Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ngồi bên cạnh Lâm Tử Lam.
“Cảnh Thần!” Lâm Tử Lam nói.
Thật ra thì, Mặc Thiếu Thiên không cần hỏi, cũng biết Cảnh Thần gọi tới là vì chuyện gì.
Tin tức được tung ra, cả công ty nhất định huyên náo xôn xao, Cảnh Thần gọi tới nhất định là vì chuyện này.
“Hiện tại tình hình ở công ty như thế nào?” Mặc Thiếu Thiên nhếch môi hỏi.
Lâm Tử Lam cũng đặc biệt bình tĩnh trả lời, “So với tưởng tượng của anh còn náo nhiệt hơn nhiều!”
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tiên sinh, không biết tiếp theo anh có tính toán gì không?”
Mặc Thiếu Thiên cố làm trầm tư suy nghĩ một chút, cuối cùng cho Lâm Tử Lam hai chữ, “Ăn cơm!”…
Lâm Tử Lam yên lặng.
Chỉ là suy nghĩ một chút, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể như vậy, hiện tại đi ra ngoài, nói gì đều là vấn đề, vậy thì, không bằng cái gì cũng không nói thì hơn.
Chỉ là suy nghĩ một chút, bên ngoài bây giờ nhất định rối loạn, bọn họ thì ở nhà bình tĩnh không dứt, bên ngoài và bên trong… Không hề liên quan chút xíu nào, suy nghĩ một chút cũng thấy thật buồn cười.
Hi Hi nghe Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, lập tức giơ tay nói, “Cha, không bằng ăn lẩu đi, như thế nào?”
“Được!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng đồng ý.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, “Không cay, cha con còn bị thương, sẽ nhiễm trùng đấy!”
Những lời này, thật khiến tâm tình Mặc Thiếu Thiên hào sảng không ít.
Có thể thấy được Lâm cô nương rất quan tâm tới anh, điểm này cũng có thể nghĩ ra được.
Hi Hi cười một tiếng, không ngờ mẹ thân thiết như thế a, “Vậy thì ăn lẩu uyên ương thì như thế nào?” Hi Hi hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, không có ý kiến.
Lâm Tử Lam cũng nhè nhẹ mà gật đầu, không có ý kiến.
Vì thế, cứ quyết định như vậy.
Sau khi hỏi ý kiến xong, Hi Hi đi ra ngoài mua đồ, cũng may những ký giả kia không biết chỗ ở của cha, nếu không thì họ mà tìm được cha, thì tự nhiên cũng sẽ tìm đến bọn họ, ra cửa đều là vấn đề khó khăn.
Hiện tại Hi Hi mới phát hiện, thì ra là phải có một căn nhà ở chỗ này, thì người khác mới vĩnh viễn đoán không được bạn ở nơi nào, giống như cha hay là minh tinh, càng phải như vậy.
Vì vậy, Hi Hi vừa muốn ra cửa, Lâm Tử Lam đi ra, “Bảo bối, mẹ cùng con đi!” Lâm Tử Lam đi lên nói.
Hi Hi nhíu mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng ở sau lưng lên tiếng, “Em đi, vậy còn anh?”
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Bị thương thì ở trong nhà nghỉ ngơi cho thật tốt đi!” Lâm Tử Lam nói, Hi Hi đi ra ngoài một mình, cô cũng không yên tâm, đó là chưa nói lúc thường, hiện tại thân phận Hi Hi đã bị lộ, vạn nhất mà gặp phải ký giả, một mình Hi Hi không thể nào ứng phó nổi.
Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, nhìn cánh tay bị thương của mình.
Anh quả quyết đứng dậy, “Cùng đi chứ!”…
Lâm Tử Lam nhìn anh, mang theo anh tựa như là mang theo một vật chiếu sáng, ký giả coi như không phát hiện cũng khó a!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, hình như cũng biết cô đang nghĩ gì, lúc này anh nói, “Lâm tiểu thư, lúc này, ký giả không sai biệt lắm cũng muốn tan việc rồi!”…
Lúc này, Hi Hi mở miệng, “Vậy thì người một nhà chúng ta đi dạo siêu thị đi!” Hi Hi nói.
Những lời này, làm cho tất cả lời muốn nói của Lâm Tử Lam nuốt xuống.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Hi Hi, Lâm Tử Lam cảm thấy nói gì đều là mất hứng, vì vậy, chấp nhận.
Dù sao cũng biết rồi, vậy thì giờ cũng không có gì khác biệt.
Vì vậy, một nhà ba người hiên ngang lên đường…
Như cũ, Lâm Tử Lam lái xe, mặc dù siêu thị cách không xa, nhưng đi xe vẫn tiện hơn, dù sao cũng sẽ mua rất nhiều thứ, cầm nhiều tốn sức.
Lâm Tử Lam cũng không từ chối, trực tiếp lái xe đi.
Mấy phút sau liền đến siêu thị, Lâm Tử Lam mới vừa dừng xe, Hi Hi liền từ trên xe nhảy xuống, có vẻ hưng phấn khác thường.
Nói thế nào, cũng là cha với mẹ cùng đi với mình, loại cảm giác này tuyệt vô cùng.
Ngay sau đó, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng từ trên xe bước xuống, ba người đi vào siêu thị.
Hi Hi tự đắc, đối với siêu thị không quen thuộc không được, sau khi đi vào, muốn mua gì, thứ gì ở nơi nào, Hi Hi đều biết.
Ngược lại Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, hỏi gì cũng không, chỉ đi theo Hi Hi, thỉnh thoảng nhìn nơi khác một chút.
Đồng nhất cả nhà ba người dáng dấp rất thu hút, Hi Hi dáng dấp đáng yêu, lộn xộn, lại thường xuyên đến đây, cho nên đặc biệt làm người khác chú ý, Lâm Tử Lam rất xinh đẹp, cũng đi theo Hi Hi tới đây mấy lần, mọi người cũng biết, về phần Mặc Thiếu Thiên, anh cơ hồ vừa mới ra trận, trong nháy mắt liền ‘giết’ không ít người.
Cái loại khí chất cao quý trời sinh đó, khuôn mặt yêu nghiệt đó, cơ hồ vừa ra trận, liền hấp dẫn không ít người.
Mặc kệ là nhân viên bán hàng, hay là người đang mua đồ, lúc thấy Mặc Thiếu Thiên, cũng không nhịn được mà nhìn lâu mấy lần.
Lâm Tử Lam đã cảm thấy, cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, tựa như cùng một vật chiếu sáng ở chung một chỗ, rất sáng à.
Chỉ là, mọi người càng thêm thưởng thức, cả nhà bọn họ ba người đứng chung một chỗ rất đẹp mắt.
Nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, đứa trẻ đáng yêu, đồng nhất nhà ba người xem ra, thấy thế nào thế nào cũng rất dưỡng nhãn.
Đây quả thật là kiệt tác hoàn mỹ a!
Trời cao phải thiên vị như thế nào, mới có thể khiến họ là người một nhà như vậy a!
Hi Hi bên cạnh muốn mua gì đó, Lâm Tử Lam cùng đi phía sau.
Mặc Thiếu Thiên ăn mặc tùy ý, quần tây màu đen, áo sơ mi, mặc dù cánh tay bị thương, xem ra không quá thoải mái, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới khí thế của anh, hầu như là ở bên cạnh Lâm Tử Lam, thỉnh thoảng ở bên tai cô nói nhỏ mấy câu, rước lấy mấy cái đẩy ra của Lâm Tử Lam, chỉ là hành động như vậy, xem ra càng giống như là liếc mắt đưa tình, ghen chết người khác.
Hi Hi đi mua đồ để nấu lẩu, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đi tới khu đồ ăn vặt.
Đi tới nơi này, ắt không thể thiếu chính là Thanh Long.
Người một nhà họ rất thích ăn trái này, không chỉ thế Lâm Tử Lam còn mua một chút thạch hoa quả các loại, thạch hoa quả, đây cũng là sở thích của Lâm Tử Lam.
Vì vậy, hai người mua không ít đồ ăn.
Mà Hi Hi bên kia, đang chuyên tâm mua đồ nấu lẩu.
Sau khi hai người mua xong mới đi tìm Hi Hi, Hi Hi đang rất nghiêm túc chọn đồ.
“Bảo bối, như thế nào, mua xong rồi sao?” Mặc Thiếu Thiên đi tới hỏi.
Hi Hi quay đầu lại, liếc thấy Lâm Tử Lam đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ tới, bên trong một đống đồ ăn vặt, sau khi thấy vậy, Hi Hi liền đặc biệt im lặng.
Tại sao nhà bọn họ cứ đảo loạn như vậy a a a!
Nên mua đồ ăn vặt là mình mới đúng, tại sao lại là cha với mẹ chứ?
Tại sao lại cố tình đảo loạn như thế này rồi hả??
Hi Hi có cảm giác thật không công bằng a a!
Chỉ là nghĩ thì nghĩ vậy, chứ đó đã thành thói quen.
“Con chợt nghĩ ra, có muốn mua tôm hay không!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên đi tới, một tay cầm lên xem, thuận miệng nói, “Mua đi!”
“Nhưng cha bị thương, không thể ăn a!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên lúc này mới nhíu mày, thì ra là Hi Hi đang suy nghĩ cái này a, anh vừa muốn khích lệ Hi Hi, lúc này Lâm Tử Lam đi lên, cười nói, “Bảo bối, cha con không thể ăn, thì chúng ta ăn!”
Hi Hi ngây cả người, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam, , cười, mẹ, mẹ thật là xấu.
Mặc Thiếu Thiên lúc này ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam, người phụ nữ này chính là cố ý.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, “Cha, xác định cái này là con với mẹ ăn à!”…
Nói xong, Hi Hi đem một phần tôm ném vào trong xe.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam cười một tiếng, chẳng biết tại sao, nhìn bọn họ cười giảo hoạt thế này, Mặc Thiếu Thiên lại tuyệt không tức giận, ngược lại, rất thỏa mãn.
Thỏa mãn tự trong đáy lòng.
Vì vậy, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam lại đi mua một chút đồ, Mặc Thiếu Thiên đi theo sau, nhìn bóng lưng mẹ con bọn họ, hơi nhếch khóe môi lên.
Như thế này mới chính là cuộc sống, Mặc Thiếu Thiên hình như bắt đầu quyến luyến rồi.
Vì vậy, lại mua một ít đồ, sau đó ba người mới đi trả tiền.
Lúc một nhà ba người đứng tại quầy thanh toán, nhận không ít ánh mắt, chỉ là hiển nhiên, đồng nhất nhà ba người có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Lúc trả tiền, Lâm Tử Lam cầm ví đi lên, lúc này, Mặc Thiếu Thiên lấy ra ví tiền đưa cho Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng không có khách khí, trực tiếp mở ví tiền ra, mẹ kiếp, tất cả đều là thẻ, mà toàn là thẻ Bạch Kim.
Mặc Thiếu Thiên nói thẳng, “Mật mã thẻ tín dụng là 603852!”
Anh không có thói quen dùng tiền mặt.
Đi tới chỗ nào cũng đều dùng thẻ tín dụng.
Lâm Tử Lam cầm một cái thẻ, cũng không nói gì, trực tiếp đi trả tiền.
Hi Hi đi theo Lâm Tử Lam, lúc trả tiền, cô thu ngân còn không quên cùng Hi Hi nói chuyện.
Hi Hi cũng ngọt ngào đáp lại, câu nào câu nấy đều là chị, chị, chị… Làm cho người ta vui như mở cờ trong bụng
Lâm Tử Lam thật lòng cảm thấy, Hi Hi chính là một sinh vật biến thái.
Nhìn thì là một đứa bé ngây thơ vô hại, nhưng trên thực tế, là một kẻ giảo hoạt, mồm mép, suy nghĩ một chút cũng đặc biệt quỷ dị.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên, nhìn bóng lưng mẹ con bọn họ, khóe miệng từ từ nâng lên.
Ngay vào lúc này, điện thoại di động Mặc Thiếu Thiên vang lên.
Anh lấy điện thoại di động ra, lúc thấy là số của Diệp An Nhiên thì chân mày anh hơi nhíu lại…
Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên vẫn nhận.
“A lô, An Nhiên!”
“Thiếu Thiên, anh đang ở đâu?”
“Sao vậy? Tìm anh có chuyện gì không?” Mặc Thiếu Thiên không trả lời, mà hỏi lại.
Diệp An Nhiên không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại trực tiếp hỏi cô có chuyện gì, cô ngây cả người, “Em xem được tin tức, hiện tại tất cả mọi người đều biết anh có một đứa con trai, hơn nữa, hiện tại trong công ty đều bàn về chuyện giữa anh và Lâm Tử Lam… ” Diệp An Nhiên chậm rãi nói.
Mặc Thiếu Thiên bất đắc dĩ cười một tiếng, “Ừ, anh biết!”…
Biết! Cũng chỉ là biết?
Chẳng biết tại sao, lời nói ấy của Mặc Thiếu Thiên, lại làm cho Diệp An Nhiên không khỏi khủng hoảng.
“Vậy anh… Định làm gì?” Diệp An Nhiên suy nghĩ một chút, vẫn hỏi tiếp.
Nghe được lời của cô… , Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng… _