Sau này lớn lên em mới hiểu. Đúng là khác biệt thật. Hai thế giới, hai hoàn cảnh khó mà hòa hợp với nhau. Tuy không phải là đánh đồng tất cả. Nhưng xã hội này nó đã vốn thế rồi. Và bố của gái thì đang có định kiến với em như thế đó. Em thì chả có oán trách gì… bởi vì đúng ra hoàn cảnh của em lúc đó nó là như thế. Vả lại bác ấy trên cương vị của một người cha cũng chỉ muốn lo cho con gái của mình thôi. Em thì suy nghĩ mông lung lắm… Rồi chuyện của em và gái sẽ về đâu, kéo dài được đến bao giờ đây…
…
Sáng ngày hôm sau em cố gắng dậy sớm… hic. Tầm đó cũng tháng 11 rồi. Mùa đông ở miền bắc phải thật sự nói là rét, gió lạnh lùa vào mà sun cả chim… éo muốn làm gì ngoài việc cuộn tròn trong cái chăn. Cơ mà vẫn phải lò bò mò dậy vì em còn phải qua đón con nhỏ đanh đá kia…
Gái: A đến đúng giờ quá nha.
Em: Thì hôm qua ai kêu đi trễ là cho ăn đòn hả?
Gái: Hì. Em dọa anh tí thôi. Nhưng anh mà bắt em đợi thì anh liệu hồn đấy. Hứ…
Em: Hic. Thôi lên xe đi. Không muộn học thì chết…
Gái: Hi. Đi. À quên… Anh quàng cái khăn này vào.
Em: Hả… Tr lấy đâu ra vậy, mua lúc nào thế?
Gái: Vớ vẩn, người ta tự đan ấy. Hứ…
Em: Tr đan hồi nào?
Gái: Thì lúc em nằm ở nhà nghỉ mấy hôm ấy, rảnh quá nên đan cho anh một cái. Mùa đồng rồi mà.
Nói xong, gái quàng khăn qua cổ em. Em lúc đó hạnh phúc vờ lờ các bác à… Cơ mà tại Gái quấn khăn khít quá… Em không thở được.
Em: Từ từ đã… Nới lỏng ra, T không thở được Tr ơi.
Gái: Để nguyên đấy. Để lỏng ra gió lùa vào thì còn nói chuyện gì nữa!
Em: Nhưng mà nó…
Gái: Có thích cãi không… Anh có đeo không thì bảo!
Em: Hic. Có… gì mà ghê thế.
Gái: Hi. Ngoan em mới thương. Thôi đi học đi.
Gái hôm nay nhìn tươi cười hẳn ra. Tay thì đeo cái đôi găng hình con thỏ gì ấy… nhìn xì teen thật. Mỗi tội sao cái tính tình nó… chẳng được mấy là mềm mại.
…
Em: Hôm qua Tr về bố có nói gì không?
Gái: Hi. Lúc đầu bố mắng ghê lắm… sau đó lại thương em, bảo em lần sau không được chạy lung tung nữa làm cả nhà lo.
Em: Oh. Thế thì may rồi. Mà Tr cũng ghê quá nhỉ?
Gái: Hi. Em cũng không muốn như vậy… không hiểu sao lúc đó em ức lắm… Em… em… Mà cũng tại anh cả đấy (Nói xong lại đấm vào người em)
Em: Ơ. T làm sao? Sao cứ đổ vạ thế.
Gái: Có thích không làm sao không? Ai bảo hôm đấy cứ ngồi im như thóc… May cho anh. Hôm đó mà anh không có theo em… Thì… thì em từ mặt anh luôn.
Em: Hix. Không theo có người bị bắt cóc mất thì sao…
Gái: Hi hi.
Em: Mà bố có nói gì hai đứa nữa không?
Gái: À. Cũng nhiều nhưng mà em bảo là bố đừng có ép con quá. Con không chịu nổi… Rồi đúng lúc đó mẹ em đi làm về chạy vào hỏi có chuyện gì? Thế là em nói luôn từ đầu đến cuối. Mẹ em nghe vậy cũng thương em. Hi. Rồi mẹ bảo bố đại loại là chúng nó cũng hiểu biết nhiều rồi, việc đó chưa vội. Sau này tính cũng được… Thế là bố ậm ừ rồi bảo cứ học xong đi rồi lúc đó muốn làm gì thì làm. Hii…
Em: Ừm. Bố Tr xem ra cũng không quá khó đâu nhỉ. Mình cứ lựa lời mà nói. T nghĩ sẽ không quá khó đâu. Với lại còn có mẹ Tr nữa mà.
Gái: Eo ơi. Ghê thế. Cũng khéo mồm khéo miệng phết nhỉ. Hii…
Em: Chuyện.(Phải khéo mới lừa tình được nhiều em chứ. Hehe.)
Gái: Anh vừa lẩm bẩm cái gì thế?
Em: À T bảo là phải khéo thì bố Tr mới quý chứ (em láo tí… Nó mà nghe thấy thì chết em)
Gái: Hi hi.
Em: À mà Tr này…
Gái: Hở. Sao thế?
Em: T nói Tr đừng nghĩ ngợi linh tinh gì nhé…
Gái: Ừm. Hi…
Em: Tr… Tr đừng có xưng hô… anh em nữa!
Gái: Sao… Sao anh không có thích à…
Em: Ừ… Tại T ngại mọi người ở trường. Bọn nó mà thấy chúng mình như vậy thì…
Gái: Thì sao! Em mặc kệ… Em không sợ sao anh phải sợ.
Người ta thường ví rằng trong chuyện tình cảm thì hạnh phúc như là bông hoa hồng có gai mang theo đầy gian truân, thử thách. Có trải qua những điều khó khăn như vậy thì bản thân mới có thể tận hưởng cảm giác hương vị ngọt ngào của tình yêu mang lại. Em và gái cuối cùng thì cũng bước được qua những khó khăn ban đầu. Cơ mà mọi chuyện đâu đã phải kết thúc ở đây… Nó còn xảy ra nhiều biến cố cho đến tận sau này!
…
Hôm nay là ngày đầu tiên Gái đi học sau những ngày nghỉ ốm ở nhà. Nhìn gái vui lắm. Chắc ở nhà nhiều quá nên giờ được tới trường thấy phấn khích thế này đây mà. Lũ bạn lớp học của gái nhìn thấy gái đến trường là tíu tít chạy ra hỏi thăm.
– A. Tr… giờ mới thấy m đi học nha.
– Ừ. Hi. Tao khỏi rồi nên đi luôn.
– Hi. Thôi đi với tao ra đây một tí… Mà bạn nào đi cùng đây.
– Hi. Của nợ của tao ấy (Cái gì… chả biết ai là của nợ của ai đâu).
Gái quay ra nháy mắt với em: Em đi với bạn chút nha anh!
Em: Ừ đi đi. Anh vào lớp đây. Pipi…
Em chào gái rồi té vào lớp luôn. Vì hôm nay là đầu tuần nên có tiết của cô chủ nhiệm. Nói chung là cô này không được hiền cho lắm… bà ấy mà điên lên thì đúng là chết cả lũ. Cho nên bọn em phải vào lớp trước 15 phút để tham hoạt động tiết sinh hoạt của lớp… Không thì lại ngồi nghe bài ca đạo đức, tác phong của học sinh.
Cái bàn em nó vốn có ba thằng con trai ngồi với nhau… Cơ mà thế éo nào hôm nay có con nhỏ đeo kính lên ngồi cùng… Không phải tự nhiên nó thích lên mà là vì… Bọn em thích mấy quyển truyện hài của nó. Đọc vui vãi các bác à. Các bác đã ai đọc truyện: ITTO – Sóng gió cầu trường chưa? Xem mà có chỉ có nước cười chảy nước mắt.
Thế là em với con nhỏ đó hai đứa chúi đầu vào một quyển truyện. Mặc kệ bà giáo thao thao bất tuyệt trên mục giảng, còn bọn em cứ vừa đọc vừa cười tủm tỉm với nhau… Thế éo nào chắc cười to quá mà:
– Hai anh chị kia đang làm gì hả?
– Dạ bọn em có làm gì đâu ạ.
– Không làm gì mà cứ ngồi cười trong lớp à. Đi ngay ra ngoài ngay cho tôi.
Thế là em và con nhỏ kính cận đó lủi thủi đi ra ngoài. Cơ mà con bé này cũng chẳng vừa… Nó thủ ngay một quyển cho túi áo khoác… Thế là thay vì đứng phạt. Tụi em lẻn ra ngoài phía cỏ đằng sau… Đọc tiếp truyện.
Kể sơ qua về con nhỏ kính cận… thì phải nói nó vui tính và thông minh lắm các bác à. Có thể nói là khá là dễ nhìn nhất lớp e, hay tươi cười, có làn da trắng bóc như tuyết… Mỗi tội hơi lùn tí. Cơ mà em nể nhất là cái khoản… Con gái gì mà đam mê game VLTK, nhưng mà học giỏi lắm. Chơi thì chơi… Nhưng đến lúc làm bài kiểm tra, nhất là mấy môn tự nhiên toàn 9, với 10 thôi. Em đến phục nó sát đất… Nó và em ở lớp cũng khá là thân với nhau, con nhỏ này thì thi thoảng rủ em đi bán mấy cái đồ ingame… Tại là con gái nên nó ngại… Cơ mà hồi đó cũng thu được vài triệu.(Năm đó tiền nó giá trị cao hơn bây giờ các bác à).
Em với nó hai đứa cứ chụm đầu vào quyển truyện, rồi cười như hai đứa bị điên.
Em: Ê, Trông mày giống thằng lùn kia quá, haa…
Nhỏ gái: Mịa. Dám bảo tao lùn à… Tao cho mày chết…
Thế là nó đè em ra rồi lao vào vẹo má em… mà thật ra em với nó chơi vô tư lắm. Con trai chơi với con gái đa phần thì nhiều cái có điều tế nhị. Nhưng em với nó thì chả để ý mấy. Người ngoài nhìn vào lại tưởng hai đứa yêu nhau… Thế éo nào đang vui thì… Em bắt gặp một ánh mắt còn sắc hơn cả dao cạo… Em lạnh sống xương gáy… ngẩng cổ lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Gái. Gái lúc đó đang cầm tập giấy gì đấy, chắc là đi photo… Gái tiến gần về phía bọn em… Thôi. Lúc đó em xác định là xong cmnr… Cơ mà vẫn phải cố tỏ vẻ ra mình trong sáng (Mặc dù lúc đó đùa cũng hơi quá đà thật…)
Em: Hi. Tr đi đâu thế?
Gái cười mỉm chào con mặt giặc (con bạn em ấy ạ). Rồi nhìn em lạnh tanh không lộ tí biểu cảm nào…
Gái: Sao trong giờ học mà anh lại ra đây ngồi?
Em: Hi. Cô giáo vừa bảo anh ra ngoài có chút chuyện ấy mà.
Gái: Chuyện gì sao không vào lớp mà còn ở ngoài này!
Em: À. Anh tranh thủ ngồi chơi với đứa bạn tí (em láo tí… Cơ mà không ngờ)
Em nháy mắt nó… Thế mà nó cứ giả ngu thế éo nào…
Nhỏ bạn Em: T vừa bị đuổi ra khỏi lớp đó bạn, can tội ngồi trong lớp cứ đọc truyện. Hii (Đệt… Ai lôi kéo tao hả)
Gái: Có thật không a?
Em: Hi… Đọc tí cho vui ấy mà… ai ngờ… Với lại cũng là tiết sinh hoạt mà…
Gái: Tí nữa đi học về đợi tôi ở cổng trường!
Nói xong gái chào bạn em rồi đi vào lớp luôn. Hic. Sao cái số em đen quá. Chả hiểu dính phải cái gì nữa… Con bạn em ngồi bên cạnh thì cứ ngồi cười đểu.
– Haha, cho mày chết nha. Mà vừa nãy là ai thế?
– Cười cái đầu mày ấy… Bạn tao.
– Bạn cái gì? Mày định lừa tao chắc, tao giả vờ hỏi tí thôi chứ thừa biết nhé.
– Sao… mày biết thế?
– Thì nhìn cách xưng hô… với lại mày quên tao là con gái à? Hehe…
– Ừ nhỉ. Hi. Tao quên mất.
– Mà con bé đó… Ghê quá ha!
– Ừ. Cũng công nhận thật. Tr nó đôi lúc thì hiền nhưng nhiều cái đanh đá lắm… Mỗi tội không bằng mày. Hehe…
– Đấm chết giờ. Hii… Mà mày không hiểu hết ý tao à…
– Ý gì?
…
– Bạn gái mày không hề đơn giản như mày nghĩ đâu!
– Sao… mày lại nói thế?
– Tao chưa nhìn nhầm ai bao giờ. Chỉ cần một lần tiếp xúc thôi… Những người như thế này… Tao nghĩ mày không nên… mà thôi.
…
Hết tiết bọn em vào lớp và… lại lôi truyện ra đọc… hehe… em đùa tí. Chứ làm thật mà để bà ấy bắt gặp tập 2 thì… chỉ có nước mời phụ huynh!! Em thì cũng chằng để ý lời con bạn nói. Chắc nó cũng chỉ trêu em mà nói quá nên thôi. Với lại tâm trí lúc đó còn đâu mà để nghĩ mấy cái truyện vớ vẩn như vậy Bởi đến cuối buổi học là có bà la sát đứng đợi em ở cổng trường. Hic…
…
Vẫn gương mặt lạnh như tiền ấy…
Em: Hi. Tr đợi lâu chưa… về nhé.
Gái leo lên xe mà chẳng nói chẳng rằng gì… Đi được một đoạn thì…
“Á… Đau!”
Gái véo ngay vào mạng sườn em.
– Bị đuổi ra ngoài hay quá nhỉ?
– Hi. Xin lỗi mà… Tại mải xem quá nên.
– Làm sao… Lại còn ngồi đấy mà tán gái!
– Tán đâu mà tán @@
– Có thật không?
– Thật mà. Đấy là bạn anh mà.
– Bạn gì mà cứ sờ mó nhau giữa sân trường hả?
– Sờ mó cái gì… Tại anh trêu nó tí, nên nó véo má ấy mà. Hii…
“Bốp… Á…”
– Đấy. Giờ lại còn thích đi trêu gái này. Anh Giỏi lắm rồi…
– Sao cứ đánh hoài thế…
– Đánh cho anh chừa. Chứ còn làm sao nữa.
– Hic…
– Lần sau mà còn để tôi bắt gặp thì đừng có trách!
– !!
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tâm sự bạn đọc, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện