Diệp An Nhiên phẫn nộ, nhưng cuối cũng vẫn bỏ qua cho cô!
Lâm Tử Lam thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, ” Tôi không giết cô, không phải bởi vì không dám, Lâm Tử Lam, một ngày nào đó, tôi sẽ tự tay giết cô, không so với giết cô, càng làm cho cô thống khổ hơn gấp trăm lần!” Diệp An Nhiên nhìn cô nói từng chữ một, trong mắt tràn đầy hận ý.
Lâm Tử Lam không nói gì chỉ nhìn Diệp An Nhiên.
Cô ta tức giận xoay người đi.
Kì thật, Lâm Tử Lam biết, Diệp An Nhiên không giết cô, thì khó có thể ăn nói với Tư Tuyệt, mà nếu cô chết, thì cô ta nhất định phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ giết Mặc Thiếu Thiên!
Diệp An Nhiên yêu Mặc Thiếu Thiên, sợ là khó có thể ra tay.
Nếu thật sự xuống tay, cô có rất nhiều cơ hội giết Mặc Thiếu Thiên, nhưng đều là không có.
Lâm Tử Lam biết.
Diệp An Nhiên yêu Mặc Thiếu Thiên, không thua cô.
Chính là trong tình yêu không thể miễn cưỡng.
Lập trường bọn bọ đối lập nhau, nên không thể ở chung một chỗ!
Nghĩ nghĩ, Lâm Tử Lam hít thở sâu một hơi, bất kể như thế nào, hiện tại cô muốn khôi phục thể lực, Mặc Thiếu Thiên đang lo lắng, cô nhất định phải trốn ra.
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường nghỉ ngơi, vừa nằm bất tri bất giác ngủ.
…
Bất giác ngủ, tỉnh lại đã là ngày thứ hai.
Có người gọi cô, nhưng là cô mơ mơ màng màng, căn bản vẫn chửa tính lại, đến ngày thứ hai, vì đói nên tỉnh lại!
Đến đây, Lâm Tử Lam không có chân chính ăn thứ gì.
Cho nên đói làm cô tỉnh lại.
Từ trên giường đứng lên, Lâm Tử Lam vui mừng phát hiện, chính mình khỏe hơn so với hôm qua rồi, ít nhất, khôi phục được ít thể lực.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lam từ trên giường xuống đất, bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng xem có không tin gì không.
Chính là ôm một tia hi vọng, nhưng mà tìm xunh quanh phòng, cô biết là vô ích.
Cho dù tìm được thông tin gì đó, cũng chẳng làm được gì.
Nơi này, sớm đã bị Tư Tuyệt chặn hết tín hiệu, cho nên, căn bản không thể truyền tin tức ra ngoài.
Nhưng mà, Lâm Tử Lam không làm, căn bản không càm lòng.
Sự thật đi xuống dưới, thật là vô ích.
Thời điểm Lâm Tử Lam dừng lại, có người gõ cửa, sau đó bị đẩy ra, Lâm Tử Lam sợ tới mức xoay người chạy nhanh, nhưng lúc này, chỉ thấy một nữ nhân, bưng cái gì đi đến.
Là thức ăn, Lâm Tử Lam thấy được.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng của cô, chắc là người Tư Tuyệt an bài ở trong này, cùng sát thủ, đặc công… Không giống nhau.
Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó hướng bên kia đi tới.
Nữ nhân đem đồ để lên bàn, vừa muốn đi ra.
Lâm Tử Lam đi qua, nhìn đồ ăn trên bàn, nữ nhân này một câu cũng không có nói, buông đồ liền chuẩn bị rời đi.
” Chờ một chút!” Lâm Tử Lam mở miệng, nữ nhân ngẩn người, xoay người nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam nhìn cô, suy nghĩ mở miệng, ” Tôi có thể hỏi, đây là đâu không?” Lâm Tử Lam hỏi.
Nữ nhân kia nhìn Lâm Tử Lam, đôi bắt đầy vẻ hoang mang, sau đó lắc đầu, không nói chuyện trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam nhíu mày, không nói là nơi nào? Vẫn sẽ là không nói!
Xem ra, các cô đều nhận lệnh Tư Tuyệt, mới không nói chuyện đi.
Sợ theo miệng nói lộ ra cái gì.
Nhưng dù lộ ra, cô căn bản không thể đem tin tức ra ngoài.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn đồ ăn trước mặt.
Cô rất đói bụng!
Thật sự đói bụng!
Theo đến nơi này, cô vốn chưa ăn qua cái gì, hiện tại dạ dày đói ghê gớm.
Lâm Tử Lam nhìn, biết bọn họ một chốc sẽ không hạ độc cô, cũng yên tâm ăn.
Nếu thật sự muốn giết cô, có thể động thủ, cũng không cần phiền toái như vậy!
Cho nên, cô có thể yên tâm.
Nhìn bánh bao trên bàn… Lâm Tử Lam liền cầm lên ăn.
Lập tức, không thể chết vì đói mới tốt.
Vì thế Lâm Tử Lam rất nhanh ăn xong.
Hơn nũa, còn ăn rất nhiều.
Ăn xong, Lâm Tử Lam đi lại trong phòng, mục tiêu cuối cùng, tập trung ở cửa sổ chạm đất bên kia.
Từ nơi này hướng ra ngoài nhìn, phong cảnh rất tốt.
Rèm cửa là màu trắng, nên có thể thấy được phong cảnh, nhưng lúc này Lâm Tử Lam không có tâm tình thưởng thức, cô muốn biết, tình huống ở bên ngoài là như thế nào.
Vì thế, Lâm Tử Lam hướng cửa sổ đi tới, đáng tiếc, là một cửa sổ rất lớn sát đất, có thể nhìn cảnh tượng bên ngoài, nhưng lại không thể đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam nhíu mày, lúc này, thật lo lắng cho Hi Hi, bé cũng bị Tư Tuyệt bắt được, có thể hay không cũng bị nhốt ở đây?
Lâm Tử Lam rất muốn đi ra ngoài xem, nhưng lại không thể đi ra.
Không biết Hi Hi thế nào.
Thời điểm Lâm Tử Lam đang suy nghĩ, tựa thân mình vào phía bên phải cửa sổ sát đất, bỗng nhiên cảm giác áo lồi lõm.
Lâm Tử Lam nhíu mày đứng dậy, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn lại, vén rèm lên, lại không ngờ phát hiện.
Đó là một cái cửa nhỏ.
Nhưng có thể đủ cho một người ra vào.
Thấy vậy, Lâm Tử Lam có chút vui mừng, vươn tay ra sờ vào, đang khóa.
Mặc dù có chút mất mát, nhưng mà đối với Lâm Tử Lam mà nói, hơn nữa là một phát hiện.
Ít nhất nếu có thể mở cửa, cô có thể đi ra ngoài.
Nếu trốn không thoát, thì có thể nhìn xem bên ngoài có dạng gì, Hi Hi có hay không ở bên cạnh.
Đúng lúc này cửa lại bị đẩy ra, nữ nhân vừa rồi đưa cơm đến thu dọn đồ đạc.
Nhìn thấy Lâm Tử Lam ở bên cạnh cửa sổ, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam một cái, cái gì cũng không có nói, thu thập một chút, bưng ra ngoài.
Lâm Tử Lam cảm thấy rất kìa quái, ánh mắt của nữ nhân này rất lạ.
Cô một lần nữa cầm vào cái khóa, không có phản ứng, đành phải từ bỏ.
Xem ra, cô phải tìm cơ hội lấy được thìa khóa.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lam định quay về giường, bỗng nhiên đứng lên lại cảm thấy mệt nhọc.
Hơn nữa, toàn thân cũng không còn sức đứng lên.
Lúc này, Lâm Tử Lam mới giật mình phát hiện.
Bọn họ không có hạ độc trong bữa sáng của cô, nhưng mà ở bên trong hạ độc.
Làm cho cả người vô lực, chỉ muốn đi ngủ.
Đây là Tư Tuyệt muốn phòng ngừa cô chạy trốn sao?
Nghĩ, Lâm Tử Lam liền tới bên giường, nằm trên giường, mệt mỏi, cuối cùng chống lại không được, ngủ mất.
…
Mà bên ngoài.
Diệp An Nhiên từ phong Lâm Tử Lam đi ra, liền bị Tư Tuyệt gọi đi.
Là hòn đảo, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ở trên đảo có hai phòng ở, một phòng nhốt Lâm Tử Lam, một cái khác là chỗ ở của người trông chừng cô ta.
Hơn nữa, đảo nhỏ này rất gần tổng bộ Mafia, đứng bên bờ cát là có thể nhìn thấy.
Tổng bộ Mafia.
Diệp An Nhiên nghe được Tư Tuyệt triệu tập phải đi.
Vừa định đi vào, lại thấy một nữ nhân từ bên trong đi ra, mặc dù đều là quần áo màu đen, nhưng hiển nhiên so với Diệp An Nhiên khí thế hơn.
Ngay cả đi đường cũng dùng một chữ để hình dung.
Gió!
Nhìn Diệp An Nhiên, người đó cười, ” A, tưởng là ai, đây không phải Diệp đại tiểu thư sao?”
Diệp An Nhiên nhìn cô, chỉ lạnh lùng lướt qua, trực tiếp muốn đi vào.
“Tôi nghe nói, nhiệm vụ của cô bị thất bại?”
Diệp An Nhiên vừa mới đi vài bước, nghe vậy, đột nhiên dừng bước, sau đó chậm rãi xoay đầu.
“Cô nói cái gì?”
Tô Cẩn Nhi cười, nhìn cô, ” Chẳng lẽ tôi nói không phải sao?”
“Tôi nghe nói, cô là mối tình đầu của Mặc Thiếu Thiên, cho nên không có hạ thủ phải không?” Tô Cẩn Nhi châm chọc cười hỏi.
“Ngay cả cô không hạ thủ, nhưng cũng không có biện pháp, hắn sớm đã không thương cô, nếu là tôi, đã trực tiếp giết hắn rồi!” Tô Cẩn Nhi nói.
“Câm miệng!” Diệp An Nhiên bỗng hô một tiếng.
Tô Cẩn Nhi nhìn cô, hiển nhiên không sợ Diệp An Nhiên, cô nhíu mày, ” Tôi nói có sai sao?”
Nói thật, Diệp An Nhiên rất muốn động thủ!
Hung hăng giáo huấn cô ta.
Trước kia, cô ta chính là thường xuyên cùng cô đối nghịch, giờ khắc này, Diệp An Nhiên hận không thể giáo huấn cô.
Ít nhất nếu động thủ ở đây, bọn họ đều phải chịu xử phạt, cho nên, Diệp An Nhiên nhịn.
Nhìn cô, bỗng nhiên cười, ” Là đúng vậy, thì sao?”
“Tôi muốn là cô, trực tiếp giết nam nhân kia, mang cái nữ nhân kia trở về thì sao?”
Nghe thế, Diệp An Nhiên chậm rãi xoay người, nhìn cô, ”Không biết thì liền ngậm miệng, ngươi không biết Tư Tuyệt an bài sao?Đừng bộ dạng cái gì cũng hiểu biết rõ ràng, nếu thật sự không sợ chết, người phải đi tìm Tư Tuyệt hỏi!” Diệp An Nhiên nhìn cô từng chữ một nói.
Vừa nói xong câu đó, Diệp An Nhiên vẫn chưa hết giận, nhìn cô, ”Cho dù Tư Tuyệt ăn nằm với ngươi thì sao? Đừng tưởng rằng cùng Tư Tuyệt lên giường, thì sẽ là nữ chủ nhân của nơi này, nếu phật biết được, cô cảm thấy cô còn sống được sao?” Diệp An Nhiên từng chữ một nói.
Nói xong, đỡ giận hơn.
Bởi vì Tô Cẩn Nhi, sắc mặt khó chịu đến cực hạn.
“Cô nói cái gì?”
Diệp An Nhiên cũng bắt chước cô, nhíu mày, một bộ dạng tự đắc, ” Như thế nào? Tôi nói không đúng sao?”
Tô Cẩn Nhi nắm chặt hai tay, nhìn Diệp An Nhiên, hung hăng trừng mắt nhìn cô, liếc mắt một cái, ” Diệp An Nhiên, có chuyện có thể nói, có chuyện không thể nói, cô sẽ vì lời mình nói, mà phải trả giá thật đắt!” Nói xong, Tô Cẩn Nhi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô, căn bản Diệp An Nhiên cũng không làm gì, khóe miệng lạnh lùng ngoéo một cái, xoay người hướng bên trong đi tới.