
Hắn muốn cho Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cùng đến chỗ chết sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp An Nhiên nhìn Tư Tuyệt, Tư Tuyệt khóe miệng mang theo nụ cười, rất thờ ơ.
Lâm Tử Lam cũng nhìn bọn họ, sau đó lắc đầu, “Không cần đến đây, không cần đến đây, Mặc Thiếu Thiên, không cần đến đây!” Lâm Tử Lam khóc kêu lên.
Nhưng không qua, Mặc Thiếu Thiên làm sao có thể làm được!
Lúc này, trong đầu Mặc Thiếu Thiên vang lên lời Tiếu Ly nói.
Như bọn nhọ, thật sự không xứng đáng có được hạnh phúc sao?
Nghĩ đến chuyện Tiếu Ly, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để cho mình lưu lại tiếc nuối, tuyệt đối không thể!!!
Mặc Thiếu Thiên không trả lời, đưa lưng về phía Lâm Tử Lam, làm như không nghe thấy lời của cô.
Lúc này, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn Tư Tuyệt, “Tư Tuyệt, chuyện giữa tôi và anh, chúng ta giải quyết, thả cô ấy ra!!!” Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh từng chữ nói.
“Tôi không thể!” Tư Tuyệt quả quyết trả lời.
“Ngươi…“
“Bây giờ bắt đầu đếm!” Lúc này, Tư Tuyệt cắt đứt lời nói của Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt nhìn về phía Hi Hi.
Hi Hi nhìn Tư Tuyệt, thật rất muốn xông lên giết hắn, nhưng bé không có cái năng lực này!
Không có!!!
“Sao mày không đếm?” Tư Tuyệt nhìn Hi Hi hỏi.
“Tao cho mày một cơ hội nữa, mày không đếm, tao liền nhấn nút, tiết kiệm ba giây quý báu!” Tư Tuyệt nhìn Hi Hi nói.
“Ông…“
“Đếm hay không đếm?” Tư Tuyệt ép hỏi.
Hi Hi mím môi, hai mắt đỏ lên nhìn hộp điều khiển nho nhỏ trong tay Tư Tuyệt, tư thế chuẩn bị ấn xuống.
Hoa Hồng cũng nhìn Hi Hi, làm sao bé có thể đếm chứ?
Mặc Thiếu Thiên cũng ở một bên nhìn, nhìn súng trong tay Tư Tuyệt, mắt nheo lại, đột nhiên xông lên, Tư Tuyệt không có ngờ tới, không ngờ Mặc Thiếu Thiên đột nhiên xông lên, điều khiển từ xa trong tay đột nhiên bị Mặc Thiếu Thiên đá bay.
Một giây sau, Tư Tuyệt bình tĩnh lại, cùng lúc Mặc Thiếu Thiên.
Nhưng lúc này, điều khiển từ xa lại rơi đến trước mặt của Chiêm Ni Tư.
“Nhấn nút!” Tư Tuyệt nhìn Chiêm Ni Tư, hung hăng nói. ?
Chiêm Ni Tư sững sốt, nhìn bọn họ vật lộn, nhìn sắc mặt của Tư Tuyệt, một giây sau đó, Chiêm Ni Tư cúi người, nhặt điều khiển từ xa lên.
Lúc này, Rayne ở một bên nhìn thấy, vừa muốn đi lên, Chiêm Ni Tư đã cầm lên, không chút do dự liền ấn nút xuống.
Cho dù Rayne bước lên, cũng đã chậm một bước.
Nhìn Chiêm Ni Tư nhấn xuống, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên trong nháy mắt mở to, trong ánh mắt thoáng qua một chút sợ hãi, một giây sau, không hề cùng Tư Tuyệt dây dưa nữa, xoay người chạy về phía mặt biển.
Mọi người sững sốt, nhìn hành động của Mặc Thiếu Thiên, một khắc kia, thời gi¬an như dừng lại.
Hi Hi cũng sửng sốt, nhìn bóng dáng Mặc Thiếu Thiên “Cha!” Hi Hi cũng chạy theo.
Hoa Hồng thấy vậy, chạy lên giữ Hi Hi, kéo bé lại, “Đừng qua đấy!” Hoa Hồng nói, ngước mắt, nhìn bóng dáng Mặc Thiếu Thiên, chân mày nhíu lên…
“Buông tôi ra, tôi muốn cứu mẹ của tôi!” Hi Hi lớn tiếng la lên.
Nhưng Hoa Hồng lại không buông ra, ôm chặt Hi Hi hơn…
Diệp An Nhiên cùng Lâm Tử Lam ở trên thuyền, biết bọn họ nhấn điều khiển từ xa, trên thuyền cũng bắt đầu phát ra tiếng tích tích âm thanh đếm ngược thời gian.
Diệp An Nhiên ngẩn người, nhìn Mặc Thiếu Thiên chạy tới.
Giây sau, Diệp An Nhiên không do dự nữa, giơ súng lên, nhắm ngay Lâm Tử Lam.
Mặc Thiếu Thiên thấy thế, hai mắt to ra, hét lên thật to, “Không…“
Nhưng Diệp An Nhiên cũng không vì lời nói của Mặc Thiếu Thiên mà dừng lại động tác, giơ súng lên, hướng về phía Lâm Tử Lam “Vì Mặc Thiếu Thiên, cô phải chết!”
Nói xong, nhắm súng ngay vị trí tim của Lâm Tử Lam “Pằng…” Một tiếng.
Máu, bắn chung quanh mặt nước.
Lâm Tử Lam mặc quần áo màu trắng, bởi vì máu tươi chảy ra, trong đêm tối nhìn lên á… , Càng giống như màu đen, màu đen xinh đẹp!
Mặc Thiếu Thiên nhìn, hai mắt lập tức càng mở to.
Một khắc kia, Mặc Thiếu Thiên cảm giác trái tim mình cũng ngừng đập.
Diệp An Nhiên đứng ở trên thuyền, nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhẫn tâm tàn nhẫn, sau đó nhảy xuống nước.
Mặc Thiếu Thiên thấy thế, cũng không chút do dự lao xuống nước, hướng bên kia bơi tới.
Hi Hi nhìn, miệng trong nháy mắt há to, nghĩ la lên cái gì, lại cảm giác tất cả lời nói đều mắc kẹt trong cổ họng, cái gì cũng nói không ra được!
Hoa Hồng nhìn, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Không ngờ Diệp An Nhiên thế nhưng lại động thủ.
Bao gồm cả Tư Tuyệt, hắn cũng không nghĩ tới Diệp An Nhiên sẽ động thủ, nhưng hình như, còn có trợ giúp cho hắn.
Khóe miệng gợi lên nụ cười, hết sức gian ác!
Nhưng mà, thời điểm tất cả đều yên tĩnh, “Ầm” một tiếng.
Trên mặt biển chợt vang lên một trận tiếng nổ lớn!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người dừng lại, mắt mở trừng trừng nhìn mặt biển, ngọn lửa hừng hực, khói đen cuồn cuộn trên bầu trời.
Hoa Hồng giữ Hi Hi, trong nháy mắt cũng ngây ngẩn cả người.
Hi Hi đứng ở đó, nhìn khói đen trên mặt biển, nháy mắt thất thanh kêu to, “Mẹ… ”
Nói xong, Hi Hi trong tay Hoa Hồng giãy giụa, hướng bên kia chạy tới, Hoa Hồng phản ứng kịp thời, Hi Hi cũng đã chạy đến mặt nước rồi.
“Mẹ… Mẹ… ” Hi Hi lần đầu tiên ở trước mặt người, khóc, vừa khóc, vừa ở trong nước vùng vẫy.
Hoa Hồng thấy thế, vội vàng chạy tới, kéo Hi Hi lại.
“Mẹ… Mẹ!” Hi Hi một lần nữa hét lên, hướng mặt nước đi tới, Hoa Hồng kéo Hi Hi lại, bất luận Hi Hi giãy giụa thế nào, Hoa Hồng đều giữ bé thật chặt, vì vậy, Hi Hi chỉ có thể ở trong nước không ngừng vùng vẫy.
Mà Mặc Thiếu Thiên, thời điểm tiếng nổ mạnh vang lên, anh nổi lên trên mặt nước, trơ mắt nhìn phía trước mặt bùng nổ, nổ thành từng mảnh nhỏ tan tành.
Một khắc kia, tim Mặc Thiếu Thiên, dừng như ngừng đập, sau đó, anh lập tức lao vào trong nước.
Mãi khi qua thật lâu, trên mặt nước cũng không thấy bóng dáng của Mặc Thiếu Thiên.
Hi Hi lúc này mới hoảng hốt.
“Cha, cha… ” Hi Hi hét lên.
Không có mẹ, bé không thể nào không còn cả cha nữa!
Hi Hi lớn tiếng hét lên.
Rayne cùng Hách Tôn, Trữ Xá liếc mắt nhìn, không ngờ chuyện sẽ phát triển đến mức này, lúc này, Hách Tôn vừa muốn đi xuống nước đi tìm, lúc này, trên mặt nước hiện ra bóng một người.
Cho đến khi lên bờ, bọn họ mới nhìn thấy, là Diệp An Nhiên!
Hách Tôn cùng Rayne ánh mắt thoáng qua chút thất vọng.
Sau đó, Hi Hi hồi phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn Tư Tuyệt, “Tư Tuyệt, tôi muốn giết chết ông! Giết chết ông!”
Nói xong, Hi Hi đột nhiên đoạt lấy súng trong tay Hoa Hồng, hướng Tư Tuyệt vội vã đi.
Mặc kệ năng lực Hi Hi như thế nào, bây giờ, bé chỉ muốn báo thù cho cha mẹ!!!
Hoa Hồng thấy thế, “Hi Hi!” Hô Hồng la lên một tiếng, lập tức giữ Hi Hi lại, “Cậu muốn làm gì?”
Hi Hi ngước mắt lên, đáy mắt toàn màu đỏ tươi, gương mặt cũng đầy nước mắt.
“Tôi muốn báo thù!” Hi Hi nhìn Hoa Hồng hét to.
Khi nhìn thấy gượng mặt của Hi Hi, đáy lòng Hoa Hồng co rúm dữ dội, không nhịn được đau thương!
Lâu sau, Hoa Hồng lấy lại tinh thần, nhìn Hi Hi, “Cậu không phải đối thủ của hắn!”
“Vậy thì như thế nào, hoặc là, hắn giết tôi, hoặc là, tôi giết hắn!” Hi Hi thét to…