Em Y calling, phiền thật, nhưng gọi đêm hôm này thường là có việc, thôi thì lại làm chàng trai khổ vì vậy.
– Có gì không em ơi, đêm rồi để anh ngủ chứ.
– Anh ơi, anh qua đưa Y về nhà, nó say quá, bọn em đưa nó về mà nó không chịu, cứ nhất định phải anh đưa về, giờ bọn em đang phải ở đây trông nó.
Cái định mệnh, cáu thật, 1 đứa say đã đủ khổ tôi rồi, thêm đứa nữa…
Nói vậy nhưng mình hỏi địa chỉ của em, hóa ra cũng gần nhà mình, may thật. Đi từ nhà đên cỡ gần 10p thôi.
Đến nơi, em đã say rũ người ra rồi, nhưng khi thấy mình, em vẫn lảo đảo đến, rồi ôm chặt mình.
– Sao giờ anh mới đến hả? – Giọng thì lè nhè, không lẽ ông lại sút cho cái bây giờ…
– Đồ tồi, đồ đểu. – Chắc còn thiếu mỗi cha mẹ, họ hàng em không dám chửi.
Bạn bè em thấy vậy cũng ái ngại, nói…
– Nó nhắc đến anh suốt, nó chưa bao giờ uống nhiều rượu, mà hôm nay cứ nằng nặc đòi uống, bọn em không nói được.
Mình trầm ngâm, thấy thương em, vì 1 thằng đàn ông như mình có đáng không?
– Được rồi, các em về đi, Y cứ để anh lo.
Cả bọn kéo nhau về, số tôi đúng là khổ vì gái, vừa chán vừa mệt, em thì cứ lảm nhảm… H này chả về NN thì về đâu được, thầm tự trách bản thân, trách cả em nữa, lớn rồi, mà cứ sống cảm tính vậy…
Đưa em vào nhà nghỉ, người em đã mềm như bún rồi, Thằng lễ tân nó cứ săm soi mình, bầu trời tư cách đây mà phải lừa gái nhà lành à. Vào phòng, cởi giày, tất. Lấy khăn mặt, lau qua mặt mũi cho em. Xong xuôi, mình tranh thủ đi mua ít sữa với bánh, đề phòng đêm em dậy đói, mà khuya quá, hàng quán đóng cửa hết. Đành bảo thằng lễ tân pha tạm cốc chanh gừng. Mang lên cho em, cũng cố nựng em dậy, cho uống vài hớp rã rượu, khổ cái thân osin của tôi ghê…
Ngồi suy nghĩ linh tinh, điện thoại rung, mother calling:
– Đêm hôm mày còn đi đâu đấy?
– Bạn con ốm, con qua với nó. Mẹ ngủ đi, mai con về.
– Lại gái gú linh tinh chứ gì? – Đúng là chỉ mẹ hiểu con…
– Mẹ… Thôi con ngủ đây.
– Ờ, liệu mai mà về. Suốt ngày đêm hôm, lấy vợ đi.
Các cụ nhà mình giục lấy vợ suốt, cứ sợ mình hay đi chơi rồi có chuyện Mẹ mình thì 1 đời lo cho chồng con. Đến mình ngần này tuổi rồi, vẫn để bà lo từng miếng ăn, giấc ngủ. Không phải mình không làm được, mà tính bà thế rồi, hy vọng nay mai vợ con mình được 1 phần tính thương chồng, thương con của bà mình cũng mãn nguyện…
Chán, hút điếu thuốc, quyết định lên giường đi ngủ. Em Y thì nằm hết hơn nửa giường rồi, mất công mình phải hì hục đẩy đẩy kéo kéo cho em nằm gọn mới có chỗ ngủ.
Sáng tỉnh dậy, không thấy em Y đâu, tưởng em về trước, hóa ra em đi tắm, đang lững thững đi. Trên người mặc mỗi chiếc khăn tắm da trắng, dáng xinh, đôi môi chúm chím, hấp hé, thằng em biểu tình dữ dội, ngoan nào, anh cả có bao giờ để mày đói đâu. Em thấy mình nhìn chằm chằm, ngượng ngùng hỏi:
– Sao anh nhìn em ghê thế?
– Em giỏi lắm.
– Em có làm gì đâu. – Nhìn mặt em tội tội, chắc sợ mình mắng?
– Em lớn rồi, lúc nào cũng sống cảm tính thế à?
– Em vậy đó, sao anh không mặc kệ em? – Hay thật, giờ còn gân cổ cãi.
Mình cáu, đã sai còn bướng, gằn lên từng tiếng:
– Em…
– Em nhớ, đừng bao giờ gọi anh nữa.
Xỏ giày, tính đi về, gần đến cửa, bỗng dưng em chạy lại, ôm chặt mình từ phía sau.
– Em xin lỗi, anh đừng đi. – Đã khóc thút thít rồi.
Mình sợ con gái khóc lắm, nhức đầu, quay lại xoa đầu em.
– Thôi không khóc nữa, biết lỗi là được rồi. Nín đi.
– Em nhớ anh lắm.
Số mình đúng khổ vì gái các bác à.
– Thôi thay quần áo đi, anh đưa đi ăn sáng, lát anh còn về có việc.
– Không, hôm nay em muốn gần anh. Anh đừng đi.
Đệt, sợ quá rồi đúng là con gái, phức tạp quá.
– Em đừng như vậy…
– Mình quay lại anh nhé, xa anh, em không chịu được. Em hứa, em sẽ không làm gì để anh phải suy nghĩ, em sẽ sửa.
Em nói mà như mếu, sao phải như vậy hả em, tình cảm đúng là khiến con người ta yếu đuối bảo sao có nhiều thanh niên chết vì yêu…
– Anh sẽ suy nghĩ, nhưng anh cần thời gian nữa. – Lúc này, mình chẳng nghĩ được câu nào khác, cũng không biết làm gì thời điểm này luôn…
– Hì, anh nhớ nhé, em sẽ đợi. – Mới khóc mà cười được, đúng là nước mắt cá sấu…
– Đi ăn, anh đói rồi.
– Vâng chờ em lát.
Em vào wc thay quần áo, gớm, còn ngại cái gì nữa, bao nhiêu nốt ruồi anh còn nhớ nữa là…
Đi ăn, em Y vui lắm, cười nói như thuở mới yêu, trong mắt em, ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Mình buồn, anh không xứng đáng với tình cảm của em đâu, đừng hy vọng ở anh quá nhiều. Làm thằng đàn ông tốt cũng khổ, mà làm thằng đểu cũng không xong, cuộc sống thật không như là mơ.
Bỗng điện thoại rung bần bật, O calling.
– Anh nghe.
– Anh ăn sáng chưa?
– Rồi em, em đi ăn chưa? Lười quá thì gọi mấy cái đuôi đưa em đi.
– Không, anh qua thì em đi. Không thôi em xuống dưới nhà…
– Em ăn đi nhé, giờ anh bận rồi.
Nói rồi, mình cúp máy, ngó qua, Em Y mặt buồn buồn.
– Cô bé hôm trước đấy hả anh?
– Uh.
– Anh với nó đã có gì chưa?
– Chưa, sao em tò mò thế. – Mình cười cười.
– Thế anh định thế nào?
– Anh chưa tính toán gì cả, không phải em đang ghen đấy chứ?
– Em không biết…
– Thôi về đi, anh phải về nhà nữa.
Quãng đường đưa em về xa quá, em ngồi sau ôm chặt lấy mình, ánh mắt buồn xa xăm, dường như em sợ, một ngày nào đó, mình sẽ lại rời xa em… Cũng như đã từng với nhiều cô gái khác.
Tình yêu với cá nhân mình, không nên nhiều quá, chỉ cần vừa đủ.