Lâm Tử Lam ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn bóng lưng Hi Hi khóe miệng gợi lên một đường cong…
Nghĩ tới chuyện giữa Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật, chính xác là một câu chuyện đau đầu.
Nhưng Hi Hi nói là không sao, trước mắt thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, cũng không muốn thay đổi tình hình hiện tại.
Hi Hi tuy nhìn còn nhỏ, nhưng mà đối với chuyện này rõ ràng hơn cô, nên Hi Hi so với cô nghĩ sẽ sáng suốt hơn.
Cho nên, một thời gian nữa cũng chưa chắc có chuyện gì xảy ra với Tiêu Dật, cô cũng không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, có lẽ, đến cuối cùng, kết quả chưa chắc là tồi tệ nhất!
Lam Tử Lam có cùng tư tưởng như Hi Hi, luôn luôn suy nghĩ tích cực và lạc quan.
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cũng đứng dậy đi về phòng nghỉ ngơi…
Tại Mặc gia.
Mặc Thiếu Thiên bị cho gọi về, Mặc Ân Thiên kêu anh trực tiếp đến thư phòng.
Đối với Mặc Ân Thiên nhiều năm qua không quan tâm, hờ hững, nhưng bây giờ đột nhiên quan tâm đến anh như vậy, Mặc Thiếu Thiên khó chịu nghĩ, chắc là không có chuyện tốt.
Nhìn Mặc Ân Thiên, Mặc Thiếu Thiên vẫn như cũ một bộ dạng ôn hòa, bình tĩnh.
Mặc Ân Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi “Ai cho phép anh tự quyết định tuyên bố chuyện cùng Lâm Tử Lam đính hôn?” Mặc Ân Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên chất vấn.
Nghe câu hỏi này, Mặc Thiếu Thiên lười biếng nhíu mày, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Ân Thiên, ánh mắt trong nháy mắt thay đổi lành lạnh, “Tự con quyết định!”
“Ta không đồng ý!!” Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ, ánh mắt mở to tức giận.
Nghe những lời này của Mặc Ân Thiên, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên bật cười, khóe miệng khẽ gợi nụ cười khinh bỉ, “Cha, đây là của hôn sự của con, do con quyết định không cần đến sự đồng ý của cha!” Mặc Thiếu Thiên một câu trả lời.
Lời Mặc Thiếu Thiên nói, đủ dọa người.
“Mặc Thiếu Thiên, anh là đứa con bất hiếu, không cần sự đồng ý của cha, vậy anh cần sự đồng ý của ai? Anh đừng quên, dù thế nào ta cũng là cha của anh!” Mặc Ân Thiên giận dữ nói.
Cha?
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu quay lại nhìn Mặc Ân Thiên, miệng gợi lên nụ cười yêu nghiệt dọa người, “Bây giờ ông muốn nhận là cha của tôi rồi hả? Khi tôi gần như mất mạng ở Mỹ, sao ông không nói ông là cha của tôi hả? Lúc tôi xém chút nữa bị người ta chém chết, ông sống chết cũng không thừa nhận mối quan hệ này, làm sao ông không suy nghĩ một chút ông xứng là cha của tôi sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên gằn từng chữ.
Bây giờ nhận là cha anh?
Có phải hay không quá mức buồn cười?
Nghe Mặc Thiếu Thiên ép hỏi, Mặc Ân Thiên không nói nên lời, nhìn Mặc Thiếu Thiên, đôi mắt cũng tràn đầy tức giận, cuối cùng Mặc Ân Thiên dẫm gậy một cái “Đó là anh tự làm tự chịu!”
“Phải, là con tự làm tự chịu!” Mặc Thiếu Thiên nói, “Cho nên, chuyện con đính hôn với ai cũng là chuyện của con, cha đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, con nhất định sẽ làm như vậy không có gì thay đổi được!” Mặc Thiếu Thiên buông lỏng nói.
Mặc kệ là ai phản đối, đối với Mặc Thiếu Thiên đều không quan trọng. !
“Anh…!” Mặc Ân Thiên tức giận không dứt, “Tôi cho anh biết, chỉ cần một ngày anh còn là Tổng giám đốc của MK thì anh cũng đừng vọng tưởng tự mình quyết định!” Mặc Ân Thiên nói.
Thì ra vậy, vấn đề đều vì MK!
Không phải là nghĩ buộc anh giao công ty sao!
Chỉ là, Mặc Ân Thiên có thể tính sai rồi!
Trước kia Mặc Thiếu Thiên sẽ không ngần ngại, do dự giao công ty lại cho ông, lựa chọn Lâm Tử Lam, nhưng là hiện tại Mặc Thiếu Thiên sẽ không!
MK là do Mặc Thiếu Thiên một tay tạo dựng nên vị trí như hiện tại, bây giờ muốn Mặc Thiếu Thiên anh giao lại sao? Cũng không thể đem anh xem như một đứa trẻ chứ!
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng cười “Như vậy cũng tốt, cha nếu như người nghĩ rằng mình có đủ khả năng để tiếp nhận MK, con liền giao cho cha!” Mặc Thiếu Thiên buông lỏng cười nói, sau đó nhìn Mặc Ân Thiên, bổ sung thêm một câu, “Hay là, cha cảm thấy đứa con trai kia của cha chỉ biết sống phóng túng, phá gia chi tử kia có thể quản lý công ty thì gọi anh ta đến tiếp quản!” Mặc Thiếu Thiên châm chọc nói.
Trước mắt, công ty do anh làm chủ phát triển không ngừng, cho dù có người nghĩ muốn tiếp quản, sợ rằng cũng không biết làm như thế nào để nó phát triển tiếp.
Đừng nói Mặc Thiếu Quần, coi như Mặc Ân Thiên tự ra tay, cũng chưa chắc có thể đem MK phát triển tiếp.
Cho nên, anh không cần phải lo lắng.
Trước kia anh có thể sẽ tức giận, sẽ bởi vì chuyện Mặc Ân Thiên nói mà từ bỏ, nhưng là hiện tại sẽ không!
Đó là tâm huyết của Mặc Thiếu Thiên, nếu như Mặc Ân Thiên thật dồn anh tới chân tường, anh nhất định sẽ tự tay phá hủy MK!
Tất cả bí mật đều chuyển dời đến nơi khác.
Nhiều năm như vậy, Mặc Thiếu Thiên vẫn một tay âm thầm chuẩn bị một nơi khác, chỉ là, trước mắt công ty đó cũng phát triển không kém, không cần phụ thuộc vào MK để tồn tại nữa rồi.
Nếu như đem tất cả bí mật cùng sự phát triển của MK chuyển đến đó thì MK cũng chỉ là một lớp vỏ rỗng mà thôi.
Nghe được lời nói ngông cuồng và phách lối của Mặc Thiếu Thiên, Mặc Ân Thiên thiếu chút nín thở “Anh cho rằng tôi không dám làm gì phải hay không?”
Mặc Thiếu Thiên khẽ cười “Cha, con không có nói cha không dám, chỉ là vấn đề năng lực nếu như cha thấy có thể tiếp quản công ty, con liền để lại cho cha tiếp quản!” Trong lời nói của Mặc Thiếu Thiên không có chút nào lo lắng.
Mặc Thiếu Thiên chính là châm chọc thực lực của Mặc Ân Thiên.
Mặc dù MK là do một tay Mặc Ân Thiên thành lập nhưng đã nhiều năm như vậy, ông cũng chỉ có thói quen thỉnh thoảng tới công ty xem xét một vài chuyện mà thôi, còn vấn đề tiềm năng phát triển của MK, ông cũng không rõ lắm.
Mặc dù, Mặc Thiếu Thiên mới biết, Mặc Ân Thiên cài người vào công ty của anh để theo dõi tình hình báo cáo lại với Mặc Ân Thiên, nhưng mà điều này còn lâu mới tạo thành mối đe dọa với Mặc Thiếu Thiên.
Hoặc là nói, là anh cố tình mắt nhắm mắt mở xem như không.
“Anh… Mặc Thiếu Thiên, xem ra anh thật sự đủ lông đủ cánh rồi!” Mặc Ân Thiên hung hăng nói.
“Điều này cũng là do các người ép con!” Mặc Thiếu Thiên đáp lời.
“Anh…” Mặc Ân Thiên mấy lần bị Mặc Thiếu Thiên khiêu khích mà nói không thốt nên lời, cuối cùng chỉ có thể hung hăng mắng hắn, “Anh là đồ bất hiếu!”
Nghe Mặc Ân Thiên mắng, Mặc Thiếu Thiên không có gì để nói, ngược lại cười một tiếng.
Lúc này, Mặc Ân Thiên nhìn hắn, cuối cùng hỏi một câu, “Tôi hỏi anh, anh nhất định phải cùng cô gái kia đính hôn?”
“Vâng!” Mặc Thiếu Thiên không một chút do dự thừa nhận, sẽ không hủy hôn, hơn nữa còn rất muốn rất kiêu ngạo làm thật lớn lễ đính hôn, chọc tức chết bọn họ!!
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Mặc Ân Thiên thật thiếu chút nữa tức giận hết sức.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng Mặc Ân Thiên cũng nâng lên một nụ cười lạnh “Được, vậy tôi nói cho anh biết, anh đừng hối hận!!!”
“Con tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Được, anh cứ ở đó chờ xem!” Mặc Ân Thiên hung hăng nói.
Nói về điều này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Cha muốn làm gì?”
Nhìn Mặc Thiếu Thiên khẩn trương, Mặc Ân Thiên nhếch miệng lên cười, “Anh cảm thấy tôi có thể làm gì? Anh không phải là nói anh sẽ không hối hận sao? Vậy anh hãy chờ xem!!!”
“Cha nếu như cha động tới cô ấy, con sẽ không bỏ qua!!!” Mặc Thiếu Thiên cũng hung hăng nói.
“Thế nào? Khẩn trương? Mặc Thiếu Thiên, ta cho anh biết, anh nhất định sẽ hối hận!!!” Mặc Ân Thiên hung hăng nói.
…
Hôm sau.
Lâm Tử Lam vừa mới thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị đi làm.
Không ngờ, Mặc Thiếu Thiên còn chưa có tới đón, Lâm Tử Lam cũng không cảm thấy điều gì lạ, trực tiếp tự mình đi làm.
Đến công ty không sai biệt lắm hơn một giờ, Lâm Tử Lam nhận được điện thoại Mặc Thiếu Thiên gọi đến.
“Nhanh lên phòng họp gặp anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cau mày, không biết Mặc Thiếu Thiên muốn làm gì, chỉ là, nghe được trong giọng nói của Mặc Thiếu Thiên có chút khẩn trương, Lâm Tử Lam cho là đã có chuyện gì xảy ra rồi, trực tiếp đi lên phòng họp.
Mới vừa đẩy cửa phòng họp ra, Lâm Tử Lam trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Bởi vì bên trong có rất nhiều người, cũng vô số ánh đèn.
Thời điểm nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đang đứng ở giữa, toàn thân mặc bộ tây trang màu đen, nhìn vô cùng mê hoặc, cực kỳ đẹp trai.
Nhìn trong phòng hình như là đang phỏng vấn.
Tình thế này không thể chỉ nói là quá mức bình thường.
Lúc Lâm Tử Lam đẩy cửa ra, Mặc Thiếu Thiên trìu mến nhìn Lâm Tử Lam cười một tiếng, Mặc Thiếu Thiên từ trên bậc thang đi xuống, bước đến bên Lâm Tử Lam.
Lúc này, ánh đèn chiếu theo bên người Mặc Thiếu Thiên, nên khi mọi người thấy Lâm Tử Lam bước vào, hướng về phía Lâm Tử Lam điên cuồng bấm máy ảnh không ngừng.
Mặc Thiếu Thiên bộ dạng yêu nghiệt hướng phía Lâm Tử Lam bước đến, bước chân vững vàng, tư thái vô cùng tao nhã, , Lâm Tử Lam nhìn anh tim đập thình thịch, thật mê hoặc.
Bước mấy bước, Mặc Thiếu Thiên đứng trước mặt Lâm Tử Lam nhìn cô, “Em đã tới?”
“Anh đang làm gì ở đây thế? Mở hội nghị chiêu đãi ký giả sao?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, ôm ngang eo Lâm Tử Lam vào lòng, nhìn mọi người phía trước.
“Tôi biết rõ mọi người rất tò mò chuyện giữa Mặc Thiếu Thiên tôi và Lâm tiểu thư, bây giờ Mặc Thiếu Thiên tôi tuyên bố với mọi người, lễ đính hôn của tôi cùng Lâm tiểu thư sẽ được tổ chức vào đầu tháng tới, đến lúc đó, mời tất cả mọi người đến tham dự!”
Một câu nói, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.
Khi bừng tỉnh, liên tục chụp ảnh hai người.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên, anh có cần phải phô trương như vậy không??
Thật cần phô trương lớn như vậy sao?
“Mặc tiên sinh, tôi có thể hỏi một vấn đề, có phải giữa hai người có một đứa con trai hay không?” Một ký giả hỏi.
“Đúng!” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp thừa nhận, tay vòng quanh eo Lâm Tử Lam.
“Vậy xin hỏi, con của hai người đối với chuyện đính hôn này, có ý kiến gì không?” Ký giả hỏi.
Nói về điều này, khóe môi Mặc Thiếu Thiên nâng lên nụ cười nhạt, “Hi Hi nói muốn là hoa đồng đẹp trai nhất, cho nên, mọi người có thể giúp tôi tuyên truyền, tìm một nữ hoa đồng xinh đẹp nhất xứng với con trai tôi… ”
Lâm Tử Lam “… ”
Mặc Thiếu Thiên, anh còn có thể kiêu ngạo phô trương hơn nữa không?
Lâm Tử Lam nhìn ống kính, trừ cười, không biết còn có thể làm gì khác.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, giọng nói chỉ đủ để hai người nghe hỏi, “Mặc Thiếu Thiên, anh nhất định phải phô trương như vậy sao?”
“Đương nhiên!”
“Tại sao… ?” Lâm Tử Lam có chút không hiểu.
Mặc dù Mặc Thiếu Thiên là người là rất phách lối, kiêu ngạo, nhưng là cũng không phải là người như thế, nhất định có lý do…
“Muốn tức chết bọn họ… ”
Lâm Tử Lam “… ”
Nhìn dáng vẻ im lặng của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên ôm hông của cô, “Lâm tiểu thư, đối mặt ống kính em nhất định phải cười lên, cười lên nào… ”