Tử Lam không ngờ ánh mắt bảo bối sắc bén như thế, nhưng cô cũng không ngẩng đầu lên nói, “Dây chuyền!”
“Con đương nhiên biết đây là dây chuyền, ý con muốn hỏi, món đồ quý giá như thế, là ai tặng cho mẹ? ” Hi Hi cười khẽ hỏi.
Thật ra, Hi Hi đã biết rõ người tặng là ai nhưng bé vẫn cố tình tỏ ra thắc mắc với cô!
Tử Lam ngước mắt, nhìn Hi Hi, cũng không nói những lời vô ích, gằn từng chữ nói, “Cha con tặng!”
Hi Hi nhướn mày, không sai nga, “Mẹ, xem ra, giá trị xa xỉ a, cha đối với mẹ tốn không ít tâm tư! ”
Tử Lam nhướn mày, “Những thứ giống như thế này, đều có khắp mọi nơi trong cong ty của cha con đấy! ” Tử Lam nói.
“… ”
Hi Hi vốn muốn nhân cơ hội khích lệ cha một phen, nhưng bị một câu nói của mẹ, lời nói đến miệng vẫn không thể nào!
“Quan trọng là, rất hợp với phong cách của mẹ! ” Hi Hi cười nói.
Tử Lam nhướn mày, “Đó chẳng qua là do mẹ con đẹp!”
“… ”
Có thể thấy được, trình độ tự kỷ của bọn họ, đặc biệt cả nhà 3 người đều giống nhau!
Tử Lam ăn không nhiều lắm, mắt cô vẫn nhìn chằm chằm về phía điện thoại di động.
Hi Hi nhìn Tử Lam, “Mẹ, ngươi đang đợi điện thoại của ai vậy? ” Hi Hi hỏi.
Tử Lam mới vừa muốn nói gì, lúc này, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Tử Lam thấy dãy số, nhanh chóng cầm lên nhấn phím nghe.
Hi Hi chớp mắt một cái, cố gắng nhìn xem người gọi đến là ai.
“Mặc tổng!”
“… ”
Quả thật người gọi đến chính là cha!
Không ngờ từ sáng sớm đến giờ mẹ đều không yên lòng, dĩ nhiên là vì đợi cha gọi điện thoại, hôm nay, mẹ có chút kỳ quái!
“A lô… ” Tử Lam nhận điện thoại.
“Tử Lam, là như vậy, bỗng nhiên anh có chút việc muốn làm, rất có khả năng không thể đến công ty cùng với em được! ” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam đang nghe xong, đầu tiên là ngây cả người, sau đó cười nói, “Không sao cả, em thuê xe đi là được rồi!”
“Uh, em đi đường cẩn thận! ” Mặc Thiếu Thiên dặn dò.
“Ân! ” Tử Lam lên tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này, Hi Hi nhìn Tử Lam, “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tử Lam nhìn bé, cô mỉm cười, “Không có việc gì, đã đến giờ, mẹ phải đi làm đây! ” Tử Lam nói.
Hi Hi nhìn bộ dáng của mẹ có chút mất mác, bé nhún nhún vai, cha a, ngươi đã đánh mất cơ hội rất tốt a!
…
Trong công ty.
Tử Lam vừa xuất hiện, đã bị Cảnh Thần bộ dáng tức giận chặn lại.
“Lâm Tử Lam, cậu muốn tuyệt giao có đúng không? ” Cảnh Thần hỏi.
Tử Lam nhìn bộ dạng Cảnh Thân đang nổi giận đùng đùng, cũng không biết bản thân đả đắc tội với cô lúc nào “Cảnh Thần, cậu bị làm sao vậy?”
“Ngày hôm qua là sinh nhật của cậu, vậy mà tại sao cậu lại không nói! ” Cảnh Thần thở phì phì nói.
Tử Lam chau mày, nhìn Cảnh Thần, “Làm sao cậu lại biết?”
Lúc này, Cảnh Thần mới đem một cái thẻ đặt ngay trước mặt Tử Lam.
Tử Lam nhìn tấm thiệp, sau đó nhìn Cảnh Thần, chậm rãi mở ra tấm thiệp, mở xong, vừa nhìn vào, dĩ nhiên là người nào đó trong công ty đưa tới một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật…
Nhân viên tại công ty MK này, sao lại tận tình quan tâm chăm sóc cô đến thế!
“Tấm thiệp này vào lúc xế chiều hôm có người đưa đến, nhưng khi đó cậu mới vừa tan ca! Trong lúc vô tình tớ nhìn qua mới phát hiện đấy! ” Cảnh Thần nói.
Tử Lam nhìn tấm thiệp, sau đó nhìn Cảnh Thần, không biết nên nói như thế nào, suy nghĩ một chút, cuối mở miệng, “Ngày hôm qua ngay cả mình cũng quên mất, sau khi tan ca mới chợt nhớ tới chuyện này! ” Tử Lam nhìn Cảnh Thần nói.
“Vậy sao, thực sự?”
“Thiên chân vạn xác! ” Tử Lam hoàn toàn chân thành gật đầu nói.
Cảnh Thần nhìn Tử Lam, biết cô cũng là người không có tâm cơ như thế, suy nghĩ một chút, “Ừm, quên đi, lần này tha thứ cậu, tớ cũng không phải mất đi số tiền mua quà tặng cho cậu! ” Cảnh Thần nói.
Tử Lam nở nụ cười, Cảnh Thần hay mạnh miệng nhẹ dạ, cô nhìn Cảnh Thần, “Dạ dạ dạ, buổi trưa hôm nay tớ mời cậu ăn cơm, thế nào?? ” Tử Lam nhìn cô hỏi.
“Tôi chỉ muốn ăn cơm gia đình thôi! ” Cảnh Thần không chút khách khí nói.
Tử Lam gật đầu, “Tùy cậu thôi!”
Cảnh Thần mỉm cười, liếc mắt nhìn Tử Lam, sau đó lại khẽ cười, không biết từ nơi đâu lấy ra gì đó, “Được rồi, tặng cho cậu!”
Tử Lam nhìn cái hộp đang được đặt ngay trước mặt, tuy rằng không lớn, thế nhưng, khiến Tử Lam không khỏi khinh ngạc một phen.
“Cậu chuẩn bị từ lúc nào thế? ” Tử Lam hỏi.
” Thì từ lúc xế chiều ngày hôm qua, khi tớ vừa nhìn thấy tấm thiệp, buổi tối liền đi mua, vì thời gian quá gấp gáp, cũng không biết mua cái gì, cho nên không được đẹp lắm, cậu chớ để ý! ” Cảnh Thần nói.
Tử Lam nở nụ cười, hết sức cảm động.
Lễ vật không quan trọng ở giá trị, Tử Lam cảm nhận được phần tâm ý này của Cảnh Thần giành cho, nên cô vô cùng cảm động, hơn nữa, mặc dù cô đã không báo tin, nhưng Cảnh Thần vẫn đi mua quà tặng cho cô, điều đó thể hiện Cảnh Thần thật sự để tâm đến.
Tử Lam nhìn Cảnh Thần, “Cảnh Thần, cậu thật khiến cho người ta cảm động, tớ nên nói cái gì cho phải? ” Tử Lam hỏi.
“Điều gì đó đều đừng nói nữa, nhớ kỹ buổi trưa hôm nay xuất tiền túi bao tớ một chầu, ăn chết cậu! ” Cảnh Thần hung hăng nói, rõ là vừa hận vừa yêu, không có biện pháp!
Tử Lam cười, nhướn mày, phải như thế!
…
Tới buổi trưa, Mặc Thiếu Thiên vẫn không xuất hiện.
Mấy ngày nay, Diệp An Nhiên tìm Mặc Thiếu Thiên liên tục, anh đều không có thời gian để gặp cô, điều này, khiến Diệp An Nhiên có chút mất mát.
Mấy ngày vừa rồi chưa gặp được Mặc Thiếu Thiên, cô cầm điện thoại di động lên bấm số gọi cho Mặc Thiếu Thiên một cuộc điện thoại, sau khi thấy Lâm Tử Lam ở công ty, rất nhanh cô cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Mà, Tử Lam bên này, từ sau khi nộp case cho tập đoàn Vân Đức, Tử Lam cũng không còn chuyện rắc rối nào cả.
Ngày hôm nay, Mặc Thiếu Thiên không có ở đây, tất cả hội nghị toàn bộ chậm lại, phải phê duyệt rất nhiều văn kiện, Tử Lam cũng sắp sếp tốt đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của Mặc Thiếu Thiên.
Sắp xếp thời gian vô cùng thỏa đáng, hiện tại cô cùng thư kí thục sự hoàn toàn không khác gì nhau…
Đúng lúc này, Tử Lam dọn dẹp xong tất cả tư liệu, lúc cô chuẩn bị rời đi, Diệp An Nhiên lại đi tới.
Hai người đồng thời chạm mặt nhau.
“Lâm tiểu thư! ” Diệp An Nhiên cười chào hỏi.
Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên, từ ánh mắt của cô có thể nhìn ra, cô ta cũng không thích mình, nhưng nữ nhân này luôn luôn treo trên miệng mỉm cười, Tử Lam nghĩ, nữ nhân này quả thật không đơn giản.
Tử Lam cũng cười gật đầu, “Diệp tiểu thư!”
“Lâm tiểu thư, hôm nay nhìn cô thật xinh đẹp! ” Diệp An Nhiên cười nói.
“Thật vậy sao? Diệp tiểu thư quá khen rồi! ” Tử Lam cũng cười nói, hào phóng thừa nhận, nụ cười nhẹ nhàng, khiến người ta tức giận.
“… ”
Diệp An Nhiên nhìn Tử Lam, “Lâm tiểu thư, cô biết Thiếu Thiên đi nơi nào không? ” Khóe miệng, mơ hồ mang theo vẻ khiêu khích.
Nhưng khi, cô vừa mới dứt lời, ánh mắt khóa chặt trên cổ của Tử Lam.
Sợi kia dây chuyền…
Nếu như cô nhớ không lầm, đó là lúc cô và Mặc Thiếu Thiên cùng đi mua sắm, Mặc Thiếu Thiên đã mua nó.
Mặc dù chỉ thoáng liếc mắt sơ một cái, cô cũng nhớ kỹ.
Cô còn đang đoán thầm Thiếu Thiên lại sẽ tặng nó cho ai, hoặc mua giùm khách hàng… , Nhưng cô không ngờ, trên cổ Lâm Tử Lam lại đeo một sợi dây chuyền giống nhau y như đúc!
Có đúng đây đơn giản chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
Hay là…
Lâm Tử Lam không biết Diệp An Nhiên đang nghĩ gì, cô chỉ cười yếu ớt, “Mặc tổng đi đâu, tôi cũng không biết, nếu có việc gì, Mặc tổng sẽ tự động thông báo cho tôi biết! ” Tử Lam không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Mặc kệ cô ta và Mặc Thiếu Thiên là quan hệ như thế nào, cô cũng sẽ không giống như Diệp An Nhiên, tại công ty lại nói về mối quan hệ giữa mình và Mặc Thiếu Thiên.
Khoe khoang như vậy, không vui một chút nào…
Diệp An Nhiên không nghe rõ Tử Lam nói những gì, cô chỉ nhìn chằm chằm về phía cổ của Tử Lam, hơi cháng váng trong vài giây, cô nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, nhìn Lâm Tử Lam nói, “Lâm tiểu thư, sợi dây chuyền của cô thật đặc biệt! ”
Tử Lam không ngờ Diệp An Nhiên lại có thể trả lời theo kiểu ông nói gà bà nói vịt, cô chỉ cười nhạt, “Thật sao? Cám ơn!”
“Bạn bè tặng hay là cô tự mua cho mình vậy? Mua ở chổ nào, có thể nói cho tôi biết không? ” Diệp An Nhiên thử dò hỏi, sắc mặt cô không được tốt lắm.
Tử Lam nhíu mày, “Thật ngại, cái này không thể tiết lộ! ” Tử Lam thần bí nói, bất kể là mình mua, hay là người khác tặng, Tử Lam cũng không muốn cùng Diệp An Nhiên chia xẻ về đề tài này.
Cô mỉm cười, sau đó nhìn Diệp An Nhiên, “Diệp tiểu thư, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước! ” Nói xong Tử Lam không hề cho Diệp An Nhiên có cơ hội mở miệng, cô nở một nụ cười đầy ẩn ý, xoay người bỏ đi…
Diệp An Nhiên đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Lâm Tử Lam, trong đầu không ngừng suy nghỉ về sợi dây chuyền kia, chẳng lẻ là do Mặc Thiếu Thiên tặng cho cô ta sao???
Nghĩ tới đây, sắc mặt Diệp An Nhiên lại càng không tốt, bất quá đôi mắt kia nhìn theo bóng lưng Tử Lam, bổng nhiên trở nên hung hăng độc ác…
…
Bất kể Diệp An Nhiên khiêu khích như thế nào cô cũng không quan tâm, cũng đều không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Tử Lam.
Buổi trưa cô và Cảnh Thần cùng nhau đi ăn, hai người vừa nói vừa cười, thập phần vui vẻ, hai giờ chiều, hai người lại đúng lúc trở lại công ty.
Đột nhiên, vào lúc xế chiều, bởi vì chuyện liên quan đến vấn đề về quảng cáo, phòng thiết kế sẽ cùng quảng cáo mở một cuộc hợp nội bộ thảo luận về việc này.
Mới vừa bắt đầu, Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi, “Lâm tiểu thư, không biết ngươi đối với quảng cáo lần này có ý kiến gì không? ” Diệp An Nhiên trực tiếp hỏi.
Mội người đầu tiên là sửng sốt.
Không ngờ câu nói đầu tiên của Diệp An Nhiên lại trực tiếp chất vấn Lâm Tử Lam.
Cảnh Thần có thể cảm giác được, Diệp An Nhiên cố ý châm chọc Tử Lam.
Lúc này, Trần Mặc đã mở miệng lên tiếng, “Diệp tiểu thư, vấn lần này là ta đưa ra!”
Diệp An Nhiên chuyển hướng ánh mắt về phía Trần Mặc, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười vô hại, “Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi một chút ý kiến của Lâm tiểu thư mà thôi, Lâm tiểu thư, cô có ý kiến gì không?”
Tử Lam nhướn mày, ánh mắt thản nhiên nhìn Diệp An Nhiên, “Tôi cảm thấy thiết kế quảng cáo lần này quá mức đơn giản sơ xài, nếu như tăng thêm khả năng thực tế một chút, tôi tin tưởng sẽ có nhiều người tiêu thụ hơn! ” Tử Lam nói.
Tử Lam vừa mới dứt lời, ánh mắt của những người trong bộ phận thiết kế liên tiếp nhìn về phía Diệp An Nhiên.
Sắc mặt Diệp An Nhiên không tốt, nhưng cũng giả vờ mạnh mẽ, “Không ngờ Lâm tiểu thư đối với thiết kế quảng cũng có nghiên cứu a!”
“Nghiên cứu không thể nói thế, nhưng tôi chỉ quả thật cảm thấy đứng ở vai trò những người tiêu dùng là nữ đưa ra quan niệm của mình, đồ trang sức là một vật khiến cho người ta có được cảm giác hạnh phúc, mà không phải một giấc mơ không thực tế! ” Tử Lam nhấn mạnh từng chữ̉ nói.
Trần Mặc nhìn Tử Lam, tuy rằng anh nhất trí với suy nghỉ của cô, nhưng anh không ngờ, Lâm Tử Lam lại có thể trực tiếp nói ra như vậy.
Nếu như không biết Tử Lam là một người như thế, có thể anh sẽ cho rằng, cô đang cố ý nhằm vào Diệp An Nhiên.