Lúc đó em chỉ nghĩ chắc là gái chỉ giận mình vài ba ngày thôi… ai dè bà chằn đó cũng không phải vừa, hơn 1 tuần không thèm nói chuyện hay nhìn mặt em. Nhưng mà sao phải xoắn, không có em này thì có em khác, trong thời gian ấy hầu như em với con bạn thân là một cặp, hết giờ học là hai đứa lại té ra quán net để phang bọn nhõi kia. Thời gian đầu, em với con nhỏ đó hăng máu lắm, đánh Aoe, CF… hàng mấy tiếng đồng hồ mà éo thấy xi nhê gì, đôi khi mê quá quên cả đến lúc về nhà mặc dù đã gần 7h tối… nhưng không hiểu sao càng ngày càng chán, chả hiểu lý do vì sao… chỉ biết rằng trong lòng mình thấy thiếu thiếu cái gì đó…
– Ê… Ê (con bạn huých tay)
– Hở… gì?
– Ông sao thế? (Con bạn em nheo mắt hỏi)
– Sao… Tôi có sao đâu…
– Gì mà không sao? Đang chơi mà ngồi đực mặt ra thế kìa…
– À… Ơ… Tôi quên mất, đánh tiếp đi…
– Đánh gì nữa, nghỉ đi. Thua rồi còn đâu!
– Oh, xin lỗi nhé, đánh tiếp đi… tôi không sao. Còn sớm mà…
– Thôi về, về nhà đi. Tôi còn phải dạy học…
– Dạy ai?
– Ông.
– Hả! @@
Thế là em lại lê xác sang nhà con bạn em. Nhà nó thì theo đạo nên trong nhà toàn thấy mấy bức hình của chúa jesu, đức mẹ. Phòng nó thì ở tầng hai, mà chả hiểu sao đứa con gái nào cũng thích tô màu hồng thế nhỉ… vào trong mà em thấy một đống quần áo lót cheo lủng lẳng ở giá, đủ màu. Vãi thật. Em trợn tròn mắt nhìn, con bạn thì vỗ vai rồi cười.
– Sao thế cưng? Chưa nhìn thấy đồ lót con gái bao giờ à?
– Hả… Gì chứ, sao bà không cho vào trong tủ ấy.
– Tôi thích để đấy.
– Sao lại để đấy?
– Để cho những thằng lần đầu được nhìn thấy như ông phải thèm.
– Vớ vẩn… Tôi á, nhìn chán rồi (em chém nó tí)
– Á à… chắc suốt ngày sang nhà hàng xóm ngắm trộm của mấy chị mấy cô chứ giề?!
– Đệch, bà có thích linh tinh không. (Thực ra em nhìn mỗi của Gái thôi chứ bộ)
– Hee, thôi học đi. Giờ tôi sẽ dạy ông lại từ đầu.
– Hả, từ đầu á… thôi thế thì đến bao giờ, bài cuối luôn đi (cái này là bệnh lười của em tái phát đấy mà)
– Ôi giời. Một chữ bẻ đôi không biết, đã dốt lại còn lười… thế này thì sau có mà chó nó có thèm.
– Cái gì! Bà dám coi thường tôi à (em nổi máu khùng lên)
– Chứ sao, sự thật thế mà. Hehe…
– À… ừ nhỉ… thế mà có đứa thích thằng khùng này từ nhỏ ấy (Em chợt nhớ ra nên troll lại nó – công nhận lắm lúc mình thông minh vãi lều, hee… cơ mà học như thế này có phải tốt không)
– Cái gì… Ông… tôi thèm vào.
– Ơ sao thế, tôi đâu có nói bà.
– Tôi…
– Ba zơ chưa kìa, haha (em lăn ra cười)
– Ông mà không học, ngày mai tôi báo với cô giáo nhé (nó không làm gì được em nên lại dở trò bựa đó ra)
– Ấy ấy… chị hai bình tĩnh, em học đây ạ!
– Hee, thế có phải ngoan không! Thôi học nhé… đầu tiên muốn học Tiếng Anh phải… yêu nó đã…
– Yêu á… Tôi chỉ yêu con nào xinh thôi. Hehe…
– Tôi không đùa (nghiêm túc v l)
– Ờ. Sr…
– Một khi con người ta đã không thích thì có bắt ép đến mấy người ta cũng chẳng làm… nhưng một khi đã thích thì thì làm tới cùng, làm bằng được thì thôi… bằng mọi cách mọi giá… Ông có biết câu nói này là của ai không?
– À… Ơ… Tôi… Không biết…
– Của một tử tù đấy, đây là lời nói cuối cùng tại tòa án…
– Hả… bà đùa à…
– Đùa gì… Đấy là câu nói thật, người đã sắp chết thì chả bao giờ nói dối và tôi thấy đúng như thế. Giờ mà tôi hay ai có bắt ép ông nhưng nếu ông không thích thì cũng vô ích thôi.
– Ờ. Có lý… tôi ngán môn này lắm. Tiếng việt tôi còn được có 6 phẩy… Nói gì Anh văn… mệt lắm…
– Đấy, ông đang chán thế kia… Thì học kiểu gì, có nhồi nhét vào đầu cũng thế thôi.
– Ừ. Bà chỉ được cái nói chuẩn (Em vỗ tay ầm ầm)
– Nghe nhạc không?
– Ơ… Không học à…
– Có… cứ nghe đi đã, cho tinh thần sảng khoái.
Thế là con bạn nó bật cho em nghe mấy bài nổi củawestlife, Backstreet boy… Linkin park và cả thiên thần Taylor swift vừa đẹp vừa xinh, nhìn phê cmnl, nhớ không nhầm hồi đó nổi cái bài Love Story gì đấy…
– Thế nào, nghe hay không?
– Hay… hii…
– Có hiểu gì không?
– Vài từ.
– Muốn hiểu cả bài không?
– Có.
– Thế đã thích học Tiếng Anh chưa?
– Rồi, bắt đầu đi. Hehe…
– Hii…
Vậy là em đã bắt đầu ham học TA từ hồi đó. Trên lớp thì nó giúp em hiểu bài, về nhà lại dạy em, có hôm học đến gần 3 tiếng không nghỉ. Nó và em đều học. Em học cơ bản còn nó học cái nâng cao. Mịa gì mà dùng cả từ điển Anh – Anh, vãi thật. Em thì học từ cái đơn giản cho đến phúc tạp. Con bạn nó cũng tích cực gõ đầu em, nhưng mà ngữ pháp thì em lắm được mỗi tội là từ mới…
Mịa lắm lúc em học được phải gần 1000 từ… nhưng đầu óc thế éo nào… Học trước quên sau… chả hiểu nữa. Không biết mọi người có giống em không? Hihi. Được cái Tiếng Anh của em ngày càng khá, không đến nỗi mù tịt điếc lòi như ngày trước… Nói là học cơ mà đầu óc em vẫn nghĩ về gái, hơn tuần nay chả thấy gái đâu, cũng không dám gặp… Biết là do bản thân… nhưng mà em thấy ngại… Giờ không thấy giận gái nữa… chỉ thấy nhớ và thương gái… Chỉ vì em mà gái lo rồi chạy loăng quăng hết chỗ này chỗ nọ… Vì một phút nóng tình mà tình cảm hai đứa dạn nứt… Em cứ ngồi đơ ra, nghĩ mông lung… rồi chả biết mọi chuyện đi về đâu nữa…
– Này… Ê (con bạn đá vào chân em)
– Gì? Tôi đang học mà…
– Học cái gì… Ông gấp sách vào rồi đọc lại đoạn văn vừa nãy cho tôi xem nào.
– Hả… tôi… làm gì mà đã nhớ được. Tôi đâu có siêu nhân giống bà.
– Nhân cái đầu ông ấy, mắt thì dán vào quyển sách, óc thì để đi đâu ấy… Treo ngược cành cây hả. Hehe…
– Làm gì…
– Có chuyện gì đúng không?
– Hả… không… Ưm… thật ra thì…
– Biết mà… Nói coi nào… chắc lại bị người yêu giận hả?
– Ơ… Sao bà biết…
– Tôi chơi với ông hơn chục năm rồi đó ông nội à… tôi lạ đếch gì… Ông thì có bao giờ quan tâm đến bạn bè đâu. Hứ…
– Ừ. Hi. Bà giỏi ghê…
– Nói xem nào…
Thế là em kể lại đầu đuôi cho con bạn nghe, em kể hết. Kể xong thì cứ tưởng nó bênh em… ai ngờ…
– Ôi trời, ăn một cái tát là còn may đấy, phải tôi đánh ông chết luôn.
– Ơ…
– Còn ơ với áo cái gi? Sai lè ra rồi mà còn cãi à… Nhưng mà một phần do tôi. Tại tôi rủ rê ông đi chơi game lên mới như vậy (Nói đến đây mặt con bé bắt đầu xị xuống)
– Thôi mà… Tôi không có trách móc gì bà đâu, tại tôi cả thôi. Ham mê quá mà.
– Ừ… thế giờ sao rồi…
– Sao gì… Không thèm nhìn mặt nhau hơn tuần rồi…
– Hả… thế ông không chủ động làm lành à?
– Tôi… ngại lắm, tự nhiên bị tát… bảo sao không cáu cho được.
– Ngại gì… Con trai gì mà nhỏ mọn… con gái đánh một tí đã sao? Người ta có lo, có quan tâm cho ông mới làm thế.
– Thôi, thôi tôi biết rồi, bà có cách gì thì giúp tôi đi.
– Hi. Yên tâm. Thế hai người biết nhà nhau chưa.
– Tất nhiên, trước sang suốt.
– Thế chiều mai sang xin lỗi rồi làm lành đi.
– Ờ… Mà đi người không à.
– Không cái gì… Ông giả ngu đó hả? Mua theo bó hoa và cái bánh nữa.
– Hả… Thôi. Ngại lắm, người khác nhìn thấy thì sao… Đây có phải phim Hàn xẻng đâu! (Em lắc đầu, xua tay nguầy nguậy)
– Con trai gì mà… Thế có thích làm hòa không? Để lâu là mất đấy… Rơi vào tay thằng khác… Lúc đó đừng có khóc nhớ…
– Thật á…
– Chứ sao… Cùng là con gái sao tôi không biết. Cái gì cũng có thời gian và giới hạn nhất định thôi…
– Oh… để tôi làm theo bà vậy.
Thế là như kế hoạch, chiều hôm sau em mua hoa hồng và bánh kem đến nhà gái… cơ mà éo dám để ngoài, nhét vào balo… Không chẳng may ai nhìn thấy thì bỏ mịa. Chưa bao giờ hồi hộp như thế này, đứng trước cổng nhà gái mà tim em đập thình thịch… Bấm chuông một hồi thì gái cũng ra, gái nhìn thấy em mặt lạnh tanh chẳng có tí cảm xúc nào, chắc là vẫn còn đang giận đây…
– Anh đến đây làm gì?
– Ơ… thì… cho anh vào nhà đã.
Em bước vào nhà mà thấy sát khí đằng đằng à… mịa, sao thấy khó thở thật. Đúng là chiến tranh lạnh có khác.
– Giờ thì có chuyện gì anh nói đi, tôi không có nhiều thời gian đâu. (Gái nói mà chẳng them nhìn em lấy một lần)
– À thì… Anh… Anh xin lỗi về chuyện hôm nọ.
– Xin lỗi về chuyện gì? Chẳng ai có lỗi gì cả…
– Ơ… Thôi mà… Anh biết anh sai rồi… Tại hôm đó anh nóng tính quá nên mới xử sự như vậy. Em bỏ qua nha.
– Anh thì làm gì có lỗi gì với tôi.
– Thôi mà… sao giận lâu thế.
– Tôi chả giận ai cả, tôi đã nói rồi mà, tôi sống cuộc sống của tôi, anh hãy sống cuộc sống của anh. Không ai xen vào ai.
– Sao em cứ nói thế vậy. Không có em thì anh sống làm sao được (em sến tí)
Nói xong mà gái lặng yên chả đả động gì, thấy thế em cầm bó hoa ra cho gái… cứ ngỡ là gái sẽ vui lắm rồi bỏ qua cho em.
– Thôi. Anh đền cho em nè.
– Cái gì? Anh định dỗ dành tôi à? Tôi không phải trẻ con… Anh cầm về đi.
– Sao thế? Em vẫn giận anh đến thế cơ à. Thôi mà… nhận đi. Chúng mình làm hòa nha.
Em cố cười rồi dí vào người tay gái… bất ngờ gái cười nhạt rồi cầm bó hoa đi ra chỗ thùng rác vứt thẳng vào đó.
– Được rồi đấy, tôi đã nhận hoa của anh rồi. Giờ anh về được chưa! Đừng làm phiền tôi nữa.
Em không tin nổi vào mắt mình nữa, sao gái có thể lỡ đối xử với em như vậy… Dù em có sai… nhưng mà đâu có gì đến mức… Em không ngờ gái có thể làm thế. Em ức quá, hai hàm răng cắn chặt vào nhau…
– Tr… Sao có thể…
Nói xong em bỏ về luôn.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tâm sự bạn đọc, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện