Mấy đứa mới vào “ngành” thì đa số phải bốc họ, tiền giày dép, quần áo, son phấn… lấy đâu ra. Rồi đú đởn ăn chơi thì chỉ suốt kiếp làm không công cho chủ mà thôi, trường hợp em Huyền là ví dụ điển hình.
Đang trông phòng thì thằng Toàn hớt hải phi lên.
– Thằng Đông vào viện rồi anh ạ.
– Bị sao thế, bọn nào nó úp à? Gã giật mình.
– Hình như không phải, nó chạy ra ngoài mua cái thẻ, lúc đi về qua đám đang đánh nhau bị phang thẳng vào mồm, anh H đang vào viện xem rồi.
– Thế đéo nào để nó phang cho.
– Em cũng đéo biết, nghe kể thế.
Hết khách cả bọn vào bệnh viện thăm, nhìn thằng bé tội vãi nồi. Gãy hai cái răng, mồm sưng húp đã được băng kín, được tiêm cho liều an thần để ngủ. Nhìn kiểu này chắc chắn cũng không húp được, khổ thân thằng bé.
Thằng Đông nằm viện một ngày thì cũng được cho về dưỡng thương, chả nói năng được gì, ăn thì toàn mua cháo dinh dưỡng của trẻ em, bảo làm loãng loãng thọc cái ống hút vào mút mà đau quá chả mút được. Ngồi với anh em hóng chuyện, chưa được 2 phút là phải lủi vì không nhịn được cười, mà cười thì nó rách vết thương ra đau chảy cả nước mắt. Không có cái nào khổ bằng đau mồm.
Chỉ khoảng một tuần nữa là tết nguyên đán, chả thấy có tý không khí gì. Những ngày cuối năm khách rất đông, hôm ấy là vào thứ 7, cả ngày trời bận rộn đến đêm, thằng Đông cũng đã đỡ đôi chút, được giao nhiệm vụ dắt xe, mà dắt khoảng trăm cái xe thì lại là vấn đề, nó không sung sướng như ngày bình thường chỉ hai ba chục cái.
Suốt cả ngày cháy nhân viên, hôm nay các em làm việc chắc bận rộn vất vã lắm, gọi đứa nào cũng bận, còn Nhi cả ngày thuê bao. Phải chăng em đã nghỉ mà không thông báo cho gã, cho dù là vậy gã cũng không có thời gian để nghĩ đến việc đó.
23h30 đêm, quán vẫn kín phòng và rất nhiều phòng đang có nhân viên. Gã đang ngồi lau mồ hôi mặc dù ngoài trời chỉ 17 độ C, hai thanh niên lạ mặt chạy xồng xộc lên.
– Đmm ngồi im cấm nhúc nhích, bước một bước tao đập gãy giò, đưa điện thoại đây.
Gã ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mặt tái mét thì vài người nữa chạy lên, toàn các anh mặc quân phục công an, cơ động, vài người tiếp tục chạy lên các tầng trên.
– Mày bật đèn sáng trong phòng lên, tắt nhạc đi.
Gã dăm dắp làm theo, trong khi đó các chiến sĩ mở cửa đi vào. Phía dưới tiếng lao xao ngày càng lớn làm gã lo lắng, lo ngại nhất là 2 phòng trên không biết có bay nhảy gì không, ăn quả úp thế này có mà vỡ alo. Ngày càng tiếng người nhốn nháo lớn, phòng nào không có nhân viên khách được cho về, phòng nào có là phải ở lại. Gã được một đồng chí áp giải lên xe thùng, trên xe toàn gương mặt thân quen, toàn anh em trong quán.
Về đến đồn tách mỗi thằng một phòng riêng lấy lời khai, gã ăn mấy cái tát nổ đom đóm mắt mặc dù vô cùng thành khẩn, hình như đánh người là thủ tục không thể thiếu của các đồng chí rồi. Mặc dù đã khai báo toàn bộ sự thật nhưng vẫn bị các đồng chí dọa dẫm, răn đe đủ kiểu nhưng không khai thác được gì thêm, gã được đưa vào buồng tạm giam. Đéo hiểu sao lại giam mình, gã hoảng hốt lo sợ nghỉ đủ điều? Lần đầu tiên phải vào cái nơi này, đéo biết chúng nó có gán ghép cho mình cái tội bỏ mẹ gì không, ăn cơm tù thì hỏng mẹ cuộc đời.
Rất may trời không phụ người tốt, anh em chỉ phải ngủ một hôm trong trại là được cho về, thằng nào thằng nấy són đái ra quần. Gã nghe kể lại thì các em tiếp viên bị dồn hết vào một phòng chụp ảnh quay phim gì đó, rồi cũng bị hốt hết lên phường, hình như giờ này vẫn chưa được thả.
Anh H quan hệ với cả công an phường và quận, những lần trước có đợt kiểm tra đều được báo trước, ở tầng 8 có cầu thang thoát hiểm là con đường tẩu thoát cho các em tiếp viên. Lần này ăn quả bất ngờ, chắc do cấp trên chỉ đạo, lại mất một khoản không nhỏ cho các đồng chí “vì nước quên thân, vì dân phục vụ” rồi.
Đm khốn nạn nhất là thu hết điện thoại đéo trả lại, lại trở về kiếp cục gạch, lại phải ứng tiền mua cái khác, lại phải cày cuốc, lại phải… Đm các đồng chí nhé. Vài ngày tiếp theo khách vắng, phần vì bận rộn công việc cuối năm, phần vì mới nghe quán bị úp cho đến những ngày giáp tết mới trở lại bình thường. Ông Quang thì xin nghỉ tết sớm vì nhà xa. Buổi chiều nọ cách hôm có biến 2 ngày, khách vắng teo Tiên lò dò đi sang, từ hôm đó đến nay mới thấy em nó.
– Em có sao không? Liên lạc mãi không được.
– Nó thu hết điện thoại còn đâu. Nhốt một hôm rồi thả, phạt mỗi đứa 2 củ, đkm bọn chó.
– Tội đéo gì mà chúng nó phạt 2 củ.
– Em không biết, lúc đó sợ vãi cả ra, nó bắt ký cái giấy gì đấy, bảo lời khai mà có cho đọc đâu.
– Đm khốn thế cơ à.
– Bọn anh thì sao.
– Ăn mấy cái bạt tai rồi hôm sau được thả. Tối đi tẩy trần cái nhỉ.
– Ok anh em đang định rủ, tết nhất đến nơi mà đen đéo chịu được.
Chuyện cũ chưa qua chuyện khác đã tới, đó là ngày 28 tết, cách năm mới chỉ còn một ngày, nhân viên quán đã nghỉ hết, các em dịch vụ cũng nghỉ gần hết, chỉ còn lại dăm ba con cá sấu chúa. Quán tuyển thêm 3 đứa nhân viên phục vụ làm dịp tết, gã quyết định tết ở lại không về mặc những cuộc gọi của gia đình suốt mấy ngày nay, xuân này con không về, cha mẹ tha lỗi cho thằng bất hiếu này, chả còn mặt mũi gặp ai dù mọi người cũng chẳng nhắc về chuyện cũ. 3 thằng mới nó chưa quen việc chậm chạp ngu ngơ vcl, chuyện gì cũng đến tay gã. Đang ngồi dặn mấy con cá sấu chúa.
– Anh bảo này.
– Gì ạ.
– Từ giờ đến mấy ngày tết, em bảo khách 300k một bàn ngồi được thì ngồi không thì thôi. Xuống cắt cho anh 50k.
– Thế ạ, ok anh.
Một con cá sấu chúa khác đi xuống sụt sịt khóc.
– Mày làm sao đấy?
– Anh cho em xin tờ giấy.
– Giấy gì.
– Giấy trắng ấy.
Tưởng nó lấy làm gì hóa ra viết đơn, mà là đơn tố cáo thằng khách ml nào hiếp nó. Đéo thể hiểu trên đời lại có thằng như thế, cũng không phải xấu lắm nhưng nhìn đéo ưng được, chả thà em nó xinh tươi mơn mởn khó lòng kìm nén con chim còn có thể lý giải được, đằng này… thế mà lôi nó lên sân thượng rút dao ra dọa rồi hấp diêm em nó. Rồi lại được cái con kia khuyên mãi không được cứ nằng nặc đâm đơn, lại lùm xùm lên mấy mấy xịch, cả đầu dịch vụ nhà ấy bị cấm cửa đến quán. Kết thúc những ngày cuối năm sóng gió đen như chó mực.