“Em… ”Diệp An Nhiên không biết nên nói cái gì, đồi mặt với khí thế bức người của Mặc Thiếu Thiên trong lòng nói không nên lời.
Cho nên, Diệp An Nhiên cũng không phủ nhận, nhìn hắn, trực tiếp thừa nhận.
“Là em đem video quay chúng ta hôn nhau cho cô ấy xem, thì tính sao?” Diệp An Nhiên nhìn hắn hỏi.
“Mặc Thiếu Thiên, chúc phúc cho anh, em làm không được!” Diệp An Nhiên nói.
“Anh biết rõ, em yêu anh, vì anh cái gì cũng có thể làm, chẳng lẽ anh muốn em chúc phúc cho anh sao? Em không cao thượng được như vậy!”
“Là em tưởng phá hư được lễ đính hôn của các người, như không phải là thất bại sao?” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Từ nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh, vì anh, em có thể phản bội cha, vì anh, em có thể một mình ở Mỹ nhiều năm, nhưng là? Sau khi em trở về đối mặt là cái gì?”
“Là đối mặt vói sự phản bội tình cảm!” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói, nước mắt không khỏi rớt xuống.
“Mặc Thiếu Thiên, anh không biết, anh đối xử với em có chút nhẫn tâm sao?” Diệp An Nhiên nhìn hắn tùng chữ một hỏi, vẻ mặt đầy nước mắt.
“Anh viễn viễn không hiểu được, vì anh, em tột cùng đã làm bao nhiêu việc!” Diệp An Nhiên nói.
Nghe Diệp An Nhiên nói, Mặc Thiếu Thiên cau mày.
“Mặc dù như thế, cũng không nên làm Lâm Tử Lam bị thương!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Vậy sao? Nếu hôm nay không phải cô ta, ngày hôm qua với anh đính hôn, sẽ phải là em, là em!” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, nước mắt đầy mặt.
Có lẽ.
Có lẽ không có Lâm Tử Lam, thì sẽ là Diệp An Nhiên.
Nhưng hiện tại có Lâm Tử Lam, tuyệt đối sẽ không phải cô!
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, ” An Nhiên, có lẽ vài năm trước, anh thật sự thích em, nhưng đây không phải là yêu!” Mặc Thiếu Thiên bình thản nói.
Không phải yêu?
Hiện tại Mặc Thiếu Thiên nói cho cô, đây không phải là yêu?
Khóe miệng Diệp An Nhiên gợi lên chút chua sót.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Diệp An Nhiên, ” Lúc trước, anh cũng không biết ý nghĩa của cuộc sống là gì, là Lâm Tử Lam để cho anh biết, là cô ấy cho anh hiểu được thế nào là yêu, anh yêu cô ấy, là cô ấy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“An Nhiên, anh nợ em bao nhiêu, anh đã đều trả lại, nhưng chuyện này, cùng Lâm Tử Lam không có quan hệ, hi vọng về sau, em không cần làm chuyện như vậy, vì anh nghĩ chúng ta sẽ không gặt nhau nữa!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô từng chữ một nói.
Cái gì Lâm Tử Lam cũng không có nói, nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng không muốn cho Lâm Tử Lam hiểu lầm mối quan hệ của anh với Diệp An Nhiên.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Diệp An Nhiên nợ nụ cười.
Đây là lần thứ hai, Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiênnói anh yêu Lâm Tử Lam.
Bỗng nhiên, Diệp An Nhiên lấy tay lau nước mắt trên mặt, ” Em đã biết, anh không cần lặp lại!”
“Nhưng là, em sẽ không buông tay!” Diệp An Nhiên nói.
Sau khi nói xong, Mặc Thiếu Thiên không nói gì, cô liền đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của cô, Mặc Thiếu Thiên mím môi, không nói gì nữa.
…
Mặc Thiếu Thiên đi ra khỏi cửa công ty, liền nhận được điện thoại của Hi Hi.
“Alo, cha, người đang làm việc sao?” Hi Hi hỏi.
“Không vội, làm sao vậy?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Không có gì, chỉ là buổi tối muốn hẹn gặp người!” Hi Hi nói.
Tuy rằng Mặc Thiếu Thiên không biết Hi Hi muốn làm gì, nhưng hiện tại chuyện khẩn cấp, Hi Hi tuyệt đối sẽ không đùa.
“Được!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Con hiện tại ở bệnh viện với ông ngoại, chúng ta hẹn ở nhà hành nha!” Hi Hi nói.
“Tốt!” Mặc Thiếu Thiên lên tiếng.
Cúp điện thoại, Mặc Thiếu Thiên cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp lái xe tới địa chỉ Hi Hi nói.
Thời điểm Mặc Thiếu Thiên đến, Hi Hi cùng Hoa Hồng đang ăn cái gì.
Chuyện từ ngày hôm qua phát sinh, bọn họ cũng chưa có ăn gì.
Là nên ăn chút gì! Mới có sức.
Nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi trực tiếp vẫy tay.
“Cha!”
“Tìm cha có chuyện gì?” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp hỏi.
“Buổi tối người sẽ biết, tự nhiên sẽ hiểu!” Hi Hi nói, sau đó gọi cho Mặc Thiếu Thiên một chút thức ăn.
Hiện tại bé biết cha không có khẩu vị, nhưng bọn họ phải ăn chút gì.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, lúc này, bồi bàn đi tới, đem một phần thức ăn đặt trước mặt Mặc Thiếu Thiên.
“Thong thả dùng!” Nói xong bồi bàn rời đi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn món ăn trước mặt, biết Hi Hi, giúp anh chọn, nhưng hiện tại không có chút khẩu vị.
“Cha ăn chút đi, không ăn làm sao tìm được mẹ!” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, bé nói có đạo lí, hắn cũng hiểu được, nhưng chính là không có khẩu vị.
Nhưng Hi Hi đã nói vậy, Mặc Thiếu Thiên nhất định phải ăn một chút.
Những ngày tiếp theo, còn nhiều chuyện cần xử lí, cho nên nhất định phải cố gắng.
Mặc Thiếu Thiên ngồi đối diện Hi Hi, tùy ý ăn vài thứ.
Mặc Thiếu Thiên vốn không kén ăn thứ gì, nhưng hiện tại, ăn những thứ này, đều có cùng một hương vị, không có hương vị.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, xem ra, cha không có muốn ăn.
“Đúng rồi! Ông ngoại thế nào?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.
“Đã không có chuyện gì, bất quá cần ở lại một thời gian!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu” Đừng làm cho ông ngọai nghi ngờ!”
“Con biết!” Hi Hi gật đầu.
Hoa Hồng ăn cái này cái kia, đang nhìn thứ gì trong tay, không tham dự chuyện bọn họ nói.
Mặc Thiếu Thiên tùy tiện ăn vài miếng, liền bỏ lại.
Hi Hi ăn không ít, bé vốn rất đói, hơn nữa chuyện kế tiếp, bé nhất định phải dùng đến sức lực!
Cho nên Hi Hi ăn rất nhiều.
Ăn qua mọi thứ, đã là bảy giờ tối.
Bọn họ trở về một chuyến, Hoa Hồng thay một bộ quần áo, giằng co một phen, tám giờ tối.
Bọn họ chính thức ra cửa.
Đến nhà Diệp An Nhiên không sai biệt lắm hơn nửa giờ, ở dưới lầu tiểu khu, nhanh đến chín giờ.
Lý Thuận đã không có dưới lầu coi chừng Diệp An Nhiên, trải qua ngày hôm qua, Diệp An Nhiên từ phía sau trèo tường ra, Hi Hi biết, Diệp An Nhiên đã phát hiện, bé cố ý để Lý Thuận bỏ chạy, cách đó không xa hội họp.
Nhìn thấy Hi Hi đến, Lý Thuận lập tức xuống xe.
“Lão đại!”
“Thế nào? Đã phát hiện không có?”Hi Hi hỏi.
Lý Thuận lắc đầu, ” Dựa theo người phân phó, tôi đã sớm biết, cô ta tuyệt đối không phát hiện!”
Hi Hi gật đầu, Mặc Thiếu Thiên không biết Hi Hi rốt cuộc muốn làm gì, nhưng hắn hiểu, Hi Hi là đứa bé biết chừng mực, làm chuyện gì, đều có mục đích, cho nên lúc này, hắn cái gì cũng không có hỏi!
Hiện tại không có tin tức Lâm Tử Lam, hắn không bằng xem Hi Hi rốt cuộc muốn làm gì.
“Tốt, các người có thể về nghỉ ngơi, tối hôm nay, ta giúp các người canh chừng!” Hi Hi nói.
Nghe Hi Hi nói, Lý Thuận mở miệng, ” Lão đại, hãy để tôi ở đây!”
Dù sao Hi Hi còn nhỏ như vậy, để bé coi chừng giùm, cũng không đành lòng a!
“Các người trở về đi, yên tâm, ta không sao!” Hi Hi nói.
Nhìn bộ dạng kiên định của Hi Hi, Lý Thuận cũng biết có Mặc Thiếu Thiên cùng Hoa Hồng, hắn cũng yên tâm, vì thế gật đầu, ”Vậy được rồi, chúng tôi về trước, nếu có chuyện gì, gọi điện thoại cho tôi!” Lý Thuận nói.
Hi Hi gật đầu, vì thế, Lý Thuận cùng nhóm huynh đệ lái xe rời đi.
Lúc này, Hi Hi quay đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, ” Cha, người tin tưởng bảo bối sao?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, sau đó gật đầu.
Hi Hi cười, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, ” Bất quá thời gian muộn một chút!”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không nói gì nữa.
Vì thế, ba người ngồi trong xe, chờ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Nhưng đến mười hai giờ đêm, Hoa Hồng mới xuất phát.
Một thân màu đen khêu gợi hành động, tóc thoải mái buông, khuôn mặt kia xinh đẹp, giống như một yêu tinh.
Hi Hi nhìn cô, ” Ngươi cẩn thận một chút!”
Hoa Hồng cười, ” Như thế nào? Lo lắng cho ta?”
Hi Hi mím môi, bé hiện tại không có tâm trạng đùa.
“Người yên tâm, ta sẽ không có việc gì!” Hoa Hồng nói, Hi Hi gật đầu, vì thế, Hoa Hồng hướng tiểu khu đi tới.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn Hoa Hồng giả dạng, nhìn Hi Hi, ” Cô ta muốn làm gì?”
“Không có gì, chính là cùng cô ấy chơi một trò chơi thôi… ” Khóe miệng Hi Hi gợi lên, sau đó nhìn trên lầu nhà Diệp An Nhiên.
Ngọn đèn nơi đó, đã tắt từ lâu.
Hoa Hồng đi tới, thật nhanh nhẹn trực tiếp đến tầng hai.
Diệp An Nhiên ở tầng hai.
Hơn nữa có ban công, rất tiện Hoa Hồng.
Trải qua huấn luyện đặc thù, chuyện này đối cới cô, nhẹ nhàng như ăn sáng.
Rất nhanh, Hoa Hồng liền lên lầu, đứng trên ban công, nhẹ nhàng mở cửa.
Diệp An Nhiên nằm trên giường ngủ, thời điểm nghe thấy một chút âm thanh, cô ta đột nhiên mở mắt, nhưng mà giây tiếp theo, súng của Hoa Hồng. Trực tiếp đặt ở đầu Diệp An Nhiên.
“Người là ai?” Diệp An Nhiên nằm trên giường, không có hành động thếu suy nghĩ, chính là người ở trước mặt, căn bản che mặt không thấy rõ bộ dạng