Lâm Tử Lam cả kinh, cả người giống như có một luồng điện từ bàn chân chạy ngược lên, để cho đáy lòng cô hung hăng mà chấn động.
Chẳng biết tại sao, nụ hôn lần này, rất đặc biệt.
Lâm Tử Lam không có đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, ngược lại rất hưởng thụ.
Cho đến khi, Mặc Thiếu Thiên hôn đủ loại động tác, mới chậm rãi buông Lâm Tử Lam ra.
Nhìn Lâm Tử Lam, con ngươi Mặc Thiếu Thiên đều mang theo nét cười.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, mặt lúc này đã đỏ cực.
“Lâm tiểu thư, nhớ những lời em đã nói!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, trong lòng hết sức thỏa mãn.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng cười yếu ớt, nhìn anh hỏi ngược lại, “Lời nào?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Có cần anh lại nhắc nhở em hay không?”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên làm bộ hôn cô, Lâm Tử Lam tranh thủ lùi một bước.
“Sao vậy? Đã nhớ rồi?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hài hước mở miệng.
Lâm Tử Lam nhìn anh cười, “Tôi bỗng nhiên nhớ ra, tôi còn có chút việc phải làm, Mặc Tổng, không có chuyện gì thì tôi đi ra ngoài trước!”
Nói xong, Lâm Tử Lam rời phòng làm việc thật nhanh.
Cô cũng không muốn để cho người khác thấy được một màn vừa rồi.
Thư ký cùng Tổng Giám Đốc, làm chuyện mờ ám…
Cái tin tức này, nhất định là đủ mánh lới!
Nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên dịu dàng vô hạn, nhếch miệng lên cười yếu ớt.
Hình như, ở trong lòng anh càng thêm chắc chắn một chuyện…
Lâm Tử Lam mới vừa trở về phòng thiết kế, tất cả mọi người liền rối rít hỏi Lâm Tử Lam rốt cuộc là vì chuyện gì.
Lâm Tử Lam cười trừ, chuyện như vậy, cô không muốn nói!
Nếu không, theo như tính khí Mặc Ân Thiên, sợ, muốn cùng cô không dứt rồi.
Cho nên Lâm Tử Lam chỉ nói, ngài ấy hỏi về tình hình công ty, hỏi lấy lệ một chút mà thôi.
Như vậy những người vừa hỏi, mới bỏ đi ý niệm.
Nhưng Cảnh Thần biết, chuyện này tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
Nhìn Lâm Tử Lam, con ngươi đều mang theo nét cười, Lâm Tử Lam cũng bất đắc dĩ chau chau mày, cô cũng không có cách a!…
Vậy mà, lúc Diệp An Nhiên biết chuyện Mặc Ân Thiên tìm gặp Lâm Tử Lam, cô liền bắt đầu suy tư.
Mặc Ân Thiên tại sao muốn tìm Lâm Tử Lam?
Hơn nữa còn muốn nói riêng?
Chuyện này, khiến Diệp An Nhiên rất buồn bực, Lâm Tử Lam hiện tại không có cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, về tình về lý, Mặc Ân Thiên cũng sẽ không tìm cô ta…
Cho nên, đến tột cùng là vì chuyện gì mà phải khiến cho Mặc Ân Thiên ra mặt?
Diệp An Nhiên không nghĩ ra.
Không nghĩ ra, thì đi chứng thực.
Vì vậy, cô đi tới phòng làm việc Mặc Thiếu Thiên, lúc cô tới, Lâm Tử Lam đã rời đi rồi, đứng ở ngoài cửa, Diệp An Nhiên nhìn người ở bên trong.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở ghế dành cho Tổng Giám Đốc, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, tay áo được xắn lên, lộ ra một chút xíu cánh tay bền chắc, xem ra, rất có lực, mà phong cách trên người anh, càng khiến cho người ta không thể làm lơ.
Diệp An Nhiên đứng ở cửa, gõ cửa.
Mặc Thiếu Thiên hồi hồn, quay đầu lại liền thấy Diệp An Nhiên đứng ở cửa, sau đó nói một tiếng, “Vào đi!”
Diệp An Nhiên được sự đồng ý, liền đi vào, cô hôm nay, mặc một bộ váy, đi giày cao gót, xem ra, hết sức mềm mại và mỹ lệ, cô như vậy, càng khiến cho tất cả đàn ông, tràn đầy ý muốn ngắm nhìn.
Cô nhìn Mặc Thiếu Thiên, mang theo nụ cười đi vào, “Anh trở về khi nào?” Diệp An Nhiên cười hỏi.
“Vừa trở về không bao lâu, sao vậy?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên hỏi.
Diệp An Nhiên cười, “Không có gì, mới vừa rồi em nghe nhân viên nói Mặc… Chủ tịch tới, ông ấy còn đích thân muốn gặp mặt Lâm tiểu thư, cho nên, em muốn biết là thật sao… ” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, lúc nói cái này, sắc mặt Diệp An Nhiên cũng không khá lắm.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
Thật ra thì Diệp An Nhiên rất muốn hỏi, Mặc Ân Thiên tìm Lâm Tử Lam để làm gì, nhưng lời nói đến cửa miệng cô đành phải nuốt xuống.
Bởi vì cô không muốn làm cho Mặc Thiếu Thiên cảm thấy, cô là một người thích ‘theo dõi’ chuyện người khác.
Diệp An Nhiên trầm mặc, khiến Mặc Thiếu Thiên nhớ tới mấy năm trước lúc Mặc Ân Thiên cùng Diệp An Nhiên nói chuyện.
Khi đó, Mặc Ân Thiên cũng đi tìm cô.
Nhưng kết quả là, Diệp An Nhiên lại ra đi.
Mặc dù khi đó, Mặc Thiếu Thiên xác thực cũng có hận, cũng có trách, cũng có oán, nhưng mà hiện tại, anh lại có cảm giác mình thật may mắn.
Khi nghe lời nói kia của Lâm Tử Lam, xác thực đã làm cho anh khiếρ sợ, mà cũng làm cho anh thỏa mãn.
Mấy năm trước, anh nghĩ anh cần chính là quyền thế, cho nên lúc đối mặt với Mặc Ân Thiên, anh phản nghịch, vậy mà hôm nay, anh không muốn làm thế nữa. Bởi vì mẹ con bọn họ!
Loại cảm giác này, hoàn toàn là bất đồng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp An Nhiên, ở trong mắt của cô, anh nhìn thấy sự đau đớn, “An Nhiên, mặc kệ mấy năm trước cha anh đã nói với em những gì, thì em hãy quên hết đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói những điều gì hay đã làm những gì, Mặc Thiếu Thiên không muốn truy cứu nữa rồi.
Diệp An Nhiên ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh nói cái gì?”
“Anh không biết mấy năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nguyên nhân gì để cho em ra đi, hôm nay em trở lại, cha anh không biết, cho dù biết rồi, ông ấy cũng sẽ không làm gì em nữa, cho nên, hãy quên đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Diệp An Nhiên cau mày, không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại nói như vậy, trong khoảng thời gi¬an ngắn, đôi mắt cô đỏ hoe.
“Không, em không thể quên được!” Diệp An Nhiên chợt kich động nói, sau đó bước chân lảo đảo lui về sau một bước.
“Anh không biết chuyện gì đã xảy ra đâu, em căn bản không thể quên được, Thiếu Thiên, điều đó đối với em mà nói, vốn là không công bằng!” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, nói xong, nước mắt ngay sau đó rơi xuống, dáng vẻ thoạt nhìn rất uất ức.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, nhìn dáng vẻ cô khổ sở, nhíu mày.
Diệp An Nhiên nhìn anh, “Nếu lúc đầu, em không ra đi, thì căn bản ở Thành phố A này sẽ không có nơi cho em đặt chân, ông ấy sẽ không cho cha em trị liệu, ông ấy đưa ra cả ‘thông điệp’, bệnh viện nào cũng sẽ không chứa cha con em, hơn nữa, nếu như mà em cùng anh tiếp tục ở bên nhau, ông ấy sẽ đuổi anh ra khỏi Mặc Gia lần nữa để cho anh quay về nước Mỹ… Nhất định phải có một người rời đi, thì em tình nguyện người đó là em!” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, từng chữ từng chữ cùng với nước mắt rơi xuống, ướt cả gương mặt cô.
Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, đáy mắt tràn đầy tình yêu.
Cho nên, cô chỉ có thể lựa chọn mình ra đi.
Bởi vì, bọn họ nhất định phải mỗi người một phương.
Cho nên, cô tình nguyện là cô… Mà không phải là anh.
Nghe lời nói của Diệp An Nhiên, Mặc Thiếu Thiên bừng tỉnh hiểu ra.
Không ngờ sẽ là như thế.
Không ngờ, Mặc Ân Thiên lại dùng cách đó để uy hiếρ Diệp An Nhiên.
Nhìn cô, mi tâm Mặc Thiếu Thiên nhíu lại, “Nhiên nhi, thật xin lỗi, những điều này, anh đều không biết… ” Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Diệp An Nhiên nói.
Sau khi Diệp An Nhiên rời đi, anh căn bản có thể đi tìm hiểu, chỉ là, anh không làm vậy.
Anh cũng không nhớ đến, Mặc Ân Thiên lại dùng điều đó để uy hiếρ cô.
Nhìn Diệp An Nhiên, Mặc Thiếu Thiên không biết nên nói những gì.
Đã nhiều năm như vậy, Mặc Thiếu Thiên không cách nào có thể cảm nhận được cảm giác lúc đó, cho nên nhìn Diệp An Nhiên, không biết nên nói những gì.
Diệp An Nhiên lắc đầu, “Em không trách anh, em cho tới bây giờ đều không có trách anh, em cũng không hối hận vì lựa chọn của mình lúc đó!” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, ánh mắt kiên định.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, cau mày.
“Thiếu Thiên, ngoài anh ra, hôm nay em cái gì cũng không có, hiện tại dù có chuyện gì đi nữa, em sẽ không ra đi, Thiếu Thiên, nói cho em biết, anh sẽ không bỏ rơi em đúng phải không?” Diệp An Nhiên nói, sau đó ôm lấy Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên bị Diệp An Nhiên ôm, không biết nên nói gì, nhưng nghe được lời của cô… , Mặc Thiếu Thiên vẫn gật đầu một cái, “Sẽ không!”
Diệp An Nhiên ôm Mặc Thiếu Thiên, chợt cười.
Cô cũng biết, Mặc Thiếu Thiên sẽ không bỏ rơi cô!
Cũng sẽ không mặc kệ cô!
Diệp An Nhiên nghĩ tới, sau đó cười, “Em biết ngay anh sẽ không bỏ rơi em, em tuyệt đối sẽ không hối hận vì sự lựa chọn của mình lúc trước!” Diệp An Nhiên ôm Mặc Thiếu Thiên nói, vẻ mặt, rất vui mừng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, khẽ nhíu mày, biết cô hiểu lầm, vừa định mở miệng nói gì đó, “Nhiên nhi, thật ra thì nếu như có thể… ”
“Thiếu Thiên, có việc này, anh muốn nói cho anh!” Diệp An Nhiên chợt nhớ tới cái gì đó, mở miệng ngắt ngang lời nói Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, khẽ nhíu mày, “Chuyện gì?”
“Ngày mai là 21 ngày cha em, em muốn đi tới viếng ông, anh có thể đi với em không?” Diệp An Nhiên chợt nói, ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, cặp con ngươi xinh đẹp kia mang theo mấy phần cầu xin, xem ra rất đáng thương, cho dù ai cũng không thể nào cự tuyệt.
Mặc Thiếu Thiên nghe thế, khẽ nhíu mày.
Nhìn mi tâm Mặc Thiếu Thiên nhíu lại, Diệp An Nhiên lại mau nói, “Nếu như anh có việc, xem như thôi đi, một mình em đi vậy!” Diệp An Nhiên nói.
Nghe lời nói của Diệp An Nhiên, Mặc Thiếu Thiên nghĩ, hiện tại anh chỉ muốn có thể làm những việc gì đó để bù đắp cho Diệp An Nhiên, nếu cô đã đề nghị, Mặc Thiếu Thiên nhất định sẽ thỏa mãn cô, nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Ngày mai anh không có việc gì, anh cùng đi với em!” Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt nói.
Nghe được đáp án của anh, Diệp An Nhiên cười, “Có thật không? Thiếu Thiên, cám ơn anh!” Diệp An Nhiên cười nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên cười, anh cũng bất đắc dĩ cười, nhưng không biết nên nói cái gì…
Đi ra khỏi phòng làm việc Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng Diệp An Nhiên mang theo nụ cười.
Mặc kệ như thế nào, cô sẽ không ra đi nữa.
Mặc kệ là Lâm Tử Lam, hay là Mặc Ân Thiên, Diệp An Nhiên cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp!
Mặc kệ là ai, cũng không cách nào ngăn cản bọn họ ở chung một chỗ!
Nghĩ tới đây, Diệp An Nhiên vui vẻ hơn nhiều, cả ngày lo lắng, trong nháy mắt liền không thấy đâu.