– …
Cái đệch, gái bỏ chăn ra rồi chồm dậy, lao tới người em… Làm Em suýt bắn tím ra ngoài… người thì ngã lăn ra phía sau. Gái thì cười nắc nẻ. Em thì vừa nhục… lại vừa cáu!
Em: Bà… Bà làm cái gì vậy!
Gái: Hiii. Chết cười… Ông đúng là đồ nhát cáy mà. Hii…
Em thì lúc đó chả vui được… vì thực sự lúc rất lo cho gái… vậy mà Gái còn bày cái trò này dọa em.
Em: Bà cười cái gì? Bà tưởng vui lắm hả…
Gái: Ơ… Ông sao thế…
Em: Còn sao trăng cái gì nữa? Tôi không thích bà đùa kiểu như vậy đâu… Lúc vào phòng thấy nằm im… Gọi mãi không dậy… Tôi sợ quá… Cứ tưởng… tưởng bà bị… bị…
Nói đến đây thì mắt em đỏ hoe lên, nghĩ lúc đó vừa bực vừa ức… Đùa gì mà không đúng lúc. Thế là em quay mịa nó đi chỗ khác… Gái tiến đến cầm tay em… rồi phụng phịu.
Gái: T đừng giận mà… Tr biết lỗi rồi mà…
Em: Không có giận gì đâu.
Gái: Eo ơi… thế kia mà không giận à.
Em: Lần sau đừng có đùa như vậy… Biết là vui rồi… Nhưng mà những lúc ốm đau như thế này thì không nên… Nhỡ xảy ra chuyện gì thật thì sao?
Gái: Hi. Hi. T yên tâm đi… Có chuyện gì… Tr ăn vạ T…
Em: Ặc… Lúc đấy thì đã chết nhăn răng ra rồi… có nằm đấy mà ăn vạ!
Gái: Ơ… Dám bảo tôi chết hả?!
Gái lại khua tay đánh em… Thật tình cái tật không bỏ đi được… Động tí là đụng chân tay… Cơ mà em vẫn yêu gái lắm.
Em: Hehe, Tôi đùa tí thôi.
Gái: Liệu hồn đấy. Chắc mong tôi chết đi… để rồi lại đi tán tỉnh con nào chứ gì?!
Em: Làm gì có, hicc. Lại suy diễn linh tinh rồi…
Gái: Hii. Nhớ đó… Không thì chết với tôi!
Gái: Sao mấy hôm rồi mới thấy đến…
Em: Hi. Bận học mà. Hôm nay được nghỉ nên mới qua thăm Tr được đó.
Gái: Có thật không đó?
Em: Thật mà!
Gái: Hứ…
Em: Sao cứ “hứ” hoài thế! Hic…
Gái: Hứ…
Em: Ặc… Thôi thôi. Được rồi… Mà T mua đồ ăn cho Tr nè…
Gái: Đâu đâu… (Mắt thì sáng hoắc cả lên)
Em: Để trên bàn kia kìa. Đợi T lấy ra cho…
Gái: Hi hi. Eo ơi. Yêu T nhất đó nha…
Em: Chỉ thế là nhanh thôi…
Gái: Hi hi…
Em: Nhưng mà ốm như thế này ăn có bị sao không đó?
Gái lắc đầu nguầy nguậy như đúng rồi… thiệt tình là… Có ăn cái là quên hết cả trời đất… giống em hehe.
Gái: Không sao đâu, Tr khỏe rồi. Hai đứa mình cùng ăn nha. Hi…
Em: Khỏe nhanh thế… vừa còn nằm bất động kia mà…
Gái là vậy đấy, lúc thì dỗi hờn… lúc thì vô tư nhí nhảnh… Lúc thì động tay động chân quá mức cần thiết. Về phần mình thì em lúc đó cũng chẳng biết sau này sẽ ra sao… Chỉ biết rằng mình đã may mắn gặp được Gái thôi. Lúc đầu gặp nhau, em không nghĩ sau này mình sẽ yêu cái bà sư tử này… Đời thật khó đoán mà…
Gái: T này…
Em: Hả? Tr muốn ăn nữa hả? Đây này!
Gái: Không phải… Hứ. Cứ như là người ta ăn tham lắm ấy!
Em: Hi… Thế chuyện gì? (Ăn gần hết rồi còn gì nữa)
Gái: Mai… Chiều mai T lại qua nhà Tr nha…
Em: Hả… Ừ. Hi…
Gái: Sao nhìn cứ như là gượng ép ấy…
Em: Hi. Hic Làm gì có tiểu thư ơi. Sao chắc ở nhà buồn hả?
Gái: Hi… Một phần thôi với lại ngày mai Bố Tr muốn gặp T ấy!
Em gần như bị đứng hình khi nghe Gái nói là Bố của gái muốn gặp mình.
Em: Hả… Hơ… Tr… Tr vừa nói là??
Gái: Sao T trợn tròn mắt lên vậy? Thì Bố của Tr muốn gặp T… Hii.
Em: Muốn gặp á? Sao tự nhiên… T… T có làm cái gì đâu…
Gái: Eo… Coi kìa… Có ai định ăn thịt mình đâu mà lo thế…
Em: Nhưng mà… T… sợ.
Gái: Sao mà sợ??
Em: Thì… Con gái đã dữ như thế này chả hiểu bố sẽ còn như thế nào nữa…
Gái: Ông… Ông nói cái gì hả…
Em: Hả… Ơ… Ơ… Thôi thôi.
Gái cầm ngay cái gối phi luôn vào mặt em, rồi rượt em quanh phòng… hic…
Em: Sao mà… tự nhiên bố Tr muốn gặp T vậy?
Gái: Ai biết được đâu… Thôi đừng có lo. Có Tr ở đây rồi. T cứ đến gặp đi…
Em: Hả… Uk… (Bà ở cạnh có khi tôi còn bị họa lây ấy chứ…)
Gái: Ông lẩm bẩm cái gì thế hả??
Em: À… không… Mai tôi đến nha. Giờ tôi về đây.
Gái: Hi. Pipi nha. Mai nhớ đến đấy… không thì biết tay tôi…
Em: Biết rồi. Hic…
Em ra về mà… run cầm cập. Không hiểu Bố gái muốn gặp mình để làm gì nhỉ?
Hay là ra mắt bố mẹ vợ. Nhưng chắc là không phải rồi… Vì em với gái vừa quen nhau được bao lâu… Hai đứa vẫn còn đang độ tuổi đo học mà… Cầu mong Bố gái không có giữ như bà chằn nhỏ kia… Không thì em xác con mịa nó định là… Không hiểu sao chuyện tình cảm nó rắc rối thật.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tâm sự bạn đọc, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện