Chuyện là hôm ấy cũng rảnh rỗi, cái đời sinh viên ngồi cày game tới 8 giờ tối cũng chán, nên em xách đít đi ăn, sẵn tiện thì hú hí hẹn mấy đứa chiến hữu ngày nào cũng gặp nhau mòn mặt tới quán bún riêu quen thuộc, cơ mà ngày nào không thấy mặt chúng nó thì nhớ lắm cơ.
Tới quán dựng chiếc super cup huyền thoại mà bà già em truyền lại từ năm đầu ĐH tới giờ mà lòng em nặng trĩu, phần thì bữa giờ cứ cảm thấy bế tắc trong chuyện tình cảm, rồi học hành, thi cử… bao nhiêu thứ cứ chất đống, phần thì nợ nần sinh viên, cuối tháng rồi mà ma ma sao còn chưa thấy gửi tiền, mai không biết lấy gì mà bỏ vào mồm, chả nhẽ lại đi mượn chúng nó tiếp, mà nợ cũ chưa đòi, nợ mới lại đến thì thế éo nào chúng nó cho mượn.
Nghĩ đến đây mà lòng em cảm thấy một nỗi chua xót khôn nguôi, chỉ chực nốc 1 hơi hết cả tô bún riêu ngay trước mặt các bác ạ. Xong xuôi ngồi đợi 1 lúc thì chúng nó cũng lần lượt tới, nhóm bọn em kể cả em thì gồm 4 thằng cũng gọi là vào sinh ra tử có nhau, chơi chung từ hồi năm nhất tới giờ mà có khi còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt nữa ạ.
Thằng T thì quê ở Gia Lai – là cái thằng phải gọi là thẳng tính mà hiền lành nhất cái đám cô hồn này nên thằng nào cũng nhất chí phong Thánh cho nó, cơ mà các bác đừng hiểu lầm, thánh này là trong từ “thánh thiện” ấy nhé, theo đúng nghĩa đen luôn, he he…
Nói vậy chứ những lúc tiệc tùng, karaoke, hay có cơ hội lên sân khấu… nó mà phấn khích thì cứ như là 2 người khác nhau ợ, phải gọi là gầm rú như lên đồng mà còn nhảy tưng tưng như khỉ đột nữa cơ. Cơ mà nhỏ nào gặp hay chơi chung với nó đều khen là anh T dễ thương mới đau…
Thằng thứ 2 là thằng Th, thằng này quê nó ở miền Tây, ai thì em không tin chứ thằng này chỉ có gọi là chém gió thành bão được các bác ạ, ngay cả như bác Dưa leo gì gì ấy thấy trên ti vi cũng chỉ bằng cái cọng lông nách nhà nó thôi ạ, cũng nhờ nó đốt nhà mấy lần mà làm em điêu đứng cái chuyện tình cảm tới tận năm 3 đại học, khổ thân em lắm các bác ạ. Cơ mà lũ gái gú bu xung quanh nó cũng nhiều, tâm sự này nọ, tất tần tật từ chuyện gia đình cho tới chuyện tình cảm, nên đứa nào trên câu lạc bộ bọn em sinh hoạt có chuyện gì nóng hổi, là y như rằng nhóm bọn em hóng hớt được không ít từ nó. Chỉ mỗi cái tội, lúc cu cậu nói thật thì éo con nào tin, mà lúc nó nói xạo thì y như thật, bọn con gái đứa nào đứa nấy tin sái cổ ợ.
Còn 1 thằng nữa thì quê ở miền biển giống em, thằng A này có cái tính là ga lăng với gái phải biết ạ, nhỏ nào gặp chuyện gì thì cũng chỉ dám nhờ nó chứ mà quay qua 3 thằng còn lại bọn em thì chỉ có ăn chửi vào mồm, vì 3 thằng này từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ cũng chưa biết là cái khái niệm ga lăng nó viết như thế nào cả ợ, nghe có vẻ xa xăm lắm lắm, nhìn thấy nó giúp đỡ mấy nhỏ khác mà trong lòng mình không khỏi trầm trồ thán phục bản thân mình đã giữ tròn khí tiết suốt mấy mươi năm nay, để không phải nghe 1 một câu cảm ơn từ bọn con gái.
Đến tận bây giờ bọn em mới rút ra được là cái suy nghĩ lúc ấy của cả 3 thằng là hoàn toàn đúng, vì tốt với con gái quá chỉ có hại cái thân thôi ạ, bằng chứng là sau nhiều lần bị đá cũng 1 phần vì cái tính ga lăng quá lố mà thằng A đã từng bức xúc mà dõng dạc tuyên bố, thề thốt trước mặt bọn em là “Tao sẽ quyết tâm tập bỏ cái tính ga lăng tới già”.
Haizz! Âu cũng là duyên số!
Quay lại vấn đề chính, tại cái bữa ăn đêm hôm đó không chỉ có mỗi 4 thằng bọn em mà còn có 1 bà chị hơn 2 tuổi cũng rất hay đi chung, và 2 con nhỏ nữa cũng thân. Thấy lâu lâu mới tụ tập đông dzui như vậy (1 tuần 1 lần) nên thằng Th mới đề xuất đi ăn nhậu overnight tại nhà trọ của bọn em (4 thằng ở chung). Nhưng khổ nỗi… Bà chị chơi thân với bọn em sáng mai phải đi làm từ sớm, tài liệu cần cho ngày hôm sau thì lại để ở nhà, mà nhà thì ở tận Bình Dương, gần cái khu công nghiệp gì gì ấy, em cũng không nhớ, tính đi tính lại thì chỉ có mỗi một cách là phải có 1 đứa chở chị ấy phóng xe về nhà lấy đồ rồi mới có thể mà tiếp tục cuộc vui ợ.
Thế đéo nào lũ bạn cờ hó lại đồng thanh chỉ đích danh cái đứa phải thực hiện trách nhiệm cao cả đó lại là em, mà khổ cái mắt em thì vốn nó đã yếu từ cái thời mới biết fap, tính đến bây giờ thì cái cặp đít chai mà em suốt ngày phải đeo cũng dày được gần 4 độ rồi cơ mà, nên bình thường mà lũ bạn có bắt đi chơi xa thì em cũng chỉ có lẽo đẽo mà chạy từ từ theo chúng nó, chứ có mà phóng thì chỉ tổ cho gió nó lùa vào mắt thì y như là đau rát dữ dội, lúc ấy chỉ có mà nhắm tịt mắt lại, chặt tay lái mà rồ tay ga, cảm giác như đang bay lên tận thiên đường các bác ạ.
Nhưng khổ nỗi có đứa nào chịu hiểu cho em, thiểu số phải phục tùng đa số là cái quy luật đã truyền từ đời này sang đời khác, thế éo nào lại truyền thẳng lên đầu 1 thằng như em, nhìn bè lũ chúng nó đang dương dương tự đắc, hí hửng mà lòng em lại cồn cào khó tả, cũng chỉ vì cái tật ăn xong trước nhất làm chi để mà giờ cái mồm nó hại cái thân các bác ợ.
Thế là em, một thằng với chiều cao trung bình, cũng chỉ có 1m7 đành vui vẻ vác đít ngồi sau con wave cho bà chị cao tới 1m5 đèo về nhà, chứ kể ra mình cũng mang tiếng không biết đường mà cũng đang vội nên không câu nệ mấy cái tiểu tiết như ấy.
Nhân đây em cũng xin kể sơ qua lý lịch về bà chị này cho anh em dễ hình dung ạ, tạm gọi là chị Th, gái miền Tây nên cũng da trắng, mặt cũng bình thường, nếu không muốn gọi là dễ thương, nhìn đi nhìn lại từ trên xuống dưới thì chỉ được mỗi cái lùn các bác ợ. Nếu có bác nào thắc mắc là tại sao con gái đi làm trong thành phố mà lại ở tuốt ngoài Bình Dương thì em cũng thưa là tại nhà chị ấy có xây 1 dãy nhà trọ ở ngoài ấy cho công nhân thuê, nên 2 cha con để tiện cho việc quản lý cũng ở luôn 1 phòng trên cùng trong cái dãy nhà trọ ấy, còn mẹ và em gái chị ấy thì ở quê.
Cha chị ấy thỉnh thoảng lại đi công tác 1 tuần thì là dịp để cả đám bọn em đổ bộ xuống đó mà ăn nhậu và ngủ lại, và hôm nay cũng là 1 ngày như thế, nhưng thay vì cả đám như mọi lần thì lại chỉ có mình em. Lúc về đến nhà chị Th thì cũng gần 10h, tự nhiên lại thấy ớn, chả muốn quay xe về lại thành phố nữa các bác ợ, phần thì giờ đó xe container chạy đông vật vã, phần thì chủ yếu là lười.
Càng nghĩ càng nặng đầu nên thôi, em quyết định là khỏi về nữa luôn, ngủ lại 1 đêm rồi sáng mai hãy tính, thế là móc cục gạch ra alo cho chúng nó, biết thế nào chúng nó cũng sẽ ngon ngọt mà dụ dỗ em quay trở về, cơ mà một khi bố đã buồn ngủ thì chúng mày có quỳ xuống van xin lạy lục thì bố cũng phải nằm lại tại đây cho chúng mày biết, cái tật dám trap bố, mắt đã lim dim thì cũng là lúc ý em đã quyết, mà đã quyết là phải làm. Thế là 2 người chúng em, 1 nam 1 nữ, quyết định ở lại, không đi nữa và chuyện bây giờ mới bắt đầu.