“Biết anh ta, cuộc sống của cô bắt đầu biến thành bi kịch!” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ, những câu nói cũng tràn đầy thù hận!
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, mặc dù nói không biết bởi vì chuyện gì, khiến cho anh ta cùng Mặc Thiếu Thiên đầy hận thù, nhưng Lâm Tử Lam biết, người trước mặt, không đơn giản!
Mà Diệp An Nhiên, là loại người nào?
Có thể bắt cô đến đây, bình thường lại giả bộ dịu dàng yếu đuối, giả bộ cũng thật tốt!
Như vậy, bây giờ Mặc Thiếu Thiên có biết hay không?
Lâm Tử Lam ngồi ở trên giường nhìn tư Tuyệt “Diệp An Nhiên là sát thủ anh cài bên người Mặc Thiếu Thiên sao?”
Nghe thấy thế, Tư Tuyệt quay sang nhìn cô, nhếch miệng cười khinh bỉ.
“Không sai, nhiệm vụ của cô ta chính là giết Mặc Thiếu Thiên, tuy nhiên, cô ta không thành công!”
“Nhưng cô là do cô ta mang tới… Giết Mặc Thiếu Thiên, so với hành hạ cô, sẽ làm cho hắn khổ sở hơn nhiều!” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ, giọng điệu như một con rắn, cực kỳ ảm đạm.
Lâm Tử Lam nhìn chằm chằm Tư Tuyệt, đôi mắt khẽ híp lại, không nói ra được tâm tình.
Rõ ràng, cô bây giờ đang rất lo lắng cho Mặc Thiếu Thiên.
Không biết Diệp An Nhiên có còn ở bên cạnh Mặc Thiếu Thiên hay không?
“Ah… Cô bây giờ đang lo lắng cho Mặc Thiếu Thiên sao?” Tư Tuyệt nhìn cô hỏi.
Tư Tuyệt nói, Lâm tử Lam đột nhìn ngẩng đầu ánh mắt nhìn Tư Tuyệt, con ngươi màu nâu tỏa ra ánh sáng sắc bén, “Anh cuối cùng là muốn thế nào?”
“Đương nhiên là chờ Mặc Thiếu Thiên tới cứu cô… ” Tư Tuyệt nói gằn từng chữ, âm thanh đều mang một tia tĩnh mịch, giống như ác ma ban đêm âm u.
Quả nhiên là như vậy!
Đáy lòng Lâm Tử Lam trầm xuống.
Lúc này, Tư Tuyệt nhìn cô “À, nói cho cô biết một tin tức tốt, con trai của cô cũng bị tôi bắt được… ”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Lâm Tử Lam mở thật lớn “Anh nói cái gì?”
Lúc này, Tư Tuyệt nhếch môi cười lạnh, nhìn bọn họ khổ sở, gấp gáp, anh ta vô cùng vui vẻ.
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, giống như đang xác định xem lời anh ta nói là thật hay giả, Hi Hi cùng Hoa Hồng ở chung một chỗ, chẳng lẽ cũng bị bắt?
Đang suy nghĩ, Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam “giống như còn có một người phụ nữ nữa, cũng bị bắt chung!” Tư Tuyệt nói!
Nghe được câu này, Lâm Tử Lam mới thật lo lắng!
Hoa Hồng!
Tuyệt đối là Hoa Hồng!
Hoa Hồng luôn đi theo Hi Hi, người không rời, bây giờ, Lâm Tử Lam hoàn toàn khẳng định, lời Tư Tuyệt nói nói là sự thật!
“Tôi cảnh cáo anh, không được làm tổn thương con trai tôi!” Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, cảnh cáo nói.
Nhưng cảnh cáo của cô, đối với Tư Tuyệt mà nói, hoàn toàn không có tác dụng.
Hắn căn bản không để vào mắt.
“Cài này còn phải xem Mặc Thiếu Thiên làm thế nào!” Tư tuyệt nhếch miệng cười độc ác.
“Anh…!” Lâm Tử Lam nhìn anh ta, tức giận không biết nên nói gì, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh “Không ngờ, anh ngay cả một đứa bé cũng không buông tha!”
Rõ ràng, Lâm Tử Lam muốn dùng lời nói khiêu khích anh ta, nhưng không thành công.
Tư tuyệt không hề bận tâm.
“Đứa bé thì thế nào? Tôi ngay cả con trai vừa mới sinh chưa đầy ba tháng còn có thể tự tay bóp chết đấy… Huống chi, nó đã bảy tám tuổi rồi!” Tư Tuyệt cười tàn nhẫn nói.
Nghe được anh ta nói, Lâm Tử Lam không khỏi rùng mình.
Ngay cả một đứa trẻ còn sống cũng có thể bóp chết, còn có một chút lương tâm không?
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, Tư Tuyệt cũng nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên nụ cười hung ác.
“Cho nên trước hết, cô tốt nhất nên ở lại nơi này nghỉ ngơi… ” Sau đó, Tư Tuyệt muốn đi, mới vừa đi mấy bước, anh ta chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam “Còn nữa, căn phòng này, cô có thể tùy ý đi lại, nhưng tôi khuyên cô, tốt nhất là không đi ra khỏi cánh cửa này… ”
Nói xong, Tư Tuyệt để lại cho Lâm Tử Lam một câu nói đầy hàm ý, xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt cho tới khi cánh cửa bị đóng lại, tinh thần Lâm Tử Lam mới lay động.
Tư Tuyệt!
Người cũng như tên, thật là tàn nhẫn!
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam từ trên giường bước xuống, nhưng khi hai tay chống trên giường, thiếu chút nữa cả người ngã về phía trước.
Tay của cô, thế nhưng một chút sức lực cũng không có!
Nói chính xác, không thể chống đỡ được để cô đứng lên.
Lâm Tử Lam nhìn tay mình, bọn họ thế nhưng bỏ thuốc cô?
Đáng chết!
Lâm Tử Lam ở trong lòng thầm mắng một tiếng.
Lúc này, Lâm Tử Lam thử đứng lên lần nữa, dù sao, chân vẫn còn có chức lực, có thể chống đỡ được cô đứng lên.
Tuy nhiên, cô có thể cảm nhận được, cô chỉ có thể đi bộ một chút, nếu như muốn chạy, một chút sức lực cũng không có, chỉ sợ trực tiếp ngã xuống đất.
Lâm Tử Lam từ trên giường bước xuống, nhìn bốn phía.
Căn phòng này không tính là nhỏ, hơn nữa bên trái có giường, có một cửa sổ sát đất rất lớn, Lâm Tử Lam từ từ bước tới.
Mới vừa đi tới bên cửa sổ, liền thấy bãi biển, còn có một đại dương vô tận.
Lâm Tử Lam đi tới, vừa muốn đến gần xem, cửa chợt mở ra.
Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhìn thấy người bước vào, đôi mắt hơi nheo lại.
Diệp An Nhiên?
Cô ta ở chỗ này?
Lâm Tử Lam nghĩ đến, nếu như vậy, có phải hay không Mặc Thiếu Thiên đã phát hiện thân phận của Diệp An Nhiên?
Nhìn Lâm Tử Lam, Diệp An Nhiên từ từ đi tới, “Lâm tiểu thư, nhìn thấy tôi kinh ngạc như vậy sao?” Diệp An Nhiên cười lạnh hỏi.
Rất kinh ngạc.
Lúc này Diệp An Nhiên, giống như một con người khác cùng với Diệp An Nhiên trước kia không giống nhau.
Toàn thân quần áo màu đen, Tề Lưu Hải cũng trở thành Tà Lưu Hải, trang điểm cũng so với trước kia càng thêm nhiều hơn một chút, cùng Diệp An Nhiên hiền dịu, yếu đuối trước kia, thật rất giống chị em sinh đôi tính cách khác nhau.
Thấy Diệp An Nhiên, Lâm Tử Lam chợt hiểu ra, Tiêu Dật nói câu nói kia là có ý gì!
Diệp An Nhiên không đơn giản!
Tiêu Dật có lẽ đã sớm biết, cố ý nhắc nhở cô, nhưng Lâm Tử Lam không ngờ, Tiêu Dật theo lời không giống nhau, là cái này không giống nhau!
“Thật sự rất ngạc nhiên!” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên, sâu kín nói, âm thanh không lớn, cũng thể hiện rõ tâm tình cùng lập trường của mình.
Diệp An Nhiên nâng lên nụ cười lạnh, “Chỉ ngạc nhiên sao?”
Lâm Tử Lam nghiêng đầu, nhìn cô ta, “Nếu không còn gì nữa?”
“Cô nên hối hận đi, tôi đã sớm nói cho cô biết, cô nhất định sẽ phải hối hận!” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên, khóe miệng cũng cười lạnh lùng, hai người giống như mang theo một chiếc mặt nạ ngụy trang giống nhau, ai cũng không muốn đối phương nhìn thấy sự mềm yếu của mình, “Hối hận cái gì? Tôi có gì phải hối hận?”
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, sắc mặt Diệp An Nhiên liền thay đổi “Trước kia tôi từng nói với cô, cùng Mặc Thiếu Thiên đính hôn, cô nhất định sẽ hối hận!”
“Ai nói tôi hối hận?”
Lời của Diệp An Nhiên vừa dứt, Lâm Tử Lam liền hỏi ngược lại.
“Coi như bị cô bắt được, tôi cũng như vậy không có một chút gì hối hận!!” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên nói gằn từng chữ.
Nghe Lâm Tử Lam nói… , Khuôn mặt đẹp đẽ của Diệp An Nhiên cứng ngắt, nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt cũng tràn đầy ý định giết người.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên “Ngược lại là cô, không ngờ mục đích cô ở bên Mặc Thiếu Thiên, chính là vì muốn giết anh ấy!” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên nói, lời nói không nhanh không chậm.
Nhắc tới điều này, Diệp An Nhiên bắt đầu trở nên nóng nảy. “Đúng, vậy thì thế nào?” Diệp An Nhiên nói.
Sau đó, Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam “Tất cả đều tại cô, nếu như không có cô, người đính hôn cùng Mặc Thiếu Thiên chính là tôi, nhưng bởi vì cô phá hỏng tất cả!” Diệp An Nhiên nói.
Chuyện mấy năm trước, như hiện ra rõ ràng trước mắt Diệp An Nhiên.
Biết rõ nhiệm vụ cuả mình là phải giết Mặc Thiếu Thiên, vốn vì tình cảm mấy năm, của cô đã phai nhạt, nhưng khi nhìn thấy Mặc Thiếu, cảm giác đó lần nữa trở lại, cô căn bản không thể xuống tay.
Vì vậy, cô muốn thay đổi nhiệm vụ, cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, nếu như Tư Tuyệt phái người đuổi giết cô, cô cũng không hề hối hận.
Nhưng không ngờ, xuất hiện Lâm Tử Lam!
Phá vỡ tất cả kế hoạch cùng ý tưởng của Diệp An Nhiên!
Cho nên, cô không thể không tiếp tục nhiệm vụ này!
Tất cả, đều là do Lâm Tử Lam ban tặng mà ra!
Lúc này, nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt Diệp An Nhiên cũng tràn đầy căm hận.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Diệp An Nhiên, nghe được lời cô ta nói… , Cảm giác có chút buồn cười. “Coi như không có tôi, cô cũng không thể ở cùng Mặc Thiếu Thiên!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Có vài người, có một số việc, quá khứ chính là quá khứ.
Mặc Thiếu Thiên không yêu cô.
Đây là sự thật!
Coi như không có cô, cũng sẽ có rất nhiều người xuất hiện.
Nghe Lâm Tử Lam nói, ánh mắt Diệp An Nhiên trong nháy mắt mở lớn “Cô nói cái gì?” Nói xong, Diệp An Nhiên bước tới gần.
“Tôi nói cái gì, cô nghe rất rõ ràng!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ, đối mặt Diệp An Nhiên, cô cũng có một chút sợ hãi, sợ.
Nhưng tất nhiên, Diệp An Nhiên bị chọc giận rồi, đột nhiên đi đến gần, một tay bóp cổ Lâm Tử Lam, “Cũng là bởi vì sự xuất hiện của cô, Lâm Tử Lam, tôi nhẫn nhịn cô đã lâu rồi, cô cho rằng tôi thật không dám giết cô sao?”
Lâm Tử Lam không có chống cự sự công kich bất ngờ của cô ta, cả người lui về phía sau, tựa vào trên tường, bị Diệp An Nhiên bóp cổ, chút hô hấp có chút không thông, nhưng Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên, nét mặt bình tĩnh.
“Có bản lãnh, cô liền giết tôi đi!” Lâm Tử Lam nói.
“Cô cho rằng tôi không dám sao?” Diệp An Nhiên hung hăng nói, đối với Lâm Tử Lam tràn đầy hận thù, Diệp An Nhiên hận không thể sớm đem Lâm Tử Lam chém ngàn lần!
“Đúng, cô không dám!” Lâm Tử Lam chắc chắn nói.
Nghe được câu này, Diệp An Nhiên càng thêm tức giận.
Đúng vậy, Diệp An Nhiên không dám!
Nếu như cô giết Lâm Tử Lam, vậy cô nhất định phải đi giết Mặc Thiếu Thiên!
Lâm Tử Lam chắc chắn diều này, cho nên, cô đoán chừng Diệp An Nhiên sẽ không giết cô!
Diệp An Nhiên bóp cổ Lâm Tử Lam, thật hận không thể bóp chết cô!
Lâm Tử Lam kìm nén sắc mặt đỏ bừng, nhưng không có chút sức lực chống cự.
Toàn bộ cơ thể, yếu đuối muốn chết!
Cho nên, cô chỉ có thể đánh cuộc!
Nhìn Diệp An Nhiên, ánh mắt kia, không có một chút sợ hãi.
Diệp An Nhiên tức giận, cho là Lâm Tử Lam sợ hãi, hoặc là gào thét cứu mạng, cũng làm cho Diệp An Nhiên có chút cảm giác thỏa mãn, nhưng không có!
Lâm Tử Lam cứ như vậy gắt gao nhìn Diệp An Nhiên.