Thỉnh thoảng Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam có một chút cải vã, tranh đấu một trận, Hi Hi ở một bên nhìn vào trong lòng bé cực kỳ vui vẻ, hạnh phúc.
Có một phúc hắc cha cùng một phúc hắc mẹ, mỗi ngày sẽ đều thật thú vị không bao giờ buồn tẻ.
Mãi cho đến buổi trưa, Mặc Thiếu Thiên có chuyện nên cần phải đi trước.
Chỉ còn lại Hi Hi và Tử Lam, hai mẹ con trong phòng bệnh.
Lúc này, Lâm Mạc Thiên sau khi nhận được tin tức cùng Tiểu Từ vội vàng chạy tới.
Sau khi Lâm Mạc Thiên biết Tử Lam gặp chuyện không may, dọa ông một thân mồ hôi, “ Lam nhi, con không sao chứ? Như thế nào? Còn nơi có nào đau nữa hay không? ” Lâm Mạc Thiên nhìn Tử Lam hỏi han ân cần.
Tử Lam vốn rất bình tĩnh, không đau, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Mạc Thiên tới, trên gương mặt cương nghị đầy dấu vết của năm tháng, tóc mai trắng bệch, cô liền không nhịn được lỗ mũi đau xót.
Ba của cô già thật rồi!
“Cha, sao người lại tới đây? Con không sao… ” Tử Lam cố nén lệ dịu dàng nói với ông.
“Con còn dám nói thế sao, nếu như không phải là cha gọi điện thoại cho Hi Hi, thì làm sao biết được tin tức con gặp chuyện không may, con làm sao cái gì cũng không nói với cha! ” Lâm Mạc Thiên mặc dù giọng nói mang theo lời trách cứ, nhưng lại tràn đầy đau lòng, “ Con cảm thấy như thế nào rồi, có còn nơi nào bị thương hay không? Có đau lắm không con gái? Ai, đang tốt lành như vậy sao tự nhiên lại gặp phải cướp!” Lâm Mạc Thiên than ngắn thở dài.
“Cha, con thật sự không có việc gì đâu, người đừng lo lắng nữa! ” Tử Lam an ủi ông, sau đó nhìn về phía Hi Hi bằng ánh mắt sắc bén.
Hi Hi nhìn thấy ánh mắt của Tử Lam, bé giả dạng vô tội, cười gượng, “ Là ông ngoại gọi điện thoại hỏi, con vốn không muốn nói, nhưng ông ngoại nói muốn đến nhà thăm mẹ… ”
Hi Hi cũng không muốn khiến lão nhân gia lo lắng, nhưng cuối cùng thân bất do kỹ, Hi Hi rốt cuộc nói ra cho ông ngoại biết.
Hi Hi biết, mẹ cũng muốn gặp ông ngoại.
Tử Lam gật đầu, “ Cha, con cũng không muốn xảy ra chuyện nha, nên không gọi điện thoại thông báo cho cha biết, vì con không muốn làm cho người thêm lo lắng! ”
Lâm Mạc Thiên thở dài, “ Cha không có bản lãnh gì, không thể ở bên cạnh các con bảo vệ các con… ”
“Cha, đây chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi! ” Tử Lam an ủi ông, để ông thêm an tâm.
Lâm Mạc Thiên lúc này mới thở dài một cái, nhìn Tử Lam, “ Cha chỉ hy vọng các con bình bình an an sống qua ngày, không xảy ra việc gì là tốt rồi! ”
Tử Lam gật đầu, lổ mũi cay cay, cô nói sang chuyện khác, “ Đúng rồi, cha, người sống có tốt không? Kiều Phương đối với người ra sao? ”
Ngay lặp tức, sắc mặt Lâm Mạc Thiên liền có chút lúng túng, sau đó cười nói, “ Tốt vô cùng, rất tốt… ”
Mỗi lần ông đều nói tốt vô cùng, nhưng Tử Lam cũng biết, không phải như thế!
Lâm Mạc Thiên nói như vậy, chỉ vì muốn an ủi cô.
Tử Lam cũng không muốn vạch trần lời nói dối của ông, cô mỉm cười, “ Cha, hiện tại người cũng đã có tuổi rồi, mặc kệ cha có ý kiến gì, con đều ủng hộ người! ”
Lâm Mạc Thiên nhìn Tử Lam, trước kia ông muốn cưới Kiều Phương bởi vì ông không muốn Tử Lam có cảm giác mình không có mẹ, thua kém bạn bè, nhưng ông không ngờ lại cưới về một người đàn bà độc ác, đối xử với Tử Lam quá mức tệ bạc, Lâm Mạc Thiên cũng vì chuyện này cảm thấy rất hối hận, nhiều lần ông cũng nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng mỗi lần ông nhắc tới chuyện ly hôn, Kiều Phương luôn vừa khóc vừa gào, Lâm Mặc Thiên cảm thấy rất phiền lòng, vì vậy chuyện mới dây dưa, kéo dài tới hiện tại.
Đến bây giờ, cũng dần lãng quên, cứ như vây chịu đựng qua ngày!
Tiểu Từ yên lặng đứng bên cạnh Lâm Mạc Thiên, cô nhìn Tử Lam.
Tử Lam ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Từ, mỉm cười với cô, Tiểu Từ lập tức nhào qua, ôm lấy Tử Lam.
“Cậu xấu lắm, xảy ra chuyện lớn như thế này vì cái gì cũng không chịu báo cho tớ một tiếng!” Tiểu Từ ôm Tử Lam, giọng nói đầy oán trách, “ Xem ra, cậu không xem tớ là bạn thân của cậu nữa hử! ”
Tử Lam cười một tiếng, vội vàng nhận lổi “ Đừng, tớ biết lỗi rồi, không dám, cũng không có lần sau!”
“Xem ra mức độ thành khẩn nhận lổi của cậu cũng không tệ lắm, mình quyết định tha thứ cho cậu lần này! ” Tiểu Từ nhìn cô, cái miệng nhỏ vễnh lên trông thật đáng yêu.
Vì vậy, hai người nhìn nhau cười thật vui vẻ!
Lâm Mạc Thiên ngồi bên cạnh, nhìn Tiểu Từ cùng Tử Lam, trên mặt ông nở một nụ cười triều mến.
Hi Hi nhanh chóng tiến tới bên cạnh Lâm Mạc Thiên “ Ông ngoại, người quên Hi Hi rồi sao! ” Hi Hi nũng nịu nói, đúng ra nhiều người ở độ tuổi này của Lâm Mạc Thiên, ai cũng đều nghĩ sống an nhàn hưởng phúc bên con cháu nhưng ông thì không được như vậy, mặc dù bọn họ không ở chung một chổ, ông biết Hi Hi là một đứa bé hiếu thuận, có thể thay mẹ làm chuyện gì, bé đều làm.
Lâm Mạc Thiên thấy Hi Hi khéo léo như thế, tâm tình ông cũng rất tốt.
Ôm Hi Hi đặt trên đùi của ông, mỉm cười hạnh phúc, “ Nhớ chứ, ông ngoại làm sao sẽ quên mất Hi Hi nè, nhớ lắm, lúc nào ông ngoại cũng nhớ con! ” Lâm Mạc Thiên cười nói.
Tử Lam và Từ Từ ngồi trên giường, nhìn thấy Lâm Mạc Thiên cùng Hi Hi hai ông cháu vui đùa, hai người đều vui mừng nở nụ cười.
Lâm Mạc Thiên cùng Tiểu Từ ở bệnh viện với Tử Lam suốt hai giờ, Hi Hi ở một bên cười cười nói nói, thỉnh thoảng giở trò làm nũng, cuối cùng bọn họ cũng không rời đi, mua thức ăn, ở bệnh viện ăn cùng với Tử Lam.
Mấy người quây quần trên bàn nhỏ, ăn rất ngon, rất vui vẻ.
Mặc dù đang ở bệnh viện, mặc dù không phải thức ăn Hi Hi tự mình làm, nhưng Tử Lam ăn rất ngon, giống như tất cả mọi chuyện đều được giải quyết không vướng bận, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, rất hạnh phúc.
Nhất là bây giờ, Lâm Mạc Thiên cùng Tiểu Từ đều có mặt nơi đây cùng với cô, cô có cảm giác, cuộc sống như thế đã rất thỏa mãn.
Tử Lam đã qua cái tuổi thơ ngây, không còn là một cô nương tính tình bốc đồng, cô bây giờ, càng muốn bình bình đạm đạm qua ngày, trải qua cuộc sống thoải mái, bình thản là tốt rồi.
Có cha, có con trai, có bằng hữu, cũng đủ rồi.
Cho nên nói, người không có cùng số tuổi, theo đuổi cũng có chỗ bất đồng.
Mãi cho đến lúc xế chiều, Lâm Mạc Thiên mới trở về, Tiểu Từ đến giờ cần phải đi làm, cũng đều rời đi, Hoa Hồng gọi cho Hi Hi một cú điện thoại, Hi Hi cũng đi, Tử Lam nhàn rỗi không còn chuyện gì nữa, cô cũng nằm xuống ngủ một giấc.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Bởi vì chuyện tham ô hối lộ của Trọng Chính bị truyền ra ngoài, trước mắt, mặc dù vẫn đang nằm trong vòng điều tra, nhưng chuyện này vừa truyền ra khiến A Thị một trận rung chuyển, ngay cả công ty của Mặc Thiếu Thiên cũng không khỏi có chút bị ảnh hưởng.
Mọi người rất chú ý về việc kết hôn của Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình, rất muốn biết chuyện đó sẽ vẫn được tiếp tục, hay hôn lễ sẽ bị hủy bỏ!
Vậy mà đối với lần này, Mặc Thiếu Thiên đối ngoại không công khai lộ diện, càng thêm không nói qua một câu.
Trọng Nhược Tình ở trong bệnh viện, không hề lộ diện.
Thời kỳ rung chuyển, tất cả mọi người duy trì thái độ thần bí, nhưng càng như vậy, càng dẫn tới khiến cho mọi người càng thêm tò mò, ngày ngày đều có ký giả ngăn tại cửa công ty cùng cửa bệnh viện.
Mặc Thiếu Thiên không phát biểu ý kiến, cũng không quản, thái độ khác thường.
Đối với chuyện nhà Trọng Chính bị ném bom, mọi người rối rít suy đoán có lẽ là do hắc đạo báo thù, chuyện này, trừ Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên cùng Hoa Hồng biết, ngoài ra không có người thứ tư biết đến, cho nên mọi người hoài nghi thế nào, cũng sẽ không hoài nghi đến một đứa bé chỉ mới 7 tuổi làm ra.
Công việc khắc phục hậu quả Hi Hi làm rất tốt, căn bản không ai có thể tìm được dù một chút dấu vết, Mặc Thiếu Thiên tìm người cố ý điều tra kỹ một chút, anh cũng không ngờ trước đó có người đã làm rất sạch sẽ.
Không thể không nói, kỹ thuật máy tính của Hi Hi, thật sự khai phá đến mức khủng bố như vậy, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy rất tự hào!
Chuyện này, ngoại giới không ngừng tò mò, tất cả mọi người đều tò mò, bao gồm Mặc gia, và Cung Ái Lâm.
Mặc Thiếu Thiên đoán được Mặc gia sẽ gọi anh trở về, cho nên trực tiếp tắt máy.
Cứ dựa theo tình huống trước mắt, bao nhiêu người chờ Mặc Thiếu Thiên xuất hiện phát biểu một câu, nhưng Mặc Thiếu Thiên không lên tiếng, cứ như vậy hao tổn, cho mọi người đầy đủ lo lắng để cho bọn họ đi suy đoán.
Mặc Thiếu Thiên ngồi trong phòng lèm việc của công ty, cùng Vân Dục mở ra video hội nghị.
“Trước đừng động thủ, Hợp Tung cũng không phải là ngồi không, đám kia quân hỏa ít nhất mười mấy tỷ, không phải con số nhỏ, liền đồng minh theo chân bọn họ hỏa bính qua, tổn thất không ít, chúng ta tạm thời án binh bất động, theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ!” Mặc Thiếu Thiên ra lệnh.
Vân Dục gật đầu, “ Tôi sẽ thời khắc chú ý! ”
“Ân! ” Mặc Thiếu Thiên gật đầu, sau đó đứng dậy, rót cho mình một ly rượu đỏ.
Nói xong chánh sự, Vân Dục cũng không có vội vã logout, ngược lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Thiếu Thiên, chuyện của Trọng Chính, là cậu làm sao? ” Vân Dục không phải suy đoán, mà là chắc chắn, ở A Thị trừ Mặc Thiếu Thiên ra còn có ai dám làm như vậy?
Dĩ nhiên không bao gồm Hi Hi, nếu như nói là Hi Hi làm, không có chứng cứ có tính thuyết phục, dù anh có nói ra sự thật cũng sẽ bị xem như nói đùa, điều kiện tiên quyết là, Vân Dục cũng không biết đến sự tồn tại của Hi Hi.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, đưa ra vẻ mặt vô tội, “ Cậu ở đây nói gì, tại sao có thể là toi… Tôi là loại người ấy sao? ”
“Rất rõ ràng, là cậu! ” Vân Dục nói khẳng định.
Đối với danh tiếng của Mặc Thiếu Thiên đương nhiên Vân Dục là người hiểu rõ nhất.
“Chỉ là tôi thật tò mò, động lực gì khiến cho cậu xuống tay! ” Vân Dục tò mò hỏi.
Trước kia, chuyện Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Chính hợp tác, anh cung biết, lý do vì Mặc Thiếu Thiên muốn khuếch trương công ty MK, cũng vì Cửa Ngục tìm một con đường an toàn, nhưng Mặc Thiếu Thiên là người, từ trước đến giờ tranh giấu, ngoài sáng cùng Trọng Chính hợp tác, nhưng vụng trộm góp nhặt không ít tội danh Trọng Chính tham ô hối lộ, chờ một ngày ra tay trả đũa.
Vân Dục thế nào cũng không nghĩ đến, Mặc Thiếu Thiên nhanh như vậy đã ra tay.
Mặc Thiếu Thiên dựa vào ghế, trên gương mặt tinh xảo yêu nghiệt nâng lên nhất mạt cười.
“Cậu đoán thử xem! ”
Vân Dục, “… ”
Có thể để cho Mặc Thiếu Thiên lộ ra vẻ mặt hả hê như vậy, thật hiếm thấy.
“Vì nữ nhân sao? ” Vân Dục tùy ý suy đoán.
Mặc Thiếu Thiên uống rượu tư thế sửng sốt.
Mắt liếc Vân Dục trong clip một cái.
Vân Dục nhìn chằm chằm vào video, không bỏ qua bất kỳ động tác bất thường nào của Mặc Thiếu Thiên, rất rõ ràng, Mặc Thiếu Thiên ngẩn ra, “ Quả thật đúng như vậy? ” Vân Dục suy đoán.
“Đúng như thế thì sao! ” Mặc Thiếu Thiên không chối cải, trực tiếp nhận định.
Không ngờ Vân Dục thế nhưng đoán trúng!
“Giận dữ vì hồng nhan a! ” Vân Dục giễu cợt, gương mặt ưu nhã cũng nhịn không được lộ ra nhất mạt cười.
Mặc Thiếu Thiên hung hăng lườm Vân Dục một cái, bưng ly rượu uống một ngụm, anh là vì con trai bảo bối được không?
Mới không phải vì nữ nhân kia đâu!
Vân Dục tiếp tục cười, “ Có muốn hay không để cho tôi suy đoán thêm một chút, chắc chắn là vì nữ nhân kia? ”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, ý tứ, mỏi mắt mong chờ.
“Ân… ” Vân Dục kéo một dài một tiếng, sau đó nhíu mày, “ Lâm Tử Lam phải không? ”