Nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, ” Lần khác, ta cũng nhờ Tạp Ni làm cho ta một cái!”
Thứ này, giết người vô hình, dùng quá tốt, hơn nữa với bé mà nói, phòng thân cũng tốt.
Hoa Hồng nhíu mày, ” Ngươi tiểu hài tử mang nhẫn làm gì!”
Hi Hi nhìn cô, “ Không cho phép coi thường ta!”
“Ta nói thật!”
“Có muốn hay không nói nhiều”
Hoa Hồng, ”… ”
Vẫn là quên đi!
Nhìn Hoa Hồng nhận thua, tâm tình Hi Hi, vẫn là cao hứng nói không nên lời!
Vì thế, hai người ở bên trong thương lượng.
…
Nước Mĩ, Dallas.
Trong phòng, Tiêu Dật ngồi ở bên trong, tựa hồ đang cùng người nào mở hội nghị trên thiết bị nghe nhìn, sau khi thương lượng, tắt webcam.
Ngồi ở trên ghế, lấy tay xoa mi tâm.
Ngay lúc này, có người đi vào.
“Thiếu chủ!”
Tiêu Dật nghe được âm thanh, nâng mắt nhìn về phía hắn, ” Tra thế nào?”
“Mặc Thiếu Thiên đi Italya, căn cứ tin tức tra được, Lâm tiểu thư là bị Mafia bắt đi!” Ảnh Tử từng chữ một nói.
Mafia…
Nghe cái tên này, Tiêu Dật nhíu mày.
“Tra được nguyên nhân không?” Tiêu Dật trực tiếp hỏi.
“Hình như là Diệp An Nhiên làm!” Ảnh Tử nói, ” Về phần vì chuyện gì, tạm thời thời chưa rõ!”
Ân oán của Tư Tuyệt cùng Mặc Thiếu Thiên, rất ít người biết.
Cũng không người nào biết, Tư Tuyệt từng là người của Cửa Ngục.
Nghe thế, Tiêu Dật nhíu mày, hắn biết, trung gian không đơn giản như vậy, nếu đơn giản là Diệp An Nhiên làm, Tư Tuyệt nhất định sẽ không đồng ý.
Bởi vì hắn không cần phải vì một thủ hạ đặc công, mà đắc tội với người của Cửa Ngục.
Cho nên, trong đó, nhất định có chuyện gì, mà người khác không biết.
Kì thật, Tiêu Dật đã sớm biết thân phận của Diệp An Nhiên, cũng đã nhắc nhở Lâm Tử Lam, nhưng không nghĩ tới, Diệp An Nhiên vẫn động thủ.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dật nhíu mày, sắc mặt có vài phần không hờn giận.
Tiêu Dật im lặng, Ảnh Tử liền đứng đối diện hắn, không mở miệng, lẳng lặng đợi Tiêu Dật phân phó.
Bởi vì hắn biết, Tiêu Dật có việc phân phó.
Quả nhiên, Tiêu Dật trầm tư, suy nghĩ, mở miệng, ” Giám sát nhất của nhất động ở Italya, có tin tức gì, lập tưc báo cho ta, còn có, giúp ta liên hệ với Mafia một chút!” Tiêu Dật nói.
Ảnh Tử tuy rằng không biết Tiêu Dật muốn làm gì, nhưng chỉ cần hắn giao nhiệm vụ, hắn sẽ không hỏi nguyên nhân chỉ biết chấp hành.
Nghe được Tiêu Dật nói, Ảnh Tử lập tức gật đầu, ” Dạ!”
Lên tiếng, Ảnh Tử xoay người đi ra ngoài.
Ảnh Tử đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, Tiêu Dật ngồi ở trên ghế, vẻ mặt trầm tư.
Mặc Thiếu Thiên!
Ngươi đã không bảo vệ tốt được Lâm Tử Lam, như vậy, cũng không thể trách ta, thực xin lỗi ngươi!
Lúc trước lo lắng cho Lâm Tử Lam, hắn tình nguyện buông tay một lần, nhưng hiện tại, giống như, cách làm của hắn, cũng không làm cho Lâm Tử Lam hạnh phúc lắm!
Cho nên, hắn quyết định thu hồi, không bao giờ buông cô ra nữa!!
…
Italya.
Trong biệt thự.
Sáng sớm hôm sau, Tô Cẩn Nhi đã tỉnh.
Hơn nữa, tinh thần trạng thái đều tốt, biết mình bị bắt làm tù binh, sẽ chạy đi, nhưng là bất đắc dĩ, trên người có vết thương, hơn nữa, Rayne cho người tiêm độc dược vào, phòng cô chạy trốn.
Hiện tại, xem ra Rayne có dự kiến trước.
“Thả tôi ra!” Tô Cẩn Nhi nhìn bọn họ nói.
Làm đặc công nhiều năm, hiện tại bị người ta nhốt, đối với cô mà nói, đây là một loại sỉ nhục.
Nhưng là người này, hoàn toàn không có đem lời cô nói vào tai.
Không nhìn cô.
Tô Cẩn Nhi tức giận, vừa muốn động thủ, lại bỗng nhiên động đến miệng vết thương, đau nhíu mày, một tay che bụng.
Thân là đặc công, cô tuyệt đối sẽ không cho phép mình bị nhốt.
Vì thế, giây tiếp theo, cô vươn tay, tập kich đối với người kia.
Ngay cả không có lực, cô cũng muốn hợp lại một lần, bằng không, cô ngay cả chết cũng không biết ở trong tay ai.
Mới ra tay, liền bị người chế phục.
Tuy rằng người này, không phải là đặc công, nhưng cũng là huynh đệ bọn họ mang tới, công phu, tuyệt đối không kém.
Vì vậy, Tô Cẩn Nhi bị đánh ở trên sopha.
Tô Cẩn Nhi mắng, vừa muốn đứng dậy, lúc này, Hách Tôn đi tới.
“Tôn!” Người trông coi, cung kính kêu một tiếng.
Tô Cẩn Nhi ngẩn mặt, vừa muốn phát uy, lại thấy một bóng dáng màu đen xuất hiện trước mặt mình.
Nhìn đến người đó thì những lời đang muốn nói ra, tất cả lại bị chặn ở cổ họng.
Hình dáng thâm thúy, mũi cao, con ngươi màu nâu, môi mỏng khêu gợi, mỗi một chỗ, đều biểu hiện là một nam nhân bất phàm.
Tô Cẩn Nhi chưa từng thấy qua, nam nhâm anh tuấn như vậy.
Cặp con ngươi nâu, có một cảm giác hỗn huyết, nhưng khuôn mặt kia, lại hoàn toàn không có, tóm lại làm cho người ta cảm giác, rất tuấn tú.
Hơn nữa, hắn có một loại khí thế, làm cho người khác hoàn toàn kinh sợ.
Tô Cẩn Nhi nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn, quên cả thân phận của mình, chính là cứ như vậy nhìn hắn.
Cô đối với sắc đẹp không có sức chống cự, giờ khắc này, tim đập cực kì nhanh.
Ngày hôm qua, đang lúc cô mơ hồ, hình như nhìn thấy đúng là nam nhân này…
Hách Tôn cũng nhìn Tô Cẩn Nhi, mặt không chút thay đổi.
“Cô nên biết, cô căn bản chạy không được!” Hách Tôn nhìn cô từng chữ một nói.
Đến khi lời nói vang lên, Tô Cẩn Nhi mới hồi phục tinh thần.
Nhìn Hách Tôn, khóe miệng gợi lên, ” Anh là ai?”
“Là người cô không thể chọc nổi!” Hách Tôn một chữ một nói, đối với cô, cũng không muốn tiết lộ quá nhiều.
Giọng điệu thật lớn!
Nếu người khác nói ra, chỉ sợ Tô Cẩn Nhi thật sự muốn cười nhạo một phen, sau đó hung hăng giáo huấn một trận, nhưng là người lời này trong miệng Hách Tôn nói ra, chính là như vậy có lực chấp nhận.
“Là anh đưa tôi đến đây?” Tô Cẩn Nhi nhìn hắn hỏi, thanh âm không có sắc bén như vậy, nhưng tràn ngập đề phòng.
Hách Tôn chỉ nhìn cô, cặp con ngươi nâu, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc.
Cuối cùng, Tô Cẩn Nhi cho là mình hỏi một câu vô nghĩa.
Hắn không có trả lời.
Nhưng là Tô Cẩn Nhi chưa từ bỏ ý định nhìn hắn, ” vì sao đưa tôi đến nơi này?”
“Mang cô đến đây, tự nhiên có mục đích!” Hách Tôn không che dấu chút nào nói.
Tô Cẩn Nhi hít sâu một hơi, nam nhân này nói chuyện, không khỏi cũng quá ngột ngạt.
Nhưng là cho dù ngột ngạt như vậy, Tô Cẩn Nhi cảm giác mình cũng không có tức giận. ( Edit: đúng là dại trai)
“Mục đích gì?” Tô Cẩn Nhi nhìn hắn hỏi.
Vừa hỏi lời này, đã có người tới, Rayne nghe tin tới, nhìn Tô Cẩn Nhi tỉnh lại, hơn nữa, tinh thần trạng thái cũng không tệ lắm, chỉ biết cô xuất thân là đặc công, bằng không, thân thể phục hồi cũng không có nhanh như vậy.
Lúc này, Rayne đi tới, nhìn Hách Tôn, ’ Thế nào?”
“Đã tỉnh rồi!” Hách Tôn nói.
Tô Cẩn Nhi nhìn Rayne, không biết rốt cuộc mình rơi vào tay người nào, nhưng nhìn bộ dạng, bọn họ cũng không đơn giản.
“Các người rốt cuộc là ai?”Tô Cẩn Nhi nhìn bọn hỏi, tràn ngập đề phòng.
Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Tô Cẩn Nhi hoàn toàn không biết, cô nhớ rõ, cô cùng Diệp An Nhiên đánh nhau, sau đó cô bị đâm một dao, tỉnh lại, ở chỗ này…
Chẳng lẽ bọn họ là…
Nghĩ đến đây, miệng Tô Cẩn Nhi gợi lên, có điểm không thể tin.
“Các người là người của Mặc Thiếu Thiên… ?” Tô Cẩn Nhi nhìn bọn họ hỏi, ánh mắt mở thật to.
Rayne nghe được Tô Cẩn Nhi hỏi, chính là lựa chọn hạ mi, nghiêng đầu sang chỗ khác, đôi tròng mắt kia nhìn cô, ”Chẳng lẽ cô không biết, biết càng nhiều, chết càng nhanh sao?”
“Các ngươi bắt tôi làm gì?” Tô Cẩn Nhi hỏi, cho dù bọn họ không trả lời, có cũng đoán được chút ít.
Nghe thế, Rayne bỗng nhiên nhíu mày, ” Đương nhiên có chuyện, cần sự “ trợ giúp” của cô!”
Nghe thế, đáy lòng Tô Cẩn Nhi trầm xuống.
Bọn họ quả nhiên là muốn lấy tin tức từ miệng cô.
Nhưng nếu là như vậy nói ra, cô chết cũng rất nhanh!
“Tôi không có gì có thể giúp các người!” Tô Cẩn Nhi nhìn Rayne, từng chữ một nói.
“Cô có!” Rayne nhìn cô nói.
Tô Cẩn Nhi nhìn Rayne.
Rayne cũng không ngại, trực tiếp nói, ” Lâm Tử Lam có phải hay không bị Tư Tuyệt bắt đi?”
Quả nhiên!
Là Mặc Thiếu Thiên!
Tô Cẩn Nhi ngồi trên sopha, mím môi, sắc mặt có mấy phần tái nhợt, ” Tôi không biết!”
“Không biết!”
Đáp án này, như trong dự đoán của Rayne.
Hắn không tức giận tiếp tục hỏi, ” Có phải hay không ở bên cạnh đảo Siculus?”
Con ngươi Tô Cẩn Nhi thoáng động, tiện đà nói câu, ” Không biết!”
Nhưng động tác rất nhỏ, cũng bị Rayne cùng Hách Tôn nhìn thấy.
Rayne nhìn cô, khóe miệng gợi lên, ” Cảm ơn hỗ trợ của cô, tôi đã biết!”
Tô Cẩn Nhi nhíu mày, hắn biết cái gì?
Cô căn bản là không có nói cái gì.
Lúc này, Rayne nhìn cô, ” Kì thật, cô không cần trả lời, tôi cũng biết rõ, đêm qua, chúng tôi muốn đi Mafia một lần, nếu không làm sao có thể đem cô về?”
Tô Cẩn Nhi nhìn bọn họ, nhíu mày, tuy rằng không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng giờ phút này, biện pháp tốt nhất chính là trầm mặc.
Đang lúc lơ đãng, Tô Cẩn Nhi nhìn về phía Hách Tôn, Hách Tôn cũng nhìn cô, không có chút… Kiêng dè, cặp mắt kia, làm cho người ta cảm giác rơi vào tay giặc.
Giây tiếp theo, Tô Cẩn Nhi dời tầm mắt, nhìn hắn, ” Các ngươi đã đi, cần gì phải hỏi tôi?”