– Em nói là anh ở lại đây chứ sao nữa. Hỏi hoài à (Gái nói như quát em)
– Ơ… Sao tự nhiên em nổi cáu với anh…
– Em đang điên đây…
– Hic…
– …
– Mà anh… lỡ làm gì em thì sao… Em khờ quá à…
– Em…
– Thôi em nằm trên giường một mình đi, anh thế này là được rồi…
Thế là gái lấy cái chiếu rồi trải ra cho em, rồi còn vứt cho em thêm cái chăn nữa… em không nghe vì đưa chăn rồi thì gái lấy gì đắp… Em lấy tạm cái áo khoác của gái rồi đắp lên người. Hai đứa tắt đèn đi ngủ… Nằm miên man một lúc thì em cũng tỉnh… một phần vì lạ nhà… một phần vì lạnh quá… lần đầu ngủ dưới đất thế này chịu sao cho nổi. Hic… Đang định trở mình, quay sang thì em thấy cái bóng đen lù lù bên cạnh, em hoảng cmnl…
– Á… Cái gì thế…
– Á… Sao… chuyện gì…
– Ặc… là em à… Anh cứ tưởng là… hic…
– Tưởng gì… là em mà…
– Em… xuống đây làm gì thế, sao không ở trên…
Quay lại nhìn thì thấy Gái đắp chăn cho mình từ bao giờ, hóa ra Gái sợ em lạnh nên đưa chăn xuống đắp cùng… vậy mà em cứ nghĩ…
– Em… Tại thấy anh lạnh nên…
– Oh…
– Gần sáng rồi mà anh chưa ngủ à…
– Oh… sao em cũng không ngủ được hả?
– Ừm… em không biết nữa… Hôm nay em mệt mỏi lắm… mọi chuyện nó đến đường đột quá… em… hức…
– Em đừng nghĩ nhiều quá…
– …
– Anh… ôm em đi…
Có lẽ vì thức muộn quá cộng với việc dầm mưa của hai đứa cả tối qua… mà bọn em ôm nhau ngủ như chết. Đang ngủ thế nào mà… em lại thấy đau đau ở tay… hóa ra là gái kê cả đầu lên cánh tay em rồi ngủ ngon lành… tiện thế không biết nữa… mắt nhìn ra cửa sổ thì thấy trời sáng hơn mọi hôm… tầm này mọi hôm vẫn còn tối lắm, quái lạ thật. Với tay lấy cái đồng hồ thì… Vãi gần 8h sáng. Hôm qua em nhớ là còn đặt đồng hồ của gái là 6h cơ mà… Hic… sao không thấy nó kêu…
– Tr… Tr… dậy mau…
– Tr…
– Gì thế… Em đang ngủ mà…
– Ngủ cái gì nữa muộn rồi kìa…
– Muộn gì… sớm mà, để người ta ngủ tí nữa đi… Đưa cái tay đây mượn kê đầu tí…
– Cái gì… gần 8 giờ sáng rồi đó bà tướng…
– Hả… 8 giờ rồi á… Đâu… nói phét…
– Đây… nhìn đi…
– Hic… Sao anh không gọi em…
– Ơ… Ai biết được… anh đặt đồng hồ mà không thấy nó kêu…
– Hồi nãy… em đang ngủ thấy cái gì kêu kêu em đập nó một phát… nên chắc là… hicc…
– Ôi zời @@
– Thôi nhanh đi chị hai…
Thế là gái cuống cuồng lên đi đánh răng rửa mặt, thay đồ… Chăn còn chả kịp gấp… Em thì cũng vội… cơ mà nghĩ lại mình sắp nghỉ học rồi kia mà, với lại thứ hai toàn mấy tiết chào cờ cộng với mấy môn học thuộc vớ vấn… nên thôi. Nghỉ một hôm cái đã… Có chết ai. Nhưng mà vẫn phải viết giấy phép đưa đến trường. Không bà giáo alo cho phụ huynh thì tắt cmn điện. Em tiện tay nên sắp xếp sách vở cho gái luôn… Đúng là con gái có khác… Vở gì mà toàn hoa lá cành, với mấy cái hình thằng South korea.
– Anh…
– Gì…
– Đi ra ngoài… em thay quần áo.
– Hả… Ừ. Em nhanh lên anh đèo đi học…
– À… Anh ăn gì để em nấu…
– Thôi khỏi… muộn thế này còn ăn gì, em nhanh lên.
– Hay… Em ở nhà với anh nha… Chả còn mấy thời gian nữa…
– Vớ vẩn… Ở cái đầu, có đi học không thì bảo…
– Có… (Cái mặt thì xị ra)
Em vội phóng đến trường… mịa đúng là chưa ăn gì có khác, đạp xe mệt vãi lúa. Xin mãi mấy thằng cha bảo vệ mấy ổng cũng cho vào. May hôm nay 2 tiết đầu chào cờ nên cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy. Gái vẫy tay em rồi chạy vào lớp… Còn em vẫy tay lũ bạn đi về… vì có mang sách vở éo đâu với lại cũng xin nghỉ mà… Được cái mấy thằng này khóc thuê cũng tốt… em nhờ chúng nó xin phép hộ… Sau này em có hỏi lại thế nào mà cô giáo đồng ý thế thì chúng nó khai là… em bị ốm liệt giường nằm lăn quay ở nhà… Giao hợp mẫu thân tụi nó chứ, dám biểu mình chết.
Em về nhà gái rồi nấu cơm… nghĩ lại cũng chẳng nấu cho gái được một bữa bao giờ tử lúc quen tới giờ, tranh thủ bố mẹ gái còn đi vắng nữa. Các bác đừng nghĩ em chém nha, em nấu nướng hơi có nghề đấy, tại từ hồi lớp 3 đã phải tự vô bếp rồi… Em làm cho gái món cơm sườn với vài món khác, nấu nhiều chút, tại con nhỏ đanh đá đó nhìn vậy mà ham ăn phết. Nấu xong cũng gần 11h30, thế là phi xe đến trường đón gái. Lúc đèo về mà chả thấy gái nói câu nào… biết gái cũng đang buồn… nên em cũng thôi.
…
– Anh tự nấu đấy à…
– Ừ…
– Em cứ tưởng anh mua sẵn…
– Mua gì… ăn đi. Anh nấu cho em mà…
– …
– Em sao thế…
– Sao em lại khóc…
Gái lắc đầu rồi gạt nước mắt… Cứ cắm đũa xuống bát mà chẳng chịu ăn…
– Em cứ như thế này thì… anh sao có thể…
– …
– Tr của anh mạnh mẽ lắm mà phải không…
Em đưa tay chọc lét gái, mà gái nhăn mặt rồi đẩy ra… xong rồi cứ ngồi khóc thút thít. Em dỗ mãi không được đến cáu cmln…
– Làm sao phải khóc, có thế mà cũng khóc…
– Lớn rồi có phải trẻ con đâu mà cứ như thế hả. Em còn định như vậy đến bao giờ. Có ăn cơm không thì bảo!
– Em… có, hức…
Gái nói như mếu, nghĩ mà cũng tội… Nhưng biết sao được hoàn cảnh thế nào thì phải chịu… chứ cứ lê thê, sướt mướt thế chỉ có mệt mỏi cho cả hai. Ăn cơm xong em cũng phải về… Vì gần hai hôm đã về nhà đâu. Y như rằng vừa bước chân về tới nhà là bị chửi một trận tơi bởi bla bla này nọ…
Tuần tiếp theo trôi qua mà chả mấy vui vẻ gì, gái cứ lầm lì chả chịu nói, cứ thi thoảng lại gục mặt xuống khóc… Em thì vẫn đi học bình thường với bạn bè. Lớp thì chẳng ai biết chuyện của em ngoại trừ con bé đeo kính cận, cái đứa con gái mà mê game online dạo trước em kể với mọi người đấy ạ. Em với nó quen nhau khi hồi học tiểu học… từ cấp 1 cho đến cấp 3 không học cùng lớp thì chung trường. Mà chả hiểu sao em với nó lại chơi với nhau lâu được như vậy. Hai đứa vô tư thoải mái, cứ có cái gì hay hay là nó lại lôi em vào.
Từ dạo nó biết em có gái nên nó cũng giữ ý tứ hơn, em cũng ngài ngại nên thành ra hai đứa có khoảng cách… Nhưng mà nó cư xử khéo lắm, ít để ai phải phật lòng… đến gái còn phải công nhận. Em cũng hỏi ý kiến của nó… Thì phán cho ngay một câu…
– Ông cứ dứt khoát đi, đừng vòng vo làm gì, con gái chỉ thêm đau khổ thôi.
– Làm thế có vô tình quá không?
– Rồi sẽ quên được mà, nếu gặp được đứa tốt hơn thì nhanh thôi. Ông tưởng mình ghê thế hay sao. Hii…
– Ờ… Không tôi chỉ… Mà tôi đi rồi bà không có nhớ tôi à? (Em trêu nó tí)
– Không. Tôi thấy vui…
– Đểu thế.
– Hi. Tôi vui vì… ông rời khỏi được con bé kia.
– Bà… ghét cái Tr à!
– Ừ…
– Tại sao?
– Vì tôi thích ông…
– Oh vậy hả… tôi cũng yêu bà lắm nha (em nhăn nhở)
– Ông nhìn tôi giống đang đùa cợt lắm à…
– Ơ…
– Tôi hận… hận cái Tr… Tôi quen ông gần 10 năm nay mà chả bằng nó vài tháng…
– Tôi…
– Ông… chả nhẽ ông không nhận ra tình cảm của tôi sao, gần 10 năm qua… Không để ông đủ hiểu sao… chả nhẽ tôi không bằng con bé đó à… Tôi có điểm gì thua nó… hay ông thấy nó đẹp hơn tôi(cười nhạt)
– …
– Tôi đã định nói cho ông biết ngay từ hồi học lớp 9… Nhưng tôi đợi ông… đợi ông tỏ tình với tôi… Nhưng cuối cùng thì ông lại yêu Tr…
– Tôi… tôi… không có biết…
– Bây giờ cũng chẳng để làm gì nữa rồi… giờ ông sắp đi… tôi mới nói ra… nói ra cho nhẹ lòng thôi… Chứ thứ tình cảm đó tôi đã thu lại rồi…
– Vậy à…
– Ừ. Nếu không được đáp lại thì sao phải níu kéo chứ. Tôi không phải là dạng ủy mị đâu. Hii… Ảo tưởng nhiều rồi khi đến lúc cuối nhận ra sự thật không phải thế… Tôi mà rơi vào cảnh đó thì tôi không chịu được…
– Tôi xin lỗi nha…
– Ừ. Không sao. Duyên phận mà…
– Ừ.
– Thôi, tâm sự thế đủ rồi kẻo nàng ấy bắt gặp thấy thì tình ngay lý gian thì khổ. Hii…
– Gì, bà cứ nói thế. Ừ. Tôi cũng về đây…
– À… T này…
– Hở…
– Tôi ghét thì ghét nó thôi chứ ông không kiếm được người thứ hai như thế đâu…
– Ừm… Tôi biết mà.
Nghe con bạn nó nói vậy em cũng ngạc nhiên lắm… Nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là mình ngờ nghệch thật… đời nào có đứa con gái suốt ngày chịu đi chơi với mình. Nhưng mà em chỉ coi nó là bạn, không hơn không kém… Bỏ qua những suy nghĩ đó em tập trung vào học ngoại ngữ để sang đó giao tiếp dễ hơn.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tâm sự bạn đọc, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện