Tâm trạng em lúc đó thật sự rối loạn… Nửa muốn đi nửa không. Muốn đi vì phía trước là tương lai, sang bên đó làm ăn, sau này có điều kiện kinh tế không phải để khó khăn như bây giờ… Nhưng mà còn gái của em thì sao… Thật lòng em yêu gái rất nhiều và em biết gái cũng vậy… giờ không biết phải nói với gái thế nào đây… Nằm suy nghĩ mấy đêm cộng với những lời bố nói với em thì em cũng đã quyết định là đi, vì một lý do duy nhất cũng chỉ là cuộc sống sau này!
Em thì vẫn xin bố cho đi học, bởi vì giờ thời gian ở nhà nhiều quá cũng chẳng biết làm gì… Với liệu có mọi việc có chôi chảy như dự tính không… thành ra cứ đi học cho chắc ăn đã… chẳng may lỡ việc thì còn học tiếp được… Em vẫn chưa nói cho Gái biết bởi chẳng biết nói như thế nào và bắt đầu từ đâu. Bọn em vẫn cứ bình thường như bao người khác ăn, học, ngủ và… Đi chơi cùng nhau.
Gọi là đi chơi cho oai chứ thực ra hai đứa thi thoảng đi ăn linh tinh… còn hầu như toàn ở nhà nhau tám đủ thứ chuyện. Gái thì sang nhà em nhiều hơn và cũng không còn ngại ngần như trước. Được cái ăn nói khéo nên nhà em ai cũng quý, nhất là bà em… hai bà cháu lúc nào cũng tâm sự với nhau… Cơ mà chả biết nói cái gì.
Đến tầm trưa thì lại vào bếp nấu cho em ăn… Nghĩ nhiều lúc mà cũng tội. Em bảo không cần nhưng mà gái cứ thích làm… nhiều lúc em nói quá lại quay ra dỗi rồi định bỏ về… thế là lại phải ngồi dỗ. Hic. Sao lắm lúc nhõng nhẽo thật.
– Này… Ê…
– …
– Bộ em giận anh thật đó hả? Thôi mà…
– Không cần. Hức… Anh bỏ ra, em đi về…
– Thôi được rồi. Lỗi là tại anh (Còn lâu nhé… chẳng qua đây phải xuống nước tí) Anh sợ em mệt thôi mà…
– Anh chỉ lý do thôi… anh sợ mệt hay anh không có thích ăn cơm em nấu… chắc… hức… anh thích ăn cơm con khác nấu cho chứ gì…
– Ặc… Sao em hay suy diễn linh tinh vậy… Làm gì có con nào ngoài em ra hả!
– Thật không?
– Thật mà… Thôi chị hai vào cho em nha… Em bón cơm cho nhé. Hehe…
– Hức… hi. Ghét cái mặt… Cứ như người ta con nít lắm không bằng (Thì đúng như thế rồi còn gì nữa…)
– Em ăn nhiều vào.
– Anh ấy… em thì ăn vừa vừa thôi.
– Sao? Lại giữ dáng hả?
– Hi. Con gái mà không để ý là nhanh béo, nhanh xấu lắm.
– Ôi zời… Em toàn lo cái không đâu.
– Ờ… Đúng rồi… Em mà xấu rồi… lúc đó có khi anh để ý đứa khác luôn ấy…
– Ặc lại bắt đầu rồi…
– Hiii.
– Tr này…
– Dạ.
– Ừm… em nghĩ sao nếu như… chúng mình không gặp nhau một thời gian.
– Ơ… Em không có thích đùa cợt kiểu đấy đâu.
– Thì anh chỉ hỏi vui tí thôi mà.
– Hì… Nếu như vậy chắc sẽ buồn lắm… Nhưng mà em tin là sẽ không bao giờ xảy ra.
– Em chắc quá nhỉ?
Nói rồi gái lôi cái vòng cổ mà em tặng ra ngồi vân vê…
– Anh à… Anh còn nhớ lúc anh tặng em chiếc vòng này không?
– À… Ừ. Tất nhiên là nhớ rồi.
– Chiếc vòng này em có thể mua rất nhiều… nhưng mà đối với em nó là vật rất quan trọng… khi anh đeo nó cho em… Em đã coi như đó là vật đính ước của hai chúng mình rồi…
– Hả… Sao em quan trọng hóa vấn đề lên thế… Đính ước là phải đeo nhẫn cơ mà…
– Hi. Khờ quá anh ơi… Không phải cứ ai tặng cái gì là em cũng lấy đâu…
“Á… Đau” (Gái lại véo em)
– Biết chưa hả?! Vậy nên em coi nó như là sợi dây gắn kết giữa hai bọn mình… thành ra anh không phải lo chúng mình sẽ rời xa nhau cả. Hii…
– … Nếu đó là sự thật thì sao?
– Thì em sẽ oánh chết anh chứ sao!
– Ặc… Ghê vậy…
– Hii. Đùa thôi. Em thương anh còn chẳng hết nữa là…
– Oh. Tưởng em làm thật chứ… hehe…
– Hứ. Anh cứ liệu hồn ấy. Mà sao nhìn anh đăm chiêu vậy? Chắc lại gây ra tội gì với em phải không?
– Cái gì… Sao em lúc nào cũng nghĩ xấu về anh thế? Mà cái anh hàng xóm không còn thích em nữa à?
– Còn anh à. Hi…
– Hả?! Vẫn còn á?
– Oh. Tại anh vô tâm không để ý thôi. Hứ…
– Èo. Gì mà…
– Em đã bảo anh ấy như vậy… nhưng mà anh ấy cứ bảo là sẽ chờ em, sẽ đợi… cho đến lúc nào em thay đổi quyết định. Mấy lần sang nhà tìm em… Nhưng mà em toàn tránh mặt thôi… Nói chung là cũng mệt mỏi lắm anh à…
– Thế em đi đâu?
– Thì trốn sang nhà anh đấy thôi. Hii…
– Khôn ghê. Hehe…
“Á… Đau…”
– Anh toàn hỏi ngớ ngẩn… Em không sang nhà anh còn đi đâu. Hứ…
– Hii. Đùa tí. Mà anh thấy anh ấy cũng tốt mà…
– …
– Sao em nhìn anh?
– Anh hôm nay lạ quá nha… Sao từ trước kêu ghét anh ấy lắm cơ mà… giờ quay ra khen người ta tốt thế? (Gái nheo mắt nhìn em)
– Thi ai chả có điểm xấu và tốt. Em đa nghi quá rồi…
– Hi. Vậy mà em cứ tưởng… thế theo anh em có điểm gì tốt và xấu?
– Em hả?
– Ừm.
– Để xem nào… Em thì mặt tốt để sau… Còn mặt xấu của em là suốt ngày động tí là ăn vạ rồi đánh anh.
“Bốp… Á…” (Vừa mới nói xong)
– Dám nói xấu em hả!
– Thì chính em kêu nói điểm xấu của em mà… hic…
– Hii. Thôi ăn cơm đi anh, nguội hết cả rồi.
…
Em định thừa cơ hội để thăm dò ý của gái… nhưng mà xem ra sẽ khó khăn cho cả hai đứa đây. Thời gian cũng chẳng còn nhiều… Thà đau một lần còn hơn… Chứ cứ dây mơ rễ má thế này rồi chả đi đâu vào đâu. Vậy sáng chủ nhật tuần sau em quyết định nói lời dứt khoát với gái mặc dù biết là chảng dễ chịu chút nào. Hôm ấy em dậy sớm, chuẩn bị đồ rồi sang nhà gái luôn.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tâm sự bạn đọc, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện