Mặc Thiếu Thiên ngừng xe, vừa mới xuống xe liền thấy Diệp An Nhiên đứng ở cách đó không xa.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn Diệp An Nhiên, “An Nhiên, em làm sao lại ở chỗ này?”
Diệp An Nhiên nhếch miệng lên cười, “Chỉ là em chờ anh!”
“Chờ anh? Có chuyện gì không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Mới vừa rồi, anh cùng Lâm tiểu thư cùng tới sao?” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên không có phủ nhận, gật đầu một cái, “Ừ, gặp ở trên đường, nên cùng nhau tới!”
“Thật vậy sao?”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Sao vậy? Tìm anh có chuyện gì không?”
Mặc Thiếu Thiên hỏi, đối với Diệp An Nhiên, anh không nghĩ sẽ nói quá nhiều.
Diệp An Nhiên cười cười, mặc kệ là như thế nào, cô đều tin tưởng Mặc Thiếu Thiên.
Ít nhất, tin tưởng như vậy, để cho trong lòng cô sẽ không đau.
Lúc này Diệp An Nhiên giơ cánh tay lên, “Muốn đưa cho anh cái này!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên, hơi nhíu lông mày.
“Anh đối với công việc vẫn liều mạng như thế, cho nên em cố ý làm bữa sáng cho anh!” Diệp An Nhiên cười nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bữa sáng trong tay Diệp An Nhiên, ngây cả người.
“Sao vậy?” Diệp An Nhiên hỏi.
“Không có gì, chỉ là, anh đã ăn rồi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Diệp An Nhiên cau mày, cô không nhớ Mặc Thiếu Thiên có thói quen ăn sáng.
Xác thực, trước kia Mặc Thiếu Thiên quả thật không có thói quen này, nhưng từ khi biết Lâm Tử Lam cùng Hi Hi, giống như, tất cả đều đang thay đổi.
“Em không biết!” Diệp An Nhiên cười cười xấu hổ.
Thời gi¬an đang thay đổi, tất cả cũng đều đang thay đổi.
Chỉ là, Diệp An Nhiên sẽ từ từ thích ứng.
“Em không nhớ anh có thói quen ăn bữa sáng!” Diệp An Nhiên bổ sung thêm một câu nói.
Nói đến đây, Mặc Thiếu Thiên nhớ tới hình ảnh cùng ăn cơm với Lâm Tử Lam và Hi Hi, khóe miệng nhếch lên,
“Trước kia không có, hiện tại thì có!”
“Ồ!” Diệp An Nhiên đáp một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên, “Em tự mình ăn đi, em dạo này gầy đi đấy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Diệp An Nhiên vội vàng nhìn mình, “Thật sao?”
Mặc Thiếu Thiên bị vẻ mặt Diệp An Nhiên chọc cười, vươn tay sờ sờ đầu của cô, “Đúng, cho nên ăn nhiều một chút!”
Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó cười.
“Được rồi, trở về làm việc đi!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Diệp An Nhiên gật đầu, hai người cùng đi lên lầu.
“Đúng rồi, Thiếu Thiên, em cũng cần mua chút đồ, nhưng mà em lại chưa quen nơi này, anh có thể đi cùng em không?” Diệp An Nhiên chợt nhớ tới chuyện này, nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
“Em có thể tìm một đồng nghiệp nữ đi cùng!”
“Em với bọn họ không quá thân, cứ có cảm giác là lạ!” Diệp An Nhiên nói.
“Em đấy, em cứ là một người như vậy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Anh đi với em, có được không?” Diệp An Nhiên cố chấp nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên lúc này mới nhè nhẹ mà gật đầu, “Được, lúc nào thì đi?”
“Buổi trưa hôm nay có được không?!” Diệp An Nhiên cười, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Buổi trưa hôm nay?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
“Vâng, buổi trưa hôm nay!”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, dáng vẻ hết cách với cô.
Lúc này, bọn họ đang ở trong thang máy, “Đinh” một tiếng, cửa mở ra.
Lâm Tử Lam vừa đúng lúc từ nơi này đi qua, muốn đi tới phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên.
Thang máy mở ra, Diệp An Nhiên cùng Mặc Thiếu Thiên từ trong thang máy đi ra ngoài, ba người vừa đúng gặp mặt nhau.
Lâm Tử Lam nhìn bọn họ cùng nhau bước ra, hướng về Mặc Thiếu Thiên bắt chuyện, “Mặc Tổng!”
Lúc Diệp An Nhiên thấy Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười, “Lâm tiểu thư, làm thư ký của Thiếu Thiên, nhất định rất vất vả đi!”
“Công việc mà thôi!” Lâm Tử Lam cười nhạt nói, cũng không thèm để ý cô nói.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Tổng, tôi đang muốn tới phòng làm việc của anh, tài liệu đã chuẩn bị xong rồi!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khẽ nhíu mày, “Đem tới phòng làm việc của tôi!”
Lâm Tử Lam không lên tiếng, Mặc Thiếu Thiên đi trước.
Lâm Tử Lam cũng không nhìn Diệp An Nhiên một cái, đi theo Mặc Thiếu Thiên.
Diệp An Nhiên nhìn bóng lưng bọn họ, chân mày không vui nhíu lại, Lâm Tử Lam, tại sao nơi nào cũng đều có cô?
Bên trong phòng làm việc.
Mặc Thiếu Thiên đi vào, liền cởi áo khoác xuống để trên ghế so fa, anh trực tiếp đi tới bàn làm việc của mình trước mặt.
Lâm Tử Lam đi theo sau bước, vào, cầm tài liệu trong tay.
“Đây là lịch trình của ngày hôm nay cùng với tư liệu cuộc họp!” Lâm Tử Lam đem tài liệu đặt trước mặt Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên lật lật, nhìn một chút, gật đầu một cái, “Được, anh biết rồi!”
“Vậy nếu như không còn chuyện gì khác, tôi đi ra ngoài trước!” Lâm Tử Lam lấy giọng nghề nghiệp mà nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, Lâm Tử Lam đi ra ngoài.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì đó, “Chẳng lẽ, em cũng chưa có cái gì muốn hỏi anh sao?”
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó lắc đầu một cái, “Không có!”
Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, sau đó nhìn cô, “Được, anh biết rồi, em đi ra ngoài đi, thông báo với các bộ phận mười phút sau bắt đầu cuộc họp!”
Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, phục hồi tinh thần lại, liền bắt đầu công việc.
Vừa giữa trưa, Mặc Thiếu Thiên mở cuộc họp kéo dài một tiếng đồng hồ, Lâm Tử Lam phải ở một bên, họp xong, Lâm Tử Lam cứ tiếp tục công việc.
Làm kiêm chức hai phần công việc, thật đúng là không hay ho gì.
Cũng may hợp đồng với Vân Đức đã ký kết, hiện tại chỉ cần đưa ra bản thiết kế, thì liền cho ra sản phẩm.
Cái case này là Trần Mặc và cô cùng nhau hoàn thành, cho nên, cô tương đối coi như thoải mái được một chút.
Buổi trưa, tất cả mọi người tan việc.
Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam đi ăn cơm.
Mới vừa đi tới lầu dưới, hai người liền thấy Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên sóng vai đi ra khỏi công ty.
Cảnh Thần cau mày, “Bọn họ bây giờ là đang nói chuyện yêu đương sao?” Cảnh Thần hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Không rõ ràng lắm!”
“Cậu bây giờ là thư ký của Mặc Tổng, cậu không rõ lắm sao?” Cảnh Thần hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Tớ đối với anh ta **, hơn nữa không có hứng thú!” Lâm Tử Lam nói.
Chỉ là lúc thấy màn này, đáy lòng cô thoáng qua tia không thoải mái thôi!
“Diệp An Nhiên đối với chuyện này đúng giỏi, tuyệt không biết kiêng dè!” Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam không trả lời, “Được rồi, đi ăn cái gì đi!”
Cảnh Thần nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, “Ai bảo cậu không cố gắng, bị người ta nhanh chân đến trước rồi!”…
Hai người vào phòng ăn.
“Đúng rồi, chủ nhật sắp xếp thế nào rồi?” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam lúc này mới chợt nhớ tới, mới mà sắp tới cuối tuần.
Chỉ là, mấy ngày trước, nhà thiết kế lắp đặt gọi điện thoại tới, nói có thể trước ngày chủ nhật liền làm xong, bọn họ có thể dọn nhà tới.
“Có thể phải dọn nhà!” Lâm Tử Lam nói.
“Dọn nhà?” Cảnh Thần hỏi.
”Phòng mới sửa xong rồi?”
“Ừ, tuần này có thể làm xong, liền có thể dọn tới!” Lâm Tử Lam nói.
Đối với chuyện dọn nhà, Hi Hi đã sớm rất muốn rồi, đặc biệt ‘mưu cầu danh lợi’, Lâm Tử Lam hi vọng dọn tới sớm một chút, dù sao bên kia là phong cách của họ thích, khung cảnh cũng tốt, tới ở nhà mới, ai cũng mong đợi.
“Đến lúc đó kêu tớ… Tớ tới giúp cậu một tay!” Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam nhíu mày, “Không thành vấn đề!”
“Đúng rồi, thành thật mà nói, cậu mua nhà ở đâu vậy, bao nhiêu tiền à?” Cảnh Thần tùy ý hỏi.
Lâm Tử Lam ăn thức ăn, sững sờ, cái này, thật không biết trả lời thế nào.
Nếu như nói cho Cảnh Thần biết, sợ âm thanh của cô sẽ nâng lên n deciben (dB), cả phòng ăn ai cũng nghe được.
Suy nghĩ một chút, khiêm tốn nói, “Hai ngày nữa dọn nhà, cậu sẽ biết!” Lâm Tử Lam nói.
Cảnh Thần gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều, vì vậy, tiếp tục ăn cơm.
…
Trong Trung tâm mua sắm.
Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên ăn chút gì đó liền đi tới Trung tâm mua sắm.
Mặc Thiếu Thiên rất ít đi dạo phố, về quần áo căn bản đều do Mạc Lương giải quyết, anh rất ít tự mình đi mua, nhưng nơi này, anh cũng đã tới mấy lần, nơi này coi như là Trung tâm có tiền nhất, sang trọng nhất của Thành phố A.
Những dồ ở đây, đều là đứng đầu nhãn hiệu rồi.
Diệp An Nhiên đúng là một người có phẩm vị, cô đối với việc mua đồ, rất bắt bẻ, điểm này cùng Lâm Tử Lam không giống.
Lâm Tử Lam chỉ cần thích hợp, thoải mái là được, còn Diệp An Nhiên lại rất bắt bẻ, đối với thứ gì đó, cũng phải cần tìm cái hoàn mỹ.
Điểm này, coi như là cô cố chấp.
Hai người cùng nhau xuất hiện, nam đẹp trai, có khí chất, nữ xinh đẹp, xem ra dịu dàng nhàn thục, dù nhìn thế nào cũng rất là ‘dưỡng nhãn’.
Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Những thứ kia, nhất định rất quý chứ?”
Mặc Thiếu Thiên nhíu lông mày, gật đầu một cái.
“Em đoán chừng thẻ của em không chịu nổi!!” Diệp An Nhiên nói.
Mặc Thiếu Thiên cười, nhìn cô, “Đồ ngốc, em muốn cái gì, thì mua cái đó!”
“Thật sao?” Diệp An Nhiên cười, nhíu mày hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
“Được rồi, anh đi cùng em, em muốn mua quần áo, em lúc trở về không đem theo nhiều quần áo!” Diệp An Nhiên nói, lúc này, cô vươn tay, tự nhiên ôm lấy cánh tay Mặc Thiếu Thiên.
Người ở bên ngoài nhìn vào, thấy hai người thân mật vô cùng, giống như là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Mặc Thiếu Thiên liếc cô một cái, nghĩ đến tin cha cô mới qua đời, cũng không cự tuyệt, cùng cô đi tới.
Diệp An Nhiên cười, kéo Mặc Thiếu Thiên đi vào.
Diệp An Nhiên có dung mạo rất xinh đẹp, mặc cái gì cũng dễ nhìn, nhưng là phụ nữ, thích đẹp là thiên tính, cô nhìn thấy kiểu mà mình thích liền phải thử một chút.
Cô cầm một bộ váy màu xanh lá cây, liền đi vào thử.
Mặc Thiếu Thiên ở một bên nhìn, lúc này, ánh mắt nhân viên phục vụ bốn phía cũng chăm chú nhìn Mặc Thiếu Thiên, hận không thể lập tức nhào tới, Mặc Thiếu Thiên ra vẻ không thấy gì, nhìn bốn phía.
Lúc này, Diệp An Nhiên từ bên trong đi ra, “Thiếu Thiên, được không?”
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, liền thấy Diệp An Nhiên mặc một bộ váy màu xanh lá cây, cô vốn có làn da trắng, mặc bộ váy màu này, càng để lộ ra làn da vô cùng mịn màng, vóc người mỹ lệ, đem tất cả ưu điểm của cô bày ra.
Mặc Thiếu Thiên, gật đầu một cái, “Cũng không tệ lắm!”
“Có thật không?” Diệp An Nhiên cười, sau đó đứng ở trước gương nhìn.
Mặc bộ váy này, càng lộ vẻ lịch lãm một chút, lịch lãm còn mang theo một chút kiều mỵ, Diệp An Nhiên rất thích.
“Như thế nào? Thích không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Diệp An Nhiên gật đầu một cái, dĩ nhiên thích!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn nhân viên phục vụ, “Gói bộ váy này lại!”
Diệp An Nhiên nhìn giá tiền một chút, năm con số, kinh ngạc một chút, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Nhưng mà, cái này hơi đắt, vẫn là thôi đi!”