Lâm Tử Lam nhìn động tác của Cảnh Thần cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, nghĩ đến chuyện này do Mặc Thiếu Thiên làm, cô rất cảm động, khóe miệng nhếch lên, ngồi vào vị trí.
Lúc này Cảnh Thần tới, nhướng mày nhìn Lâm Tử Lam, “Không ngờ Mặc Tổng đối với cậu rất có lòng, đầu tiên là liều mình cứu cậu, hiện tại lại len lén vì cậu làm những chuyện này, xem ra, anh ta đối với cậu là thật lòng!” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam cười nói.
Nghe Cảnh Thần nói, Lâm Tử Lam mới nhớ tới, không ngờ giữa bọn họ thực đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Lâm Tử Lam nhíu mày, điểm này, Mặc Thiếu Thiên xác thực làm không tệ.
Cô ngẩng đầu nhìn Cảnh Thần, nhíu mày, “Thế nào? Hâm mộ rồi hả?”
“Đúng vậy á, tớ ghen tỵ với cậu muốn chết bầm rồi đây!” Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, có lúc cùng Cảnh Thần nói chuyện, thật sự là rất thú vị.
“Ghen tỵ thì đi tìm ho mình một người đi!” Lâm Tử Lam thuận miệng nói như vậy, chỉ là mới vừa nói xong, sắc mặt của Cảnh Thần liền biến đổi.
Lâm Tử Lam nhìn cô, bén nhạy phát hiện Cảnh Thần có điều gì đó không đúng, nhìn cô hỏi, “Sao vậy?”
Cảnh Thần lúc này mới có phản ứng, nhìn Lâm Tử Lam cười, “Không có gì!”
Đây không phải là phản ứng bình thường của Cảnh Thần, Lâm Tử Lam biết Cảnh Thần cũng đã một thời gian rồi, đối với Cảnh Thần cũng có mấy phần hiểu được, bộ dáng này của cô, tuyệt đối không phải là bộ dáng của người vui vẻ.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút mở miệng, “Cậu cùng Trần Mặc thế nào rồi?”
“Thế nào? Không sao cả!” Cảnh Thần nói, lúc nói câu này, cô có mấy phần khẩn trương, lại mang theo một chút tư vị phủ định.
“Vậy tại sao mới vừa rồi gặp mặt, ngay cả nói cũng không nói một tiếng?” Lâm Tử Lam hỏi.
Chi tiết này, cô không phải là không phát hiện.
Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, còn Cảnh Thần lại tránh ánh mắt của Trần Mặc, bay thẳng đến chỗ cô.
Trực giác nói cho cô biết, nhất định là có chuyện gì rồi.
Cảnh Thần không ngờ Lâm Tử Lam sẽ hỏi như vậy, sau đó tránh ánh mắt của Lâm Tử Lam, “Không có gì, chỉ là khi gặp lại có chút không hợp mà thôi!” Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, cô biết chuyện không phải đơn giản như vậy, nhưng Lâm Tử Lam cũng không phơi bày, “Ừ, có hiểu lầm cái gì thì mở ra là tốt rồi!”
“Ừ!” Cảnh Thần gật đầu một cái, “Được rồi, tớ còn có chuyện, đi làm việc trước, tán gẫu sau!”
“Ừ!” Lâm Tử Lam gật đầu một cái, Cảnh Thần rời đi.
Lâm Tử Lam nhìn bóng lưng Cảnh Thần, cô ấy cũng là một cô gái có tâm sự, Lâm Tử Lam không nói, là muốn đợi cô, lúc cô ấy muốn nói thì sẽ nói cho cô biết thôi.
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam hít sâu một hơi, liền vùi đầu vào công việc…
Mà Mặc Thiếu Thiên bên này, vừa về tới công ty, thì có một đống văn kiện cần anh ký tên.
Mới rời khỏi công ty có một ngày thôi, mà đã có vô số chuyện chờ anh xử lý.
Mà Mạc Lương đang ở trong phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên báo cáo tình hình của ngày hôm qua.
“Những thứ này đều là các văn kiện được đưa tới vào ngày hôm qua, cần Mặc Tổng xem qua rồi ký tên!”
“Còn nữa, lão tổng bên Hongkong gọi điện thoại tới, sẽ lựa chọn thời điểm phái người đến đây một chuyến!” Mạc Lương đứng ở trước mặt Mặc Thiếu Thiên báo cáo tình hình.
Mặc Thiếu Thiên vừa nghe, vừa xem các văn kiện kia, lật nhìn mấy lần, sau đó gấp lại đặt ở trước mặt, “Tôi biết rồi!”
Mạc Lương nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Tổng, nghe nói anh bị thương, không sao chứ?” Mạc Lương hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cánh tay một chút, tiện tay giơ lên, “Không có gì đáng ngại!”
“Vâng!” Mạc Lương gật đầu một cái, “Vậy không còn chuyện gì nữa, tôi đi ra ngoài trước!” Mạc Lương nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì đó, “Đúng rồi, Mạc Lương, mấy ngày trước có người nào vào phòng làm việc của tôi không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi thử Mạc Lương, đôi tròng mắt kia tràn đầy khí lạnh.
Mạc Lương không biết tại sao Mặc Thiếu Thiên lại hỏi như vậy, nhưng suy nghĩ một chút, mở miệng, “Trừ Lâm tiểu thư đi vào đưa tài liệu thì ngoài ra không có ai!” Mạc Lương nói.
Nghe lời nói của Mạc Lương, Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày.
“Thế nào Mặc Tổng, đã xảy ra chuyện gì sao?” Mạc Lương nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, đi theo Mặc Thiếu Thiên đã lâu, nhìn vẻ mặt của Mặc Thiếu Thiên, Mạc Lương cũng biết nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, sắc mặt làm cho người khác nhìn không ra được tâm tình gì, “Bản thiết kế của Lâm Tử Lam với Trần Mặc để ở phòng làm việc của tôi nhưng bị người khác thay đổi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Mạc Lương nhíu mày một cái, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.
“Tại sao có thể như vậy?” Mạc Lương cũng nhíu mày, ai sẽ làm?
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn Mạc Lương, “Anh gửi cho tôi các video của mấy ngày trước do camera quay lại được!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Mạc Lương gật đầu một cái, xoay người rời đi, nhưng vừa đi đến cửa, Mạc Lương chợt nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, muốn mở miệng, nhưng cuối cùng lại trầm tư một chút, xoay người đi ra ngoài.
Mạc Lương đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở bên trong phòng làm việc, suy nghĩ một chút, sau đó cầm văn kiện lên phê duyệt.
Mấy phút sau, Mạc Lương đi vào.
“Mặc Tổng, video đã kết nối tới máy vi tính của anh!” Mạc Lương nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, vì vậy lập tức mở máy ra, Mạc Lương không nói gì, khiêm tốn lui ra ngoài.
Bên trong phòng làm việc, tay Mặc Thiếu Thiên di chuyển con chuột, rất nhanh, màn hình máy vi tính liền mở ra một hình ảnh.
Chính là phòng làm việc của anh.
Mặc Thiếu Thiên xem video, trừ Lâm Tử Lam đi vào đưa tài liệu, còn có anh cùng Lâm Tử Lam hôn mãnh liệt ở văn phòng.
Thật ra thì phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên, camera được mở 24/24, nhưng chỉ có Mặc Thiếu Thiên cùng Mạc Lương biết, và cũng chỉ có bọn họ mới có thể xem được.
Nhìn trên màn hình, anh cùng Lâm Tử Lam với nụ hôn nóng bỏng, trong đầu không khỏi nghĩ tới cách đây mấy ngày, tay Mặc Thiếu Thiên vuốt cằm dưới, nhìn hình ảnh, nhếch miệng lên cười hài lòng.
Ngay vào lúc này, người xuất hiện trong video liền khiến Mặc Thiếu Thiên ngây ngẩn cả người.
Bởi vì người xuất hiện là… Diệp An Nhiên!
Trong video, Diệp An Nhiên mặc một bộ váy, từ từ đi vào, trong tay của cô cầm mấy tờ giấy, sau đó đi tới phía trước bàn làm việc của anh, mở tư liệu đặt ở phía trên, rất nhanh sau đó liền lấy đi mấy tờ, rồi thay vào đó là mấy tờ mà mình mang tới…
Cả quá trình, chỉ có mấy phút đồng hồ.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên không ngờ, quả nhiên là do Diệp An Nhiên làm.
Biết được điều này, khiến hai hàng chân mày Mặc Thiếu Thiên nhíu chặt lại.
Chuyện này đúng là do cô ấy làm, còn chuyện thang máy thì sao đây?…
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế nhìn văn kiện đã ký tên.
Ngay vào lúc này, cửa bị gõ vang, ngay sau đó có người đẩy cửa ra, Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên, liền thấy Diệp An Nhiên đứng ở cửa.
Lúc Mặc Thiếu Thiên thấy Diệp An Nhiên, con ngươi tối đi vài phần, nhưng vẫn cười, “An Nhiên?”
Diệp An Nhiên thấy Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng nhếch lên, sau đó đi tới chỗ Mặc Thiếu Thiên.
“Thiếu Thiên!”
“Tìm anh có chuyện gì không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên hỏi, ngồi ở trên ghế, sắc mặt không ôn không hờn, giống như nói chuyện phiếm bình thường.
“Biết anh tới công ty, nên em cố ý tới thăm anh một chút, thế nào rồi, vết thương của anh còn đau không?” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, nét mặt kia, rất là lo lắng và quan tâm.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên, hiển hiện trong ánh ánh mắt của cô là sự quan tâm, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng, “Đã không sao rồi!” Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt nói, nhìn Diệp An Nhiên, vẻ mặt nhàn nhạt.
Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Đã không sao hì cũng phải chú ý một chút, không nên dính vào nước, nếu không sẽ bị không tốt đâu!” Diệp An Nhiên nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên, trong đôi mắt cô có chứa sự kiên nhẫn, thấy bộ dáng này của cô, lời Mặc Thiếu Thiên muốn nói, đành thôi.
Anh gật đầu một cái, “Anh biết rồi!”
Thấy Mặc Thiếu Thiên gật đầu, Diệp An Nhiên khóe miệng nhếch lên, “Đúng rồi Thiếu Thiên, buổi trưa có thể cùng nhau ăn cơm không? Em có chuyện muốn nói với anh!” Diệp An Nhiên nhìn anh hỏi.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Diệp An Nhiên, “Buổi trưa sợ không được, anh hẹn Lâm Tử Lam cùng nhau ăn cơm rồi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nhìn Diệp An Nhiên, chắc hẳn, cô có thể hiểu anh nói thế là có ý gì!
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói vậy, Diệp An Nhiên sững sờ, không ngờ Mặc Thiếu Thiên thế nhưng lại dùng Lâm Tử Lam để mà cự tuyệt cô.
Cái này đối với Diệp An Nhiên mà nói, đích xác là một đả kich.
Đây coi như là nói cho cô biết, bọn họ ở cùng nhau sao???
Diệp An Nhiên không cam tâm!
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, con ngươi Diệp An Nhiên không nói ra được có bao nhiêu sự tổn thương!
“Còn nữa, An Nhiên, về sau ở trong công ty thì gọi anh là Mặc Tổng đi!” Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm.
Nghe thế, lòng Diệp An Nhiên rất đau, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, đôi tay nắm thật chặt, cô ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên sẽ nói với cô những lời này.
Không thể nghi ngờ, những lời này là để giữ khoảng cách giữa họ!
“Tại sao? Là sợ Lâm Tử Lam hiểu lầm sao?” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, trong ánh mắt đầy bi thương, làm cho người ta nhìn đều không nhẫn tâm.
“Em nghĩ quá nhiều, nơi này là công ty, thì cần phải tuân thủ theo quy tắc, anh không muốn người khác nói anh công tư không phân minh!” Mặc Thiếu Thiên buông lỏng nói, nhìn Diệp An Nhiên, dáng vẻ tuyệt không chột dạ.
“Là thế này phải không?” Diệp An Nhiên hỏi, nhìn Mặc Thiếu Thiên, mắt nhìn thẳng anh.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, không tiếp tục làm công việc giải thích dư thừa.