Lúc hai người họ đến, thì Mặc Ân Thiên cùng Cung Ái Lâm đều ở bên trong.
Đi tới cửa, liền nghe Mặc Thiếu Quần ở bên trong kêu ‘a’ một tiếng.
“Cha, chẳng lẽ cha cũng không quan tâm sao? Đây nhất định là người của Mặc Thiếu Thiên, bọn họ làm vậy là vì muốn đối phó với con, cha, chẳng lẽ cha không quản sao?” Mặc Thiếu Quần ở bên trong khoa trương nói.
Nếu không, chỉ với một tiểu nhóc con thì làm gì có nhiều người như vậy, đánh hắn đến gãy xương.
Nhất định là người của Mặc Thiếu Thiên làm!
“Anh câm miệng cho tôi!” Mặc Ân Thiên quát.
“Cha!!” Mặc Thiếu Quần kêu một tiếng, Mặc Ân Thiên mặc kệ hắn, lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn Cung Ái Lâm, nũng nịu kêu một tiếng, “Mẹ!”
Cung Ái Lâm cau mày.
“Con yên tâm, mẹ sẽ không để cho con chịu uất ức!” Cung Ái Lâm mở miệng.
“Coi như không có ai quan tâm, mẹ cũng sẽ không mặc kệ con!” Cung Ái Lâm nói.
Những lời này, hình như cố ý nói cho Mặc Ân Thiên nghe.
Mặc Ân Thiên sau khi nghe vậy, sắc mặt không thay đổi, cũng không nói gì.
Bộ dáng kia, có vài phần uy nghiêm.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam gõ cửa, đi vào.
Vừa nhìn thấy Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đi vào, Mặc Thiếu Quần liền lớn tiếng hỏi, “Các người tới nơi này làm gì?”
“Cút cho tôi, nơi này không hoan nghênh các người!” Mặc Thiếu Quần nói tiếp.
Mặc Thiếu Thiên đi vào, liền nghe Mặc Thiếu Quần lớn tiếng, Mặc Thiếu Thiên lập tức dừng chân, “Gào gì vậy? Cậu nghĩ rằng chúng tôi đến đây là để thăm cậu sao?”
“Vậy tại sao hai người còn tới đây!”
“Tôi là tới xem thử cậu chết chưa!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
“Anh…” Mặc Thiếu Quần bị Mặc Thiếu Thiên chận họng, không lời nào để nói, mặt cũng tức giận đỏ bừng bừng.
Lâm Tử Lam ở một bên nghe, cũng có loại xấu hổ thay.
Hai người thật là oan gia ngõ hẹp, gặp mặt liền sạt nhau.
Chỉ là, rõ ràng, Mặc Thiếu Thiên có lợi thế hơn một chút.
Lúc này, Cung Ái Lâm đứng dậy, mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, đi tới, “Mặc Nhị thiếu, cái này là đưa cho cậu!”
Mặc Thiếu Quần nhìn bó hoa trong tay Lâm Tử Lam, khóe miệng cười lạnh lùng, “Biến, tôi mới không cần, thế nào? Cô cho rằng chỉ với một bó hoa là có thể giải quyết?”
“Tôi cho cô biết, chớ hòng mơ tưởng!”
“Mèo khóc chuột, giả từ bi![*]” Mặc Thiếu Quần hung hăng nói tiếp.
[*] Tâm địa độc ác, giả bộ từ bi.
Lâm Tử Lam chỉ nói một câu, Mặc Thiếu Quần liền quất lại một đống câu.
“Cậu câm miệng cho tôi, vốn là muốn mua hoa cho cậu, không nhận thì thôi!” Mặc Thiếu ngày nhìn Mặc Thiếu Quần hung hăng nói.
Một câu nói, làm cho khuôn mặt Mặc Thiếu Quần méo mó đầy vẻ tức giận.
Lâm Tử Lam nhếch miệng lên cười, nhìn Mặc Thiếu Quần, “Mặc Nhị thiếu, tôi không hề nghĩ một bó hoa có thể giải quyết việc gì và tôi cũng không cảm thấy có cái gì phải giải quyết, chỉ là cậu ví mình là chuột, cậu chính là người đầu tiên đấy!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Quần nói.
Nói vậy, không phải Lâm Tử Lam muốn chế nhạo gì hắn.
Chỉ là Nhị Thế Tổ này, xác thực rất bốc đồng.
Ngụy trang tối thiểu cũng không có.
Không cho chút dạy dỗ, cũng không biết hắn ta sẽ làm cái gì nữa.
Lời Lâm Tử Lam vừa nói ra, Mặc Thiếu Thiên ở bên nhịn cười không được.
Cũng chỉ có Lâm Tử Lam mới có thể nghĩ ra biện pháp như thế, chửi xiên chửi xỏ người ta, lại để cho người ta không còn lời gì để nói.
Cung Ái Lâm cũng đứng ở một bên nhìn, nhìn Lâm Tử Lam nhanh mồm nhanh miệng, rất tức tối.
“Vị tiểu thư này, mời cô nói chuyện tôn trọng một chút!” Cung Ái Lâm nói.
Nghe Cung Ái Lâm nói, Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn thẳng người phụ nữ kia.
Người phụ nữ này nhìn thì là người mỹ lệ nhưng lại ngoan độc.
Lâm Tử Lam nhìn Cung Ái Lâm, không có chút sợ hãi, cô nói, “Muốn mình được tôn trọng, thì trước hết phải học cách tôn trọng người khác, hơn nữa, đối với từng loại người, tôi liền có cách ứng xử riêng!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Cung Ái Lâm nhìn Lâm Tử Lam, đôi tròng mắt kia cũng đan vào tức giận.
Không ngờ người phụ này, so với trong tưởng tượng của bà còn lợi hại hơn!
Lâm Tử Lam nhìn Cung Ái Lâm, ánh mắt trong suốt, cũng không có một tia nào sợ hãi.
Ngay cả, Cung Ái Lâm là cường thế như vậy, nhưng khi Lâm Tử Lam đối mặt với bà, cô cũng không hề mảy may tỏ ra yếu thế.
Lâm Tử Lam mặc dù thoạt nhìn dịu dàng hào phóng, nhưng lúc cô đáp trả, lại có một nội lực nào đó không giống như bên ngoài.
Cho nên cuộc nói chuyện của hai người, làm cho người ta nhìn cũng không có người dám chen vào nói.
Mà mặt của Mặc Thiếu Quần, đỏ lên!
Đã sớm biết người phụ nữ này không đơn giản, không ngờ cô ta có thể nói ra như vậy!
Mặc Thiếu Quần nhìn bọn họ, thẹn quá hóa giận.
“Lâm Tử Lam, cút cho tôi, cút! Nơi này không hoan nghênh các người! Tôi nói cho các người biết, chớ hả hê, tôi nhất định kiện cái đứa con hoang đó, nhất định sẽ làm cho nó phải ngồi tù đấy!!!” Mặc Thiếu Quần hung hăng nói, hận không thể hiện tại liền đem Hi Hi nhốt vào tù.
Làm hắn bị thương là chuyện nhỏ, nhưng làm cho hắn mất mặt trước đám bạn bè mới là quan trọng.
Mặc Thiếu Quần tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!
Con hoang.
Lần nữa lại kich thích Lâm Tử Lam.
Không ngờ đến bây giờ, Mặc Thiếu Quần vẫn khăng khăng một mực như thế.
Lâm Tử Lam nhìn hắn, nhếch miệng lên cười lạnh.
Xem ra, ý tưởng giải quyết chuyện này trong hòa bình là rất khó khăn.
Lâm Tử Lam nhìn hắn, “Mặc Thiếu Quần, đầu óc của cậu thật đúng là không đủ dùng!”
“Hi Hi là vị thành niên, mặc kệ là như thế nào đi nữa, cũng sẽ không ở tù, nếu như cậu thật muốn cho Hi Hi vào tù, cũng không phải là không có cách nào, bản thân mình giết người, sau đó gài tang vật cho Hi Hi, không những thế, nó còn có thể bị phán tử hình đấy!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Quần, nói gằn từng chữ.
Người đứng ở bên nghe, cũng không nhịn được xấu hổ thay.
Lời này, cũng chỉ có Lâm Tử Lam làm mẹ mới có thể nói ra.
Lời này vừa nói xong, nhất thời cả không gian yên tĩnh.
Mặc Thiếu Quần nghe thêa, đôi tay nắm chặt, hận ý tràn ngập hắn, rồi lại như thế, không thể làm gì.
“Tôi nhất định sẽ làm cho nó ngồi tù mới thôi!” Mặc Thiếu Quần nhìn Lâm Tử Lam, nói gằn từng chữ.
Hắn sẽ bảo Mặc Ân Thiên vận dụng tất cả các quan hệ, đưa thằng nhóc đó ngồi tù!
Nếu không, hắn tuyệt đối cũng sẽ không để nó sống yên ổn đấy!
Nghe lời nói của Mặc Thiếu Quần, Lâm Tử Lam chỉ cảm thấy buồn cười.
“Mặc Thiếu Quần, cậu đã chấp nhất như vậy, tôi cũng không còn gì để nói, chỉ là, chuyện này, tôi cũng nhất định sẽ theo đến cùng đấy!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Muốn kiện, cô theo đến cùng!
“Về phần chuyện tiền nhân hậu quả [*] này, tôi nghĩ Mặc Nhị thiếu rõ hơn tôi, nhưng là chuyện này, một khi mở đầu rồi, tôi cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Quần nói.
[*] Kiếp trước là nguyên nhân cho hậu quả ở kiếp này.
Chuyện này, Hi Hi vốn là tự vệ.
Dạy dỗ hắn, cũng là muốn hắn về sau không nên nói chuyện lung tung.
Họa là từ miệng mà ra!
Mặc Thiếu Quần cau mày, “Cô đang uy hiếρ tôi?”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Cậu nghe như thế nào mà ra là tôi đang uy hiếρ?”
“Nếu như không phải là cậu đi nói này nói nọ người khác, động tay động chân, thì làm sao sẽ rơi vào kết cục như vậy?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Quần hỏi.
Cho nên, đây chính là đáng đời!
“Tôi nói thế nào? Lời tôi nói đều là sự thật, Mặc Thiếu Thiên vốn là một con cờ, hơn nữa anh ta cũng đã cùng mẹ tôi kí một hiệp ước!” Mặc Thiếu Quần nhìn Lâm Tử Lam nói.
Cho nên nói, hắn nói đều là sự thật.
Mặc Thiếu Quần đến bây giờ cũng không có rõ nguyên nhân rốt cuộc là vì cái gì mà mình bị ăn đòn!
Mặc Thiếu Thiên vốn là cảm thấy chuyện có cái gì không đúng, nhưng sau khi Mặc Thiếu Quần nói ra những lời kia, Mặc Thiếu Thiên mới hiểu, tại sao Hi Hi lại động thủ với hắn!
Thì ra là như vậy!
Sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên rất không tốt.
Nhìn Mặc Thiếu Quần, đôi tròng mắt kia tĩnh mịch làm cho người ta không nhìn ra anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Mặc Thiếu Thiên cười lạnh, từ từ đi tới phía trước…
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên lại nhìn Mặc Thiếu Quần, nhếch miệng lên cười lạnh, “Tôi hiện tại cảm thấy, bảo bối đánh cậu gãy xương, đã là nương tay cho cậu rồi, nếu như đổi lại là tôi, đoán chừng sẽ đánh cho cậu thành người sống đời sống thực vật!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Thiếu Quần nói từng chữ từng chữ.
Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng vẻ mặt Mặc Thiếu Thiên, rất quỷ dị.
Quỷ dị khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Mặc Thiếu Quần nhìn Mặc Thiếu Thiên, cau mày.
“Mặc Thiếu Thiên!” Mực Ân Thiên ở phía sau kêu Mặc Thiếu Thiên một tiếng, ý bảo anh nên nói chuyện có chừng có mực, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại không coi thành chuyện gì to tát.
Anh đến đần Mặc Thiếu Quần, hai tay đút trong túi quần, trên mặt lộ ra nét cười lạnh quỷ dị.
“Cậu cảm thấy tôi là một con cờ? Nhưng cậu cứ tốt nhất là chờ đợi đi, MK cuối cùng có tới tay cậu không!” Mặc Thiếu Thiên ở trước mặt của Mặc Thiếu Quần, nói gằn từng chữ.
Bộ dáng kia, khiến Mặc Thiếu Quần nhìn, cũng sửng sốt một chút.
“Mặc Thiếu Thiên, anh nói cái gì?” Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng hỏi.
Kể từ khi ngày xuất hiện đứa bé là con của Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng biết, bà ta hoàn toàn không khống chế được anh.
Mặc Thiếu Thiên hiện tại chẳng có gì lấy làm e ngại, bộ dạng, bà có thể làm khó dễ gì tôi sao?
Trước không có Lâm Tử Lam, không có Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên vì tâm nguyện của mẹ nên mới nhịn nhục Cung Ái Lâm.
Dù thế nào đi nữa anh đời này cũng chưa nghĩ tới việc có con.
Nhưng sau khi có sự xuất hiện của Hi Hi, liền phá vỡ tất cả.
Mặc Thiếu Thiên muốn ở bên mẹ con bọn họ.
Cũng càng hiểu, vì mẹ con bọn họ, anh không nên nhớ về quá khứ, mà hãy sống vì tương lai.
Mặc kệ Cung Ái Lâm hiện tại lấy cái gì để mà uy hiếρ anh, thì anh cũng không quan tâm.
Cho nên nói, trước bà có thể khống chế Mặc Thiếu Thiên, là do Mặc Thiếu Thiên nguyện ý.
Nhưng hiện tại, tất cả đã không giống nhau nữa rồi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Cung Ái Lâm, nhếch miệng lên cười lạnh, “Tôi nói cái gì, chẳng lẽ bà không nghe rõ sao?”
“Anh…” Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Thiên, tức giận không biết nên nói cái gì cho phải.
Dù sao, hiện tại tất cả ở MK đều ở trong tay của Mặc Thiếu Thiên.
Lời của Mặc Thiếu Thiên nói, chiếm phần lớn.
Nhìn Cung Ái Lâm cũng đã tức giận, lúc này, Mặc Ân Thiên cũng mở miệng.
“MK lúc nào thì đến phiên anh làm chủ?”
Nghe Mặc Ân Thiên nói, Mặc Thiếu Thiên nói,. “Hiện tại MK đang do tôi làm chủ!”
Đây là sự thật!
Coi như Mặc Ân Thiên là Đổng sự trưởng của MK, nhưng trước mắt, MK chính là do Mặc Thiếu Thiên anh định đoạt.
Đều là do anh toàn quyền làm chủ.
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Mặc Ân Thiên nhếch miệng lên cười lạnh, “Anh đừng quên mất, tôi mới là cổ đông lớn nhất của công ty, là Đổng sự trưởng!”
“Vậy thì thế nào?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
Coi như Mặc Ân Thiên là Đổng sự trưởng của MK thì thế nào?
Bây giờ người có thể kiếm tiền cho MK, là Mặc Thiếu Thiên anh!
Có thể để cho công ty gia nhập vào quốc tế, cũng là Mặc Thiếu Thiên anh!
Ngay cả Mặ Ân Thiên là Đổng sự trưởng của MK, có nhiều cổ phần, nhưng Mặc Thiếu Thiên cần chính là lòng người.
Đây chính là thực lực.
Huống chi, nếu anh vui thì sẽ giữ lạicái công ty MK này.
Nếu mà chọc giận anh, thì anh liền làm công ty phá sản.
Loại chuyện như vậy, Mặc Thiếu Thiên không phải không làm được!
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói thế, Mặc Ân Thiên quát lạnh, “Chỉ cần tôi không ký tên, công ty cũng chưa phải là của anh!”
Mặc Thiếu Thiên cười.
Lúc này anh mới quay sang nhìn Mặc Ân Thiên, “Cha, cha còn cho tôi là Mặc Thiếu Thiên của trước kia mà tùy ý định đoạt tôi sao?”
“Công ty bây giờ là do một tay tôi làm nó phát triển, không có ai có thể hiểu rõ hơn tôi, nếu như cha cảm thấy nên đá tôi ra khỏi công ty như lời nói thì cứ làm thế đi!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Mặc Ân Thiên cau mày, Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, nhất định là đã có tính toán.
“Anh có ý gì?” Mặc Ân Thiên nhìn anh hỏi.
“Ý tôi là, nếu như cứ ép tôi quá, thì tôi sẽ lấy tất cả những gì của MK đang có, rồi tự tay phá hủy nó!” Mặc Thiếu Thiên sâu kín nói.
Giọng nói không lớn, lại mang theo một cỗ ác độc.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói như thế, Mặc Ân Thiên sửng sốt một chút.
Cung Ái Lâm cũng ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Quần càng không có cái gì nói ra được.
Bởi vì bọn họ cũng hiểu rằng, đối với Mặc Thiếu Thiên chuyện đó không phải là vấn đề gì khó khăn.
Đã sớm biết Mặc Thiếu Thiên đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại chậm chạp không có động thủ.
Trước Mặc Ân Thiên biết Mặc Thiếu Thiên có liên quan đến hắc đạo, nhưng không chắc chắn, bây giờ nghe Mặc Thiếu Thiên nói thế, hình như cũng đã rõ mấy phần.
“Anh dám!” Mặc Ân Thiên nhìn Mặc Thiếu nói.
Mặc Thiếu Thiên cười, “Cha, chớ thách thức tôi, nếu không, tôi sẽ làm thật cho cha xem đấy!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặ Ân Thiên cười nói.
Giọng nói kia, nhìn như không chút để ý, nhưng lại tràn đầy sự khẳng định.
Nhất thời một câu nói của Mặc Thiếu Thiên, tất cả mọi người lại trầm mặc.
Lâm Tử Lam đứng ở bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, cũng không nói gì.
Ngay vào lúc này, cửa bị đẩy ra, Mặc Lưu Ly đi vào.
Cô vừa mới đi vào, đập vào mắt cô là cảnh mọi người đều giữ im lặng.
Cô là người nhạy bén, rất nhanh sẽ ngửi thấy được điều gì đó, trong phòng đã xảy ra một cuộc chiến.
Một cuộc chiến khói súng tràn ngập.
Mặc Lưu Ly đi vào, nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười.
“Anh, anh đã đến rồi!?” Mặc Lưu Ly nhìn Mặc Thiếu Thiên bắt chuyện.
Đối với loại quan hệ tế nhị của Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, Cung Ái Lâm cho dù nói bao nhiêu lần cũng không cách nào có thể thay đổi suy nghĩ của Mặc Lưu Ly.
Mà Mặc Thiếu Thiên cũng như thế.
Mỗi người trong Mặc gia đều là kẻ thù của anh.
Nhưng chỉ trừ mỗi Mặc Lưu Ly.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
Lúc này, ánh mắt của Mặc Lưu Ly nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười, “Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp!”
Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Lưu Ly, khóe miệng cười cười, “Đã lâu không gặp!”
Nhớ khi cô nằm viện, Mặc Lưu Ly cũng đã qua thăm cô.
Lúc ấy Lâm Tử Lam đối với Mặc Lưu Ly có ấn tượng rất sâu, bởi vì Mặc Lưu Ly xem ra, rất không bình thường, trên người của cô tựa như có một loại khí chất rất đặc biệt.
Thần bí!
Khiêm tốn!
Cùng khí chất trên người của Hoa Hồng không khác nhau là mấy.
Lâm Tử Lam cảm thấy Mặc Lưu Ly là người rất không bình thường.
Chỉ là, ấn tượng cũng không tồi.
Cũng là người của Mặc gia, nhưng Mặc Lưu Ly so với bọn họ lại làm người khác ưa thích hơn nhiều.
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Quần nằm ở trên giường, nhìn Mặc Lưu Ly theo chân chào hỏi bọn họ, trong lòng không khỏi không bực bội.
“Mặc Lưu Ly, em đừng quên mất, ai mới là anh trai của em!” Mặc Thiếu Quần nói.
Nghe thế, Mặc Lưu Ly nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Quần, “Anh hai, anh không phải vì cái này mà ăn dấm đấy chứ!” Mặc Lưu Ly tựa như có lẽ đã quen rồi, cô đi tới, sau đó đem đồ trong tay để bên người Mặc Thiếu Quần.
“Em mua loại mứt lê anh thích ăn nhất!” Nói xong Mặc Lưu Ly liền lấy đồ ra.
Cũng có thể nói Mặc Thiếu Quần là một người ăn vặt.
Thấy Mặc Lưu Ly mang đến đồ mình thích ăn nhất, nên cũng không nói cái gì nữa.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nói, “Mặc Thiếu Quần, cậu đã quyết định tiếp tục kiện cáo như vậy thì tôi sẽ chờ tin tức của cậu!”
“Nếu như không có chuyện gì nữa, đi trước!”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên kéo Lâm Tử Lam rời đi.
Mọi người, cũng không có ai nói gì.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn bó hoa trong tay Lâm Tử Lam, anh ném vào thùng rác.
Hơn nữa còn sâu kín nói một câu, “Mang hoa thế này về là điềm xấu!”
Lâm Tử Lam, “… ”
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đi ra khỏi cửa.
Lâm Tử Lam thật lòng thua Mặc Thiếu Thiên!
Mặc Thiếu Thiên, xem như anh lợi hại!
Mặc dù cử chỉ này xác thực có ngây thơ một chút, nhưng cũng rất khí thế.
Lâm Tử Lam cũng không dám quay đầu lại nhìn nét mặt của Mặc lão cùng Nhị Thế Tổ.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Mặc Lưu Ly đứng ở bên trong phòng, nhìn bóng lưng bọn họ, nhưng không nói gì nữa.
Đối với chuyện này, Mặc Lưu Ly không tham dự.
Anh hai của mình là loại người gì, cô cũng biết và cũng hiểu.
Hi Hi ra tay, cũng chứng minh rằng, nó thật sự tức giận, anh của cô, cô hiểu.
Nếu quả thật không làm chuyện gì, Hi Hi tuyệt đối sẽ không dễ dàng ra tay với anh.
Nghĩ tới đây, Mặc Lưu Ly có chút nhức đầu.
Loại quan hệ này, và cả chuyện này, thật là loạn!
Mặc Thiếu Quần xác thực được coi như là Nhị Thế Tổ.
Một Nhị Thế Tổ không có đầu óc.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam rời đi, Mặc Thiếu Quần lập tức nói với Lưu Mặc Lưu Ly, “Đem bó hoa kia ném ra chỗ khác cho anh! Anh nhìn mà chướng mắt!”
Mặc Lưu Ly bất đắc dĩ, chỉ có thể đi lấy rồi ném xa tới chỗ khác.
Nhìn Mặc Lưu Ly ném hoa, Mặc Thiếu Quần lúc này mới hơi hả giận, cầm mứt lê trên bàn bắt đầu ăn…
Cử chỉ này, Mặc Lưu Ly nhìn cũng không biết nên nói cái gì!
Thật ra thì người anh trai này của cô tuy miệng toàn nói ra những lời không mấy tử tế, nhưng cũng không đến nông nỗi là kẻ ‘thập ác bất xá’[*], cho nên, Mặc Lưu Ly thường thường không biết nên đối đãi với người anh này ra sao… __
[*] Là tục ngữ Trung Quốc: mười việc ác không được tha thứ.
~~~~