Nhìn như yên tĩnh, kì thật sóng ngầm bắt đầu khởi động.
Không ít người đang tụ tập đến nơi này.
Hơn nữa còn là vì một nữ nhân.
Buổi tối tám giờ.
Hôm nay chính là thời điểm hành động, Mặc Thiếu Thiên cùng Rayne, Hách Tôn, Trữ Xá cùng xác nhận kế hoạch một lần cưới cùng.
Thời điểm, bọn họ chuẩn bị hành động, mà Tạp Ni gọi điện thoại tới, đúng giờ tới.
Nghe tin tức, Mặc Thiếu Thiên càng thêm tin tức.
Lúc này đây, anh muốn diệt trừ Mafia!
Thời điểm mười một giờ, chờ xuất phát, bốn phi cơ trực thăng.
Mặc Thiếu Thiên cùng Rayne đi cứu Lâm Tử Lam, Trữ Xá cùng Hách Tôn đi cứu Hi Hi và Hoa Hồng.
Không sai biệt lắm đã biết vị trí Hi Hi, cho nên bên kia, chỉ cần tìm được Hi Hi.
Hơn nữa đồng hành cũng mang theo Tô Cẩn Nhi.
Nếu có chuyện gì, tốt xấu Tô Cẩn Nhi cũng biết, cho nên phải mang theo cô ta.
Từ ngày đó, Tô Cẩn Nhi bị thương, đã tốt hơn nhiều.
Ngồi ở trên trực thăng, ánh mắt Tô Cẩn Nhi không rời khỏi Hách Tôn, cứ như vậy đối với cô, nhưng là một chút hận ý cũng không có.
Phi cơ cách địa phương Mafia không xa, cũng chậm chậm hạ xuống dưới, vốn là Hách Tôn tìm người xâm nhập Mafia, nhưng mà Tạp Ni ở đây, tiết kiệm được bước này.
Vì thế, thời điểm cách Mafia không xa, liền ngừng lại.
Nhưng là, cho dù như vậy, vẫn bị người phát hiện.
Mục tiêu quá lớn, không phát hiện cũng khó.
Cũng may, Mặc Thiếu Thiên cùng Hách Tôn chia làm hai đường, bốn trực thăng, một chiếc vận hành, mà Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ngồi du thuyền đến đảo.
Chỉ có như vậy mới có thể kéo dài thời gian cứu Lâm Tử Lam.
…
Trong phòng, Lâm Tử Lam ngồi ở trên giường, ngọn đèn không tính là sáng ngời, nhưng bên ngoài ánh trăng cũng thật là sáng.
Lâm Tử Lam liền ngồi như vậy, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, một bàn tay, nhẹ nhàng đặt ở bụng, động tác trìu mến vuốt ve.
Đây là đứa nhỏ của cô cùng Mặc Thiếu Thiên, bọn họ kết tinh.
Nhưng là đứa bé này có thể giữ được sao?
Lúc này, Lâm Tử Lam nhớ lại chuyện ngày đó, Tư Tuyệt cầm dao, muốn đem đứa bé trong bụng cô ra.
Lâm Tử Lam không có giãy du͙c, chính là gắt gao nhìn Tư Tuyệt.
Bởi vì, nếu Tư Tuyệt thật sự muốn làm như vậy, mặc kệ cô có giãy dụa như nào, ngăn cản, hắn đều thành công.
Nhưng là, không biết vì sao, Lâm Tử Lam không có giãy dụa, ngược lại, dao Tư Tuyệt đặt đến trên bụng Lâm Tử Lam thì dừng lại.
Lập tức, hắn nói thay đổi chủ ý…
Nhưng mà thay đổi chủ ý gì, hắn cũng không nói, sau đó bước đi.
Mãi cho đến hiện tại.
Lâm Tử Lam ngồi trên giường, cho tới bây giờ, cô đều nghĩ không ra Tư Tuyệt muốn làm gì!
Bất quá có thể giữ được đứa bé này, là một loại may mắn!
Nhưng mà, ở phía sau, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Diệp An Nhiên đi đến.
Lâm Tử Lam quay đầu, nhìn thời điểm Diệp An Nhiên đi đến, sắc mặt chìm chìm” Cô tới đây làm gì?”
Nghe được Lâm Tử Lam nói, khóe miệng Diệp An Nhiên gợi lên chút cười châm chọc, ” Tôi là người phụ trách an toàn của cô, cô nói, tôi đến đây làm gì?” Diệp An Nhiên chậm rãi hướng Lâm Tử Lam đi qua.
Nhưng mà, nhìn thấy tay Lâm Tử Lam đặt ở bụng, chân mày Diệp An Nhiên nhíu lên, hai tròng mắt hơi nheo lại, giống như là bị cái gì kich thích.
Quả nhiên!
Cô thật sự mang thai đứa nhỏ của Mặc Thiếu Thiên!
Nghĩ đến đây, Diệp An Nhiên ghen ghét dữ dội, ghen tị không thôi.
Dựa vào cái gì, bọn họ có thể có mấy đứa nhỏ?
Dựa vào cái gì, bọn họ có một cuộc sống tốt?
Mà cô đây?
Bảy năm qua, vì Mặc Thiếu Thiên, chịu hết cực khổ, vẫn chờ tới bây giờ, trong mắt Mặc Thiếu Thiên, rốt cuộc không nhìn tới cô!
Nếu như vậy, bảy năm trước, cô như thế nào cũng sẽ không rời đi!
Nghĩ đến đây, hai tròng mắt Diệp An Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm bụng Lâm Tử Lam.
Tựa hồ cảm giác được tầm mắt Diệp An Nhiên, Lâm Tử Lam ngước mắt, nhì thấy con ngươi Diệp An Nhiên bừng lửa giận.
Gắt gao nhìn bụng cô.
Ánh mắt kia, cùng Tư Tuyệt, vô cùng giống nhau.
Lâm Tử Lam giật mình hiểu được, Diệp An Nhiên nhất định là biết tin tức cô mang thai.
Dựa vào cô ta đối với Mặc Thiếu Thiên, sợ rằng khó có thể chấp nhận đứa bé này!
Nhưng mà, tay Lâm Tử Lam rời khỏi bụng, nhìn Diệp An Nhiên, ” Có chuyện gì, cô cứ nói đi!”
Nói đến cái này, Diệp An Nhiên cảm thấy đáng yêu, tầm mắt rời khỏi bụng Lâm Tử Lam, khóe miệng nhếch lên một chút châm chọc, ” Không nghĩ tới, cô lại mang thai đứa nhỏ của Thiếu Thiên!” Diệp An Nhiên mở miệng nói.
Cô ta đã biết!
Trong lòng không nghĩ tới, nhìn Diệp An Nhiên, ” Thì tính sao?”
A…
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, ” Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cô có thể mang thai đứa nhỏ?” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam kich động hỏi.
Bọn họ tám năm tình cảm, phó mặc, nhưng dựa vào cái gì, bọn họ có thể có đứa nhỏ?
Nghe được Diệp An Nhiên nói, Lâm Tử Lam cũng câu môi cười, khinh miệt mà châm chọc, nhìn ra, Diệp An Nhiên đến bây giờ cũng không có hết hi vọng.
Ngước mắt, nhìn cô ta, ” Xem bằng tôi là vị hôn thê của anh ấy!”
Vị hôn thê?
Nghe thế, Diệp An Nhiên cảm thấy buồn cười.
Vị hôn thê…
A!
Diệp An Nhiên nhìn cô, ” Lâm Tử Lam, cô có biết hay không, vị trí này vốn là của tôi!”
“Bởi vì cô xuất hiện, hủy đi giấc mơ cả dời tôi!” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam nói, thời điểm nhắc tới, Diệp An Nhiên có chút kich động.
Thời điểm gặp được Mặc Thiếu Thiên một khắc kia, giấc mơ của cô chính là gả cho Mặc Thiếu Thiên.
Hơn nữa, cô nghĩ đến, mặc kệ rời đi vài năm, bọn họ sẽ không thay đổi.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, thời điểm cô trở về, hết thảy đều đã thay đổi!
Mà hết thảy, đều là vì Lâm Tử Lam!
Bởi vì cô ta xuất hiện, hủy đi giấc mơ cả đời cô!
Nhìn bộ dạng Diệp An Nhiên kich động, Lâm Tử Lam nhìn cô, ” Diệp An Nhiên, có lẽ sự xuất hiện của tôi, thay đổi Mặc Thiếu Thiên, nhưng mà tôi muốn nói với cô là, là của chính cô, ai cũng không đoạt được đi, không phải của cô, cho dù cô có gữi lại như thế nào, cũng không phải là của cô. ”
“Mặc Thiếu Thiên chính là một ví dụ tốt nhất, nếu anh ấy yêu cô, mặc kệ là ai xuất hiện, cũng không cướp được anh ấy đi, nếu anh ấy không thương cô, cho dù không có tôi, cũng sẽ có một nữ nhân khác xuất hiện!” Lâm Tử Lam từng chữ một nói.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Diệp An Nhiên nhíu mày, ” Câm miệng!”
“Lâm Tử Lam, chẳng lẽ cô thật sự không biết thế nào là xấu hổ sao? Cướp đi nam nhân của người khác, thế nhưng còn ở đây giảng đạo lí với tôi!?” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
“Tôi chỉ nói sự thật!” Lâm Tử Lam không nhanh không chậm nói.
Sự thật?
Diệp An Nhiên cười lạnh.
“Lâm Tử Lam, cùng Mặc Thiếu Thiên ở cùng một chỗ, cô vì anh ấy đã làm những cái gì?” Diệp An Nhiên hỏi.
“Cô có biết tôi vì anh ấy, chịu biết bao khổ cực không?” Diệp An Nhiên nói.
“Vì anh ấy, tôi phải đi Mĩ, vì anh ấy, tôi bị người ta hãm hại giết người, thiếu chút nữa bị bắn chết, vì anh ấy, tôi tình nguyện đắc tội với Tư Tuyệt, nhưng là cô sao? Cô vì anh ấy đã làm những cái gì?” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Cô không phải nguyện ý gia nhập Mafia, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Nhận được nhiệm vụ giết Mặc Thiếu Thiên, cũng không phải cô muốn, cô chỉ có thể trì hoãn nhiệm vụ, lại không muốn thương tổn Mặc Thiếu Thiên một chút nào.
Cũng là tình huống bất đắc dĩ mới phải bắt Lâm Tử Lam.
Một là hận cô ta, hận không thể làm cô biến mất trên thế giới này, hai là, vì bảo vệ Mặc Thiếu Thiên!
Nhưng mà cô như thế nào cũng không nghĩ đến, Mặc Thiếu Thiên sẽ vì Lâm Tử Lam, làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí, đến Mafia!
Nghĩ đến đây, Diệp An Nhiên liền từng đợt khó chịu.
Cho dù hận anh, cho dù anh không thương cô, nhưng mà cô còn yêu anh.
Không muốn cho anh bị tổn thương!
Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên.
Cô không biết vận mệnh của Diệp An Nhiên, cũng không biết, cô vì Mặc Thiếu Thiên làm bao nhiêu chuyện, bị bao nhiêu tội.
Nhưng Lâm Tử Lam biết, không ai muốn người mình yêu bị người khác thương tổn.
“Là, cô vì Mặc Thiếu Thiên làm rất nhiều, nhưng là, có một số việc, là anh ấy muốn, anh ấy cần sao?” Lâm Tử Lam cũng nhìn Diệp An Nhiên hỏi.
Trong nháy mắt, Diệp An Nhiên sững sờ.
Phải không?
Là thế này phải không?
Không!
Không phải như thế!
Nếu không phải Lâm Tử Lam, cô sẽ làm, đều là vì Mặc Thiếu Thiên!
“Lâm Tử Lam, cô nói tôi như vậy, nhưng là, cô thì sao? Cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở cùng một chỗ, vì anh ấy mang đến cái gì? Chỉ có thương tổn không ngừng!” Diệp An Nhiên nói.
Nìn bộ dạng cô kich động như vậy, Lâm Tử Lam cũng không còn gì để nói, chỉ có thể để cho cô ta bình tĩnh một chút.
“Cho nên đây?” Lâm Tử Lam hỏi.
Lúc này, Diệp An Nhiên đi tới, chậm rãi vươn tay, trong lòng bàn tay là một viên thuốc.
“Ăn nó, chỉ có cô chết, Thiếu Thiên sẽ không đến cứu cô, sẽ không bị tổn thương!” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam nói, thời điểm nói những lời này, thanh âm của Diệp An Nhiên, lạnh đến tận cùng.
Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên, mở to hai mắt.
“Nếu cô thật sự yêu Thiếu Thiên, liền ăn hết!” Diệp An Nhiên tiếp tục nói, như là thôi miên, nhìn Lâm Tử Lam.
Nhưng là, Diệp An Nhiên suy nghĩ quá nhiều.
Lâm Tử Lam không phải là người dễ bị lừa nư vậy.
Hơn nữa bọn họ, nhân sinh quan cũng không giống nhau.
Có lẽ đổi lại là Diệp An Nhiên, cô thật sự không một chút do dự vì Mặc Thiếu Thiên mà chết, ăn ngay viên thuốc này.
Nhưng là Lâm Tử Lam sẽ không.
Cô không phải là không thương Mặc Thiếu Thiên, cũng không phải sợ vì anh mà chết, mà là, Lâm Tử Lam tuyệt đối không để Mặc Thiếu Thiên sống một mình.
Bởi vì cô biết, người chết đi cũng không đau khổ, thống khổ, là người sống sót kia!
Cho nên, nhìn Diệp An Nhiên, Lâm Tử Lam quyết đoán lắc đầu.
“Tôi sẽ không ăn!”
Diệp An Nhiên nhíu mày, ” Lâm Tử Lam, cái này cô gọi là yêu sao?”
“Cô có biết hay không, nếu cô không chết, Mặc Thiếu Thiên sẽ đến đây cứu cô, anh ấy sẽ chết!” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam kich động nói.
“Cho dù là như vậy, tôi sẽ chết cùng anh ấy!” Lâm Tử Lam cũng nói, nhìn Diệp An Nhiên, thập phần kiên định.
Nhưng là, cô sẽ không ở tình huống như vậy tìm đường chết, huống chi trong bụng của cô còn có đứa nhỏ của bọn họ!
“Cô… ” Diệp An Nhiên tức giận, ” Cô phải chết, tôi tuyệt đối không để Thiếu Thiên chết!” Nói xong, cô không nói lời vô nghĩa với Lâm Tử Lam, “ Hôm nay, cô phải ăn!” Nói xong, Diệp An Nhiên bắt đầu dùng sức.
Dùng sức để Lâm Tử Lam nhuốt xuống.
Chỉ cần ăn hết, cô chết, Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ không tới đây cứu người!
Nghĩ, Diệp An Nhiên cái gì cũng chấp nhận, ấn mạnh mẽ để Lâm Tử Lam ăn thuốc.
Lâm Tử Lam giãy dụa, vì trong bụng có đừa nhỏ, cô tuyệt đối không ăn!
Đang trong lúc giãy dụa, cửa bị đẩy ra.
Diệp An Nhiên quay đầu, nhìn người đứng ở cửa.
“Ngươi làm gì?”
“Có người tiến vào đảo!” Người kia ở cửa nói.
Diệp An Nhiên nhíu mày, ” Ngươi nói cái gì?”
“Có người xông vào đảo!” Người kia nhìn Diệp An Nhiên nói.
Nghe thế, Diệp An Nhiên sững sờ, chẳng biết tại sao, nghe được bọn họ nói có người vào đảo, trong lòng cô vang lên một cái tên.
Mặc Thiếu Thiên!
Là anh!
Nhất định là anh!
Lâm Tử Lam cũng cả kinh!
Trực giác nói cho cô biết là Mặc Thiếu Thiên!
Cô còn chưa kịp cao hứng, Diệp An Nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam. Con ngươi hiện lên một mảnh hoảng hốt, lập tức kéo cô, ” Đi theo tôi!”
“Cô muốn dẫn tôi đi đâu?” Lâm Tử Lam nhìn cô ta hỏi.
“Đừng nói nhảm, đi theo ta!” Diệp An Nhiên nói, sau đó kéo Lâm Tử Lam bước đi.
Ngay cả không nghĩ, nhưng hiện tại, Lâm Tử Lam không phải là đối thủ của Diệp An Nhiên!
…
Bên ngoài, mặc dù là đêm tối, nhưng cũng không có hắc ám như trong tưởng tượng, bên ngoài cũng có đèn.
Đúng lúc này, Mặc Thiếu Thiên trong nước trồi lên, nhìn bốn phía, không có người, Mặc Thiếu Thiên liền từ trong nước đi ra, cùng Rayne liếc mắt một cái, lấy tay làm một động tác, Rayne gật đầu.
Vì thế, Mặc Thiếu Thiên chậm rãi trong nước đi ra, thời điểm đang nhìn đến không có ai, lập tức chạy tới phòng nghỉ con bên kia, vừa tới bên kia, lập tức ẩn lấp.
Dần dần, người bên ngoài bắt đầu nhiều hơn.
Mặc Thiếu Thiên biết, bọn họ đã phát hiện có người đến đây.
Mặc Thiếu Thiên cũng không dám lãng phí thời gian, xoay người hướng phòng kia chạy tới.
Nếu anh nhớ không nhầm, lần trước tới đây, sau khi anh đi rồi, bọn họ đều tập trung hướng phòng này nhìn lại.
Cho nên, Lâm Tử Lam nhất định là ở phòng này.
Nghĩ đến đay, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp leo lên vách tường, nhảy một cái, tiến vào trong phòng.
Dựa theo trực giác của chính mình, tìm kiếm cái phòng kia.
Tuy rằng căn biệt thự này không phải rất lớn, nhưng là phòng rất nhiều, đúng lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt thấy một cái phòng, vui sướng, hướng bên kia chạy tới.
Nhìn bốn phía không có ai, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp mở cửa đi vào.
Sau khi đi vào, không có bật đèn, Mặc Thiếu Thiên mở đèn nhìn, thế nhưng bên trong không có một bóng người!
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày!
Đúng lúc này, anh còn chưa kịp tự hỏi, chợt nghe phía sau có người.
“Ngươi là ai?” Phía sau có người đi tới, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở cửa, nghe được âm thanh, cũng không quay đầu.
Mà người phía sau, từ từ đi lên, mang theo một tia phòng bị, nhưng mà, vừa muốn lại gần Mặc Thiếu Thiên, lúc này, Mặc Thiếu Thiên đột ngột quay đầu, căn bản cũng không có thấy anh ra tay như thế nào, người kia đã bị đánh ngã trên mặt đất.
Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn, dùng cà vạt siết cổ của hắn.
“Nói cho ta biết, nơi này là có một nữ nhân phải không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn, đè thấp thanh âm hỏi.
Người kia nhìn Mặc Thiếu Thiên, ý tứ không muốn mở miệng.
Đối với người như vậy, không sợ nhất đúng là hắn không mở miệng, giây tiếp theo, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên nắm chặt cà vạt, người nọ khó có thể hô hấp.
“Nói hay không?”
“Tôi nói, tôi nói… ” Người kia vội vàng mở miệng.
“Nói mau!” Mặc Thiếu Thiên có điểm không kiên nhẫn, anh ở trong này mỗi một phút, một giây, đều là lấy mạng của huynh đệ hợp lại.
“Là, là ở chỗ này có một nữ nhân… ”
“Người đâu? Chạy đi đâu rồi?”
“Bị người mang đi… ” Người kia nói.
“Đưa đi đâu?” Mặc Thiếu Thiên tiếp tục hỏi.
“Không, không biết… ” Người kia nói.
Nhìn bộ dạng của hắn không giống như nói dối, Mặc Thiếu Thiên cũng đã biết như vậy, đột nhiên một quyền nện trên mặt của hắn, vội vàng đi ra ngoài.
Thời điểm Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài, Rayne nhìn anh, ” Thế nào?”
“Người đã bị mang đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói vậy, Rayne nhíu mày, ” Có ý gì?”
“Vừa rồi thấy hai bóng người hướng đảo Siculus đi!” Rayne nói, bởi vì không xác định được có phải là Lâm Tử Lam hay không, cho nên, anh không dễ dàng động thủ.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nâng mắt nhìn lại, cũng đã không nhìn thấy bóng người.
“Đi đảo Siculus trước!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nếu không ở nơi này, như vậy, chính là ở bên kia, nghĩ như vậy, Mặc Thiếu Thiên cùng Rayne liếc mắt một cái, lại lẻn vào trong nước.
…
Trữ Xá cùng Hách Tôn, đang tìm vị trí của Hi Hi.
Vài người ở trên phi cơ, chỉ căn cứ biểu hiện cái máy tính kia, ở nơi này, lớn như vậy, căn bản không thể xác định ở nơi nào.
Nếu tìm một chỗ, quá lãng phí thời gian, cũng không biết, Mặc Thiếu Thiên thế nào.
Ở phía sau, Tô Cẩn Nhi nhíu mày, nhìn phía dưới.
Ánh mắt của cô không thoát khỏi ánh mắt của Trữ Xá, Trữ Xá nhìn cô, ” Cô không biết ở nơi nào?”
Tô Cẩn Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Trữ Xá, sắc mặt lập tức khôi phục, ”Không biết!”
Trữ Xá nhíu mày, nhìn Tô Cẩn Nhi, vẻ của cô rõ ràng là biết!
“Đừng có giả bộ với tôi, phải biết rằng, chết ở chỗ này, không chỉ là chúng tôi, còn có cô, đừng quên, là cô dẫn chúng tôi tiến vào!” Trữ Xá nhìn Tô Cẩn Nhi nói.
Đúng thì sao?
Tô Cẩn Nhi không thèm để ý!
Ngày theo gia nhập Mafia, cô chỉ biết sẽ có một ngày như thế.
Lúc này, Tô Cẩn Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Trữ Xá, ” Thì tính sao? Dù sao, kết quả của tôi, đều là chết, hiện tại có các người cùng tôi, tôi hẳn là cảm thấy cao hứng mới đúng!” Tô Cẩn Nhi nói.
“Cô… ” Trữ Xá nhìn Tô Cẩn Nhi.
Nếu không phải cô còn giá trị lợi dụng, Trữ Xá hận không thể đem cô từ trên trực thăng ném xuống!
“Xem ra, cô thật là muốn chết!” Trữ Xá nói.
“Không phải nghĩ, mà đã là kết quả của tôi!” Tô Cẩn Nhi nói.
Hiện tại cho dù bọn họ thả cô, trở lại Mafia, cũng chỉ còn con đường chết.
Không thả cô, như vậy khi bọn họ tìm được người, cô vẫn chỉ còn con đường chết!
Dù sao đều là chết, sao không lựa chọn làm cho bọn họ chôn cùng?
Nghe bọn họ nói rất đúng, Trữ Xá hiện tại lấy Tô Cẩn Nhi không còn cách nào, nếu không phải còn dùng, thật sự đem cô ném xuống.
Nhưng là, chính cô còn hữu dụng, mới không có xúc động.
Hách Tôn ngồi phía trước, nghe thanh âm của bọn họ, ngẩn người, đối với người lái phi cơ nói, ” Đem phi cơ hạ xuống!”.
Người lái nghe được liền gật đầu, sau đó bắt đầu hạ xuống.
Đây là, Trữ Xá nhìn Hách Tôn, ” Tôn, ngươi muốn làm gì?”
Lúc này, Hách Tôn nhìn bọn họ, ” Các người ở trên này chờ, tôi đi xuống tìm, sau khi tìm được sẽ báo cho các người!” Hách Tôn nói.
“Không được!” Trữ Xá quyết đoàn phủ nhận.
“Quá nguy hiểm, nhiều nơi như vậy, người làm sao tìm được? Tôi đi cùng!” Trữ Xá nói.
Nhiệm vụ của bọn họ, vốn chính là cứu Hi Hi, tại sao có thể để cho Hách Tôn một mình đi!
“Ngươi ở đây với cô ta, tôi đi là được!” Nói xong, trực thăng chậm rãi hạ xuống, Hách Tôn vừa muốn đi xuống, Tô Cẩn Nhi nhíu mày, đôi mắt một mảnh lo lắng.
“Khoan đã!” Tô Cẩn Nhi nhịn không được mở miệng.
Được rồi, mới vừa nói, đối với cô mà nói lại là vô nghĩa.
Cho dù biết chính kết cục của mình là gì, vẫn không đành long để cho Hách Tôn nửa điểm tổn thương!
Biết rõ anh đi xuống có bao nguy hiểm, cô vẫn không đành lòng để anh đi!
Lúc này, Trữ Xá cùng Hách Tôn quay đầu nhìn Tô Cẩn Nhi.
Tô Cẩn Nhi suy nghĩ, vẫn là mở miệng, ” Nếu tôi đoán không sai, hẳn là ở bên kia!” Tô Cẩn Nhi chỉ vào một chỗ phía sau nói.
“Bình thường nơi quan trọng đều có rất nhiều người, Lâm Tử Lam không ở đây, các người muốn tìm đứa bé kia, nên ở đó!” Tô Cẩn Nhi nói.
Hách Tôn cùng Trữ Xá ngẩn người.
Hách Tôn nhìn cô, suy nghĩ, ” Tôi đã biết!”
Tô Cẩn Nhi sửng sốt, phát hiện, đây là lần đầu tiên ánh mắt Hách Tôn nhìn thẳng cô như thế, giọng nói vẫn là như thế!
Một khăc kia, Tô Cẩn Nhi cảm thấy việc mình làm đáng giá!
“Các người ở phía trên, tôi đi xuống!” Hách Tôn nói.
Có địa phương cụ thể, cứu người, hẳn là đơn giản hơn một chút.
“Tôi không có xác định có phải hay không?” Tô Cẩn Nhi nói, suy nghĩ, Tô Cẩn Nhi mở miệng, ” Tôi đi cùng anh!”
Hách Tôn nhìn cô.
Trữ Xá sửng sốt, ánh mắt không khỏi nhìn hướng Hách Tôn.
Tô Cẩn Nhi vừa muốn hướng phía trước đi đến, Hách Tôn nhìn cô, ánh mắt như vậy, làm cho Tô Cẩn Nhi một trận khó chịu.
“Anh không tin tôi? Sợ tôi chạy trốn?” Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn hỏi.
Hách Tôn không trả lời, lúc này, Tô Cẩn Nhi thấy trong máy bay có thuốc, không nói hai lời, cầm nên trực tiếp nuốt xuống.
“Như vậy hẳn là có thể chú?” Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn hỏi.
Vì anh, cô thật sự làm cái gì cũng nguyện ý, bao gồm cả ăn độc dược, chỉ vì chứng minh, cô sẽ không chạy trốn, sẽ không phản bội anh!