– Tao đến nơi rồi, ra đón tao cái?
– Ok, đợi tao 5 phút nhé!!!
Nhìn dòng người qua lại gã khẽ thở dài với những tâm sự chất chứa trong lòng, xa xa gã thấy bóng dáng thằng Tiến đang đi tới, gã vẫy vẫy tay rồi bước nhanh về phía nó. Từ đường lớn đi vào khoảng 200m, rẻ vào 1 con đường nhỏ hơn với khá nhiều quán karaoke với đủ màu của đèn led gắn trên những biển hiệu quảng cáo bắt mắt làm gã choáng ngợp. Tiếp tục đi sâu vào độ khoảng 50m dừng lại trước một quán karaoke khá bề thế, Tiến trao gã lại cho chủ quán và bước nhanh ra về. Chủ quán là một người đàn ông khoảng 35 tuổi, to béo cao lớn. Anh cất giọng:
– Mới ra hả em?
– Vâng em chào anh.
Anh ta vẫy 1 đứa nom còn khá trẻ độ 17 – 18 tuổi chắc là nhân viên đến nói:
– Cháu dẫn anh này lên phòng cất đồ đi. Rồi quay qua gã:
– Lên cất đồ với ăn cơm đi, xong xuống đây nói chuyện.
Gã vâng dạ theo thằng nhân viên kia lên phòng cất đồ rồi quay vào bếp ăn vội bát cơm, đi xuống sảnh thì đã có thêm một người phụ nữ khá xinh đẹp chạc tuổi chủ quán và 2 đứa nhỏ, chắc là vợ con của anh. Người phụ nữ lên tiếng hỏi thông tin này nọ.
– Em làm được lâu không… rồi nói về công việc bla bla…
Quán ngoài gã có 2 nhân viên khác, một thằng tên Nam là người dẫn gã lên cất đồ, nghe nói mới làm được 20 ngày, một thằng gã đã quên tên vì không có nhiều ấn tượng ngoài việc gã đến làm được 2 ngày thì nó biến mất cùng với cái điện thoại của gã. Ngoài ra còn có một cô PG của hãng bia Tiger thường lui tới vào buổi tối. Công việc thì cũng nhẹ nhàng và nhàn hạ, sáng 10h ngủ dậy 2 thằng thay nhau nấu cơm với dọn dẹp các phòng và cầu thang. Buổi chiều khá vắng khách nên chủ yếu là ngủ và ngồi chơi, khoảng thời gian đông khách thường vào buổi tối hoặc những ngày cuối tuần hay lễ tết. Hôm đó là vào một buổi tối thứ 6, khi gã đã làm ở quán được 3 ngày, có tốp khách khoảng 5 – 6 người trông khá lịch sự. Khách đã vào phòng ổn định đâu đó, gã bưng đĩa hoa quả đặt lên bàn và cất giọng hỏi:
– Các anh dùng bia gì ạ?
– Cho anh két hà nội.
Gã mở cửa bước ra, vào kho xách két bia mang vào phòng, đang định đi ra thì 1 trong số những người khách vẫy tay ra hiệu cho gã lại gần.
– Anh cần gì ạ?
– Gọi cho anh 3 – 4 đứa nào.
– Đứa gì cơ ạ? Gã ngơ ngác hỏi lại!!!
– Vl, chú mới làm à, xuống bảo anh H gọi cho anh 3 – 4 em được được tý lên đây, nhanh lên nhé.
Gã vâng dạ rồi chạy xuống nói với anh H chính là chủ quán.
– Phòng 2 bảo gọi gái anh ơi, 3 – 4 người ạ.
– Uh, em cứ lên trông phòng đi.
Độ chừng 20 phút sau, 4 cô gái bước ra khỏi thang máy nhan sắc bình thường nếu như không muốn nói là hơi xấu, 2 trong số đó khá mập. Cả 4 mặc chiếc quần ngắn cũn cỡn khoe ra cặp chân ngăm ngăm nâu đầy nốt, cặp đùi to như những cây cột đình ở làng quê Việt Nam. Khuôn mặt được trát kỹ bởi lớp phấn dày nhằm che đi những khuyết điểm vẫn luôn hiện hữu trên khuôn mặt. Từ người các cô phả ra mùi nước hoa nồng nặc rất khó chịu mặc dù gã đứng cách các cô vài mét. Một trong số bốn cô gái lên tiếng hỏi:
– Phòng này gọi nhân viên à anh?
Gã gật đầu khe khẽ, im lặng không nói gì lòng thầm nghĩ “nhân viên nhân váo gì xấu như Chung Vô Diệm thế”.
Cả 4 tự tin kéo nhau vào nhưng 2 cô nhanh chóng ra ngoài đi xuống. Không lâu sau 2 cô gái khác lên thay thế nom sáng sủa hơn 2 người vừa đi ra.
Đêm hôm sau, đó là ngày thứ 7 cuối tuần, khoảng 12 rưỡi đêm khi mà khách đã ra về hết, tưởng rằng hôm nay được ngủ sớm thì 2 thanh niên bước vào, gã nhanh chóng lên bật phòng 5. Đang ngồi đập muỗi, lòng hơi bực bội vì phải thức đêm, 1 thanh niên bước ra dúi cho gã tờ 100k và bảo:
– Gọi cho anh 2 đứa xinh xinh tí nhé, với để ý phòng cho anh.
– Ok anh.
Gã chạy xuống thông báo với anh H để gọi người. Mẹ sư thằng khốn nạn nhảy mất cái điện thoại, bất tiện quá, mai phải đi mua con cục gạch dùng tạm vậy. Độ 15p thang máy mở, 2 ả nhân viên bước ra trong đó gã khá ấn tượng với một cô bé bởi còn quá trẻ, mặt còn nguyên vẹn nét ngây thơ, da trắng, tóc nhuộm vàng được cột đuôi gà trông khỏe khoắn và năng động. Gã đang nhìn cô đánh giá thì cô cất tiếng nói trong trẻo.
– Em chào anh.
…
Gã chỉ im lặng khẽ gật đầu. Tưởng rằng cô sẽ bước vào phòng ngờ đâu cô vẫn đứng đó tròn mắt nhìn gã.
– Ơ, em chào anh mà anh không thèm chào em à?
Gã hơi bất ngờ với cô bé liền cất tiếng như một phản xạ.
– Ơ, anh chào em. Cô bé mỉm cười hài lòng bước vào phòng để gã ngồi ngơ ngác trông theo. Gã bỗng bật cười vu vơ mà chẳng hiểu mình cười vì điều gì, là vì cô bé đó chăng. Một lúc sau cô bé đi ra cầm theo chiếc Mic giơ ra trước mặt gã:
– Anhhhhh, thay pin cho em.
– Uh, chờ anh tý.
Gã uể oải đứng dậy cầm Mic thay pin rồi trao lại cho cô, nhận lại chiếc Mic cô cười tươi rạng rỡ, gã đờ mặt nhìn cô bé phần vì không hiểu có gì vui mà cô cười, phần vì cô bé có nụ cười đẹp quá, đôi mắt trong veo, hai má phúng phính gã ước gì… “Thank you” 2 từ đó kéo gã về thực tại, cô đang bước nhanh vào phòng.
Đêm Hà Nội đã về khuya, tiết trời thu đã bắt đầu chuyển sang se lạnh, ngoài đường giờ này chắc đã vắng vẻ lắm rồi, mọi người chắc đang chăn ấm đệm êm trong giấc ngủ, chờ một ngày mới bắt đầu. Hà Nội là vậy, không ồn ào nhộn nhịp chỉ lặng lẽ như chính hình bóng gã giờ này. Tự nhiên gã thấy một nỗi sầu dâng lên trong lòng, một nỗi buồn không tên mà gã không định hình được, chợt gã thở dài thật não nề.
– Làm gì mà thở dài thế anh giai?
Gã giật mình ngước lên thì thấy cô bé ấy đang đứng trước mặt gã tự hồi nào mà gã không hay.
– Buồn ngủ thì ngáp chứ dài ngắn gì đâu. Gã lảng tránh cố giấu tâm sự trong lòng. Chợt cô bé đi đến ngồi xuống cạnh gã mắt nhìn đâu đó vô định, đôi mắt đó chợt như buồn hẳn đi, buồn mà đẹp, cô bé có đôi mắt thật đẹp.
Cô bé thình lình quay sang nhìn gã làm gã hơi lúng túng. Cô nheo mắt tinh nghịch nhìn gã:
– Anh nhìn gì em mà kỹ thế, em tự biết mình xinh mà.
– Vâng, cô thì xinh rồi. Gã bật cười vì cái nhận xét của chính cô bé về mình.
– Anh là nhân viên mới à?
– Uh, anh mới làm được mấy ngày, em tên gì?
– Em tên Tiên.
– Vậy anh gọi em là “cô Tiên” nhé?
Tiên cười khúc khích vì tên gọi mới gã đặt cho cô.
Tiên mới 15 tuổi, sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thuộc tỉnh Phú Thọ. Vì nhà quá nghèo phải bỏ học để đi làm, Tiên theo người xuống Hà Nội kiếm việc, sau khi làm một số công việc vất vả mà lương chẳng đủ sống được một bà chị rủ rê và bắt đầu làm công việc này. Người ta bảo không nghe cave kể chuyện nhưng gã tin Tiên, tin rằng cô nói thật, mà cho dù Tiên nói dối cũng chẳng sao, chẳng ảnh hưởng đến ai vả lại em đâu phải cave. Với gã nghề nào cũng đáng trân trọng cả, họ phải bỏ công sức của mình ra để kiếm tiền, đêm hôm khuya khoắt vẫn lết thân đến phục vụ các anh, gặp người lịch sự thì không nói làm gì, gặp phải những ông khách quái dị thì cũng khốn đốn trăm bề. Cái gì cũng có hai mặt của nó, không nên đánh giá mọi thứ qua cái vẻ bề ngoài.
Gần 3h khách mới ra về, 2 thanh niên đã chếnh choáng say khoác vai 2 em ra khỏi phòng. Tiên quay lại vẫy vẫy tay chào gã, rồi nhanh chóng khuất bóng vào trong thang máy. Gã nhanh chóng một mình vào dọn dẹp phòng, thằng Nam thì đã đi ngủ từ bao giờ, may quá cũng không bẩn lắm vì chỉ có 4 người.
Xong xuôi gã đi về phòng ngủ ngả lưng ra giường, giấc ngủ kéo đến nhanh chóng vì đã quá khuya và mệt, một ngày nữa trôi qua.
Thời gian thấm thoát trôi qua cũng thật nhanh, hơn 1 tháng kể từ khi gã lơ ngơ đặt chân đến cái chốn xô bồ này, gã đã bắt kịp được nhịp sống nơi đây. Từ một thằng sinh viên tỉnh lẻ đến thằng phục vụ quán karaoke mà sao như hai cuộc đời, hai thế giới khác biệt. Lương tháng đầu cộng với cóp nhặt hàng ngày từ tiền boa của khách, tiền cắt đầu các em gái dịch vụ đủ để gã mua cho mình chiếc điện thoại mới, chủ yếu để giải trí giết thời gian cũng như tiện hơn cho việc liên lạc.
Vào một buổi chiều tối đầu tháng 11, trời đã vào tiết Đông, gã co ro ngồi ngoài cửa đón khách trong chiếc áo gió mỏng manh làm gã thi thoảng rùng mình mỗi khi có cơn gió nhẹ lướt qua, điện thoại báo có tin nhắn mới. Đó là Em, khá bất ngờ vì Em chủ động liên lạc, đã vài tháng kể từ ngày em xa gã.