Nghe xong lời Mặc Thiếu Thiên lời, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “ Ba, ba đây là đang quan tâm tới mẹ con con sao? ” Hi Hi cười hỏi.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn bé, cười hỏi ngược lại, “ Còn chưa đủ rõ ràng sao? ”
Hi Hi cười hắc hắc, “ Rõ ràng, rõ ràng, quá rõ ràng rồi ~~~”
Nụ cười hết sức thỏa mãn.
Tử Lam tận lực không nhìn hai người hỗ động, nhìn Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt mở miệng, “Nếu như cô ấy một mực không xuất hiện vậy chẳng lẽ chúng ta cứ phải ẩn nấp mãi sao? ” Tử Lam hỏi ngược lại.
“Anh đã nói với cô ta, chuyện của Trọng Chính là do anh làm, về phần cô ta có tin hay không, sẽ làm gì, anh cũng không rõ ràng. Bất quá anh sẽ mau sớm tìm được cô ta xử lý chuyện này!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam nói.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên một chút cuối cùng gật đầu một cái, cũng không có phản bác.
Lúc này nên im lặng thì cô sẽ im lặng, Tử Lam là một phụ nữ thông minh.
“Tôi sẽ tận lực tránh cô ấy, nhưng là tôi không thể bảo đảm sẽ không ra khỏi cửa!” Tử Lam nhàn nhạt nói, cô không thể bởi vì ẩn núp Trọng Nhược Tình liền đánh vỡ cuộc sống quy luật của mình, đó không phải là phong cách của cô.
Huống chi, không phải chuyện gì cứ tránh né là có thể vượt qua.
Tử Lam chỉ có thể tận lực tránh cô ta, nhưng là không thể bởi vì chuyện này liền phá hư quy luật.
Tử Lam ngược lại không phải là sợ Trọng Nhược Tình, chỉ là sợ cô phát điên tổn thương tới Hi Hi, cô nhất định không muốn nhìn thấy chuyện này.
Nếu như Trọng Nhược Tình thật làm vậy, vậy thì thật sự là chọc giận Tử Lam rồi.
“Ừ!” Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
Thái độ của Lâm Tử Lam rất bình thường, ôn hòa, Mặc Thiếu Thiên hiểu như vậy mới là Lâm Tử Lam.
Bất quá Mặc Thiếu Thiên chợt phát hiện, có một số lúc nguyên tắc xử lý chuyện của anh và Lâm Tử Lam là rất tương tự !
Trong lúc xử lý chuyện cũng luôn duy trì trung lập, sẽ không quá đáng đuổi theo và cũng sẽ cố ý trốn tránh !
“Anh biết, nếu có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh !” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam cùng Hi Hi đều không có phản bác coi như là đã chấp nhận yêu cầu của anh.
Đây đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói đã kết quả thành công lắm rồi.
Vì vậy một bữa sáng cứ như vậy mà vượt qua.
…
Ăn sáng xong, Hi Hi thu dọn chén dĩa, Mặc Thiếu Thiên thì muốn đi làm.
Còn Tử Lam thì đương nhiên phải tiếp tục “ dưỡng thương ”.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Lâm tiểu thư, em ở nhà dưỡng thương mà vẫn được ăn lương thiệt là sướng à!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Tử Lam chau mi, “Điểm phúc lời này của công ty MK cũng rất tốt!” Tử Lam nói, sau đó nhướng mày nhìn Mặc Thiếu Thiên nhếch môi, “ Thế nào? Mặc Tổng hâm mộ sao? ”
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh nói, “Anh không thèm hâm mộ thứ ấy đâu!”
Bị thương có cái gì tốt mà hâm mộ?
Điều anh hâm mộ duy nhất chính là thái độ của Hi Hi đối với Tử Lam lúc nào cũng nghe lời, để cho anh cái người làm ba này nhìn thấy mà ghen.
“Nếu như vậy Mặc Tổng cũng không cần dùng khuôn mặt biểu lộ ganh tỵ mà đi nhìn tôi!” Tử Lam hài hước nói.
Nói thật, nếu như không phải là Hi Hi bắt cô nghỉ ngơi thêm mấy ngày thì cô cũng muốn trở về đi làm. Một người ở không thì cảm thấy thời gian thật dài, cô tình nguyện cùng Cảnh Thần ở trong công ty tám chuyện, thời gian sẽ cảm thấy trôi qua thật nhanh.
Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, quét nhìn cô một cái rồi ra cửa đi làm.
Lúc này Hi Hi cũng từ căn phòng đi ra, “ Mẹ, con đã dọn dẹp xong, con đi học đây!” Hi Hi nói.
Tử Lam gật đầu một cái, “Ừ!”
Vì vậy, Hi Hi thu thập sách vở của mình liền chuẩn bị đi học.
Khi Hi Hi vừa bước tới cửa thì Tử Lam chợt nhớ tới cái gì nói, “ Bảo bối, để mẹ tiễn con!” Tử Lam mở miệng sau đó đứng dậy đi theo Hi Hi xuống lầu.
“Mẹ, con đi nha !” Hi Hi nói.
“Bảo bối, để mẹ đưa con đi tới trường học nhé? ” Tử Lam nhìn bé hỏi.
Tử Lam có một chút không yên lòng.
Hi Hi ngẩng đầu nhìn Tử Lam, “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không có chuyện gì đâu, hơn nữa, con sẽ tự bảo vệ tốt cho mình, mẹ chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi thật tốt!” Hi Hi dặn dò.
Hi Hi quả nhiên nhìn ra đúng suy nghĩ của mình.
Tử Lam không sợ Trọng Nhược Tình, nhưng là sợ cô ta tổn thương Hi Hi, dù sao bé mới chỉ có bảy tuổi, tay còn trói gà không chặc..
Bất quá nghe được lời của Hi Hi Tử Lam cũng yên tâm nhiều.
“Có chuyện gì thì gọi điện thoài cho mẹ!” Tử Lam dặn dò.
Hi Hi gật đầu, “Dạ, con biết rồi, con đi học đây!”
Tử Lam gật đầu.
Vì vậy, Hi Hi lên một chiếc xe, đi học đi.
Nhìn Hi Hi đi khuất trước mặt của mình, Tử Lam mới phục hồi tinh thần lại, chuẩn bị đi về nhà.
Vừa mới đi tới lầu một chờ thang máy, liền thấy một dì hàng xóm, dì ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn khuôn mặt rất hiền lành.
“Cô Lâm, chào buổi sáng!” dì Trương nhìn Tử Lam cười nói.
“Chào buổi sáng!” Tử Lam cũng hướng dì chào hỏi.
“Cô Lâm, mấy ngày nay sao không thấy cô vậy!” dì Trương mở miệng hỏi.
Tử Lam suy nghĩ một chút, “ À, mấy ngày nay cháu có chút chuyện tạm thời ra khỏi nhà!” Tử Lam nói.
Dì Trương gật đầu một cái, sau đó nhìn Tử Lam cười.
“Cô Lâm, cô thật là hạnh phúc !” dì Trương chợt nói.
Tử Lam nhìn dì Trương, không hiểu nhíu mày một cái.
“Dì vẫn cho là cô độc thân mang theo con trai, không nghĩ tới cô cũng có chồng, hơn nữa chồng cô dáng dấp rất tuấn tú, nói vậy anh ta đối với cô cũng rất tốt, còn có bảo bối cũng rất đáng yêu, cả nhà cô thoạt nhìn thật hạnh phúc !” Dì Trương nhìn Tử Lam cười nói.
Nụ cười đó thật sự là thành tâm chúc phúc.
Tử Lam có chút quẫn bách.
Dì Trương lại cho là Mặc Thiếu Thiên là chồng của cô.
Tử Lam nghĩ vậy cảm thấy trong lòng có chút kỳ quái.
“Anh ta và bảo bối tướng tá dáng dấp quả thật là y chang nhau!” dì Trương còn nói.
Nếu như không phải là chính mắt thấy được dì nhất định sẽ không tin.
Bảo bối ở trong khu này nổi danh là khéo léo, thân sĩ, không người nào không biết không người nào không hiểu, từ các bà nãi nãi cho đến các bé gái xinh đẹp đều bị bé làm cho mê mệt. Nhưng là bây giờ thấy có một phiên bản phóng lớn giống Hi Hi xuất hiện, khẳng định sẽ khiến cho người ta chú ý.
Tử Lam muốn giải thích, nhưng làkhông biết nên giải thích thế nào.
Cũng không định giải thích.
Càng giải thích sợ chỉ càng loạn.
“Chồng cô là làm công việc gì? Dì trước giờ rất ít khi thấy anh ta!” dì Trương nhìn Tử Lam hỏi.
Tử Lam ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới dì Trương sẽ hỏi như thế, nhất thời do dự một chút, suy nghĩ một chút mới Tiểu Từ mở miệng, “Là anh tự mở công ty… Công ty bề bộn nhiều việc nên anh rất ít tới nơi này !”
Khi dì Trương nghe được liền kinh ngạc cười một tiếng, sau đó cười nói, “Hèn chi, chồng cô thoạt nhìn thì không phải là người bình thường, khí chất phi phàm, cô và anh ta thật là xứng đôi !” dì Trương nói.
Tử Lam chẳng qua là ngượng ngùng cười cười không có nói thêm lời nào.
Vốn là chấp nhận Mặc Thiếu Thiên có thể ra vào nhà của cô, nhưng là bây giờ đưa tới thật nhiều hiểu lầm.
Vì vậy trong thang máy, dì Trương cùng Tử Lam lại trò chuyện mấy câu, đinh một tiếng, thang máy vang lên một tiếng, đến nơi Tử Lam mới đi đi ra.
“Được rồi, có lúc nào rãnh rỗi thì dì cứ đến nhà cháu!” Tử Lam khách khí nói.
Dì Trương cười cười, lại nói mấy câu, thang máy bị khép lại, Tử Lam lúc này mới hướng gian phòng của mình đi tới.
Mở cửa, Tử Lam đi vào, đóng cửa lại, không biết thế nào mặt cô liền bắt đầu đỏ lên.
Không nghĩ tới lại bị người khác hiểu lầm cô và Mặc Thiếu Thiên là vợ chồng, loại cảm giác này rất kỳ quái.
Nghĩ tới đây, không biết vì sao trong đầu tự nhiên thoáng hiện lên gương mặt của Mặc Thiếu Thiên, vô lại, tà mị, hài hước, nghiêm túc… Càng nghĩ mặt của cô lại càng đỏ.
Lúc trước cô cho là nửa thân dưới của Mặc Thiếu Thiên chính là động vật, nhưng là càng lúc càng tiếp cận Mặc Thiếu Thiên, càng phát ra hiện anh cũng là có mặt khác, ít nhất mặt khác của anh… Lâm Tử Lam không ghét.
Càng nghĩ tới lại càng khổ não.
Tử Lam cũng không biết mình bị sao nữa, cô muốn đẩy anh ra khỏi tâm trí của mình, nhưng càng muốn, hình ảnh của anh lại càng hiện lên.
“Lâm Tử Lam, chẳng lẽ ngươi cũng cũng giống Mặc Thiếu Thiên là loại ngựa thích động tình sao? ” Tử Lam ở trong lòng hung hăng khinh bỉ mình.
Cuối cùng cô đi tới trước tủ lạnh, rót một ly nước đá uống vào, Tử Lam mới cảm giác tốt hơn nhiều.
Có đôi lúc cách này đúng là không tệ.
Tử Lam thanh tỉnh rất nhiều.
Sự thật chứng minh, có người dù tỉnh táo cách mấy đôi lúc cũng bị động tình.
Tử Lam uống một chén nước, ở nhà ngây ngô có chút nhàm chán, ngay vào lúc này, di động của Tử Lam vang lên, khi vừa thấy số điện thoại Tử Lam khóe miệng nhếch lên một cái rồi cười nhận.
“Này, Tiểu Từ… ”
“Tử Lam, cậu nha, ra viện cũng không biết báo một tiếng hả? ” Mới vừa nhận điện thoại, thanh âm Tiểu Từ liền từ bên trong truyền ra.
Tử Lam lúc này mới nghĩ đến lúc cô xuất viện cũng quên nói cho Tiểu Từ.
“Thật xin lỗi, tớ quên mất… ” Tử Lam xin lỗi nói.
“Này con kia, cậu ngay cả tớ cũng dám quên? Có phải hay không muốn tuyệt giao? ” Tiểu Từ thở phì phò nói, mặc dù tức giận, nhưng là trong giọng nói cũng mang theo vài phần làm nũng.
“Tớ thề tuyệt đối không phải vậy !” Tử Lam lập tức phủ nhận.
Đời này, trừ bảo bối và ba, Tiểu Từ chính là người cô thân thiết nhất.
“Như vậy thì tạm được, nhìn thái độ khẩn trương của cậu vậy tớ tha cho cậu đấy!” Tiểu Từ đại độ nói.
“Tốt, cám ơn cậu đại nhân đại lượng!” Tử Lam cười nói.
“Cậu bây giờ ở nơi nào? Đang nghỉ ngơi sao? ”
“Không có, đang ở nhà rất nhàm chán!” Tử Lam nói. “ Thế nào? Có chuyện gì không? ”
“Tớ đang ở siêu thị mua đồ, cậu có muốn ra không” Tiểu Từ đề nghị.
Tử Lam suy nghĩ một chút cảm thấy ý kiến không tệ.
“Được, cậu đang ở đâu tớ chạy tới!” Tử Lam nói.
Vì vậy, Tiểu Từ nói địa chỉ, sau đó hỏi, “Đúng rồi, thân thể của cậu vừa bị thương có đi nổi không vậy” Tiểu Từ lo lắng hỏi.
“Dĩ nhiên, tớ đã tốt lắm rồi!” Tử Lam nói.
“Được rồi, không nói nữa, để tớ đi thay quần áo rồi một lát nữa đi tìm cậu!” nói xong Tử Lam liền cúp điện thoại. Tử Lam thay một bộ quần áo, trang điểm qua loa một chút liền đi ra ngoài.