Buổi tối, đang nằm phè phỡn xem tivi, gì đâu mà toàn gái hàn, trắng muốt, nhìn nuột thật, biết là toàn hàng cải biên, sửa chữa, nhưng vẫn sướng. Tiếng điện thoại, thằng bạn.
– Uh, tao nghe.
– Qua uống rượu với tao.
– Ở đâu? Có gì hot không đã?
– XXX, qua đi, tao có quà cho mày đấy.
Quà gì, chắc lại mấy em gái teen rồi, bạn mình quen rất nhiều gái teen, đại học có, thậm chí có cả phổ thông, chẳng bù cho mình, quen toàn máy bay với các bạn gái đến tuổi lấy chồng. Cũng lâu chưa gặp nó, ở nhà nhiều tù người mất, qua với nó vậy. Loáng 1 cái đã đến nơi. Úi dời, rõ đông, trai gái đủ 1 rổ, có mấy em gái nuột phết, còn đâu là bạn của mình hết. Ổn định vị trí, không hiểu sao, mình lại ngồi gần em gái teen nhất, trông em khá xinh, da trắng, khuôn mặt make up tự nhiên, mình dị ứng với kiểu mặt hoa da phấn, mắt mũi kẻ 1 tạ son…
– Hôm nay tao xuất giá hơi chậm, tạ lỗi, cho tao 1 chén. – Đây là thủ tục của bọn mình.
– Cho nó đầy vào.
Chén rượu to phải gấp đôi chén mắt trâu ấy, uống nước lọc còn khó đừng nói đến rượu, phen này không xong rồi. Nhắm mắt uống xong, cảm giác cay xè, nồng nồng xộc lên mũi, lâu rôi mới uống sốc như vậy, ngày xưa thời trẻ trâu mình uống có lần 2 bát rượu, may mà không báo đám, giờ thì hứng lắm cũng chỉ nửa bát. Mà khi nào phải nóng, phải hứng lên mới vậy, uống kiểu đấy xong là nghỉ, ăn luôn, mất vui lắm.
– Mày đi đâu mà gọi mấy lần mới được? – Thằng bạn hỏi mình.
– Uh, dạo này tao bận. Sếp khó tính quá, tăng ca suốt.
– Bận gì mày, chắc đi ươm giống chứ gì?
– Cái đó tao nghĩ phải hỏi mày. – 2 Thằng cười vang, em gái bên cạnh cũng cười theo, em cười xinh quá, mình luôn bị ấn tượng với những em gái đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên.
– À đây là mấy đứa em tao. O (tên em gái), thằng bạn anh mà anh kể với em mấy lần rồi ấy đây.
– Dạ vâng ạ.
– Em là em thế nào vậy? – Mình hỏi em gái.
– Dạ anh em quen biết nhau thôi ạ. – Hóa ra là anh em xã hội, bố này chắc đi chơi đâu la liếm được.
– Uh, kia là thằng bạn thân của anh, kiểu thân ai người ấy lo. – Mình cười, em cũng cười theo.
– Thôi uống mày.
– Em gái uống được không? Không thì nhấp môi với bọn anh cho vui. – Mình nói.
– Dạ em uống được ít thôi ạ.
– Vậy chạm chúc mừng cái ít ấy của em nào.
Em O có uống, nhưng chỉ 1 chút thôi, rượu nặng, em uống tí mà khè khè ra như rồng phun lửa, nhìn ngộ lắm…
– Em quen bạn anh lâu chưa?
– Dạ 1 thời gian rồi.
– Uh, nó sao thì anh cũng vậy, em cứ thoải mái đi nhé.
– Vâng ạ.
– Anh tên XXX, lần đầu gặp em, chạm chén em nhé.
– Ok anh.
Có tí rượu vào người, nhìn má em hồng hồng, lung linh phết, cũng lâu rồi mình không được gần hơi con gái, tà tâm trỗi dậy, không kiềm chế là mai dân trí đăng báo “thanh niên cưỡng dâm bạn gái mới quen giữa quán rượu” giống 2 bạn trẻ gì ở HN phệt nhau trong phòng vệ sinh ở quán bia hay sao ấy…
– Em đi làm hay đi học vậy?
– Dạ em đi học thôi, còn anh?
– À anh cũng giống em, vẫn Sinh viên thôi.
– Anh học gì vậy?
– Đại học xây dựng, khoa xây dựng gia đình. Anh chưa tốt nghiệp.
– Hihi, anh vui tính quá, thế anh làm gì nào?
– Chạm chén với anh, anh sẽ khai hết cho em. – Mình cười với em.
Chén chè tứ tung, em O uống ít, mình nghĩ tửu lượng của em chắc cũng được kém, mấy thằng bạn mình thì khỏi nói, toàn voi uống rượu. 1 lúc sau thì mình đã phê phê rồi.
– Bạn bè em cũng hay tụ tập như vậy à?
– Dạ cũng thỉnh thoảng thôi ạ.
– Thế lần sau đi đâu cho anh làm chân xe ôm nhé. – Mình trêu em.
– Sợ anh không làm được thôi. – Em cũng không vừa.
– Đến uống rượu với em, anh còn làm được, thì xe ôm cho em chỉ tương đương cái này thôi. – Mình đưa ngón tay út lên, bấm vào móng tay. Em và mình cùng cười. Em cười xinh thật, hàm răng đều như bắp ngô, trắng muốt, không biết em có đi làm răng không ấy…
Ngồi thêm 1 lúc nữa cũng tàn tiệc, mấy đứa bạn rủ đi tăng 2, nhưng mình mệt quá, hẹn nó bữa khác vậy, em O cũng xin về. Mình nói với em O…
– O này, cho anh số điện thoại, bữa sau em có đi chơi nhớ gọi anh nhé, anh kiếm tí rau tí cháo. – Mình cười với em.
Em vui vẻ đưa số điện thoại, rồi mình và em mỗi người 1 ngã, lúc sau ngó em mới biết em khá cao, cỡ 1m68, dáng múp đừng hỏi khúc nào ra khúc ấy… Vui vẻ về nhà, rửa mặt mũi tay chân xong, đang chuẩn bị yên giấc nồng thì chuông tin nhắn vang lên. Của em Y…
– Anh biết hôm nay em nhìn thấy gì không?
– Anh không biết, có gì không em?
– Cuối cùng anh cũng chịu trả lời em rồi à?
– Việc đó có quan trọng như vậy không?
– Sao anh lại đối xử với em như vậy? Em đã làm gì sai?
– Em chẳng có gì sai, chúng ta chỉ là không hiểu và chia sẻ được cho nhau.
Chia tay là điều không ai muốn, nhưng níu kéo làm gì khi sự tôn trọng là không còn.
– Anh nói hay lắm, có vẻ như anh lúc nào cũng sẵn sàng chia tay em để đến với đứa khác nhỉ?
– Nếu em muốn trách anh, thì em cứ trách. Mọi lỗi lầm là do anh, nếu như vậy làm em thoải mái hơn thì anh chấp nhận. Dù sao, chuyện cũng đã là qua. Em ngủ sớm đi, anh mệt rồi.
– Không, sao anh có thể dễ dàng làm quen với 1 đứa con gái khác như vậy, con người anh là như vậy sao? Em với anh cũng chỉ 1 thời gian ngắn, anh dễ quên, dễ yêu thế hả?
Biết mà, mình cũng đoán được em nhìn thấy gì, không nghĩ em vẫn giận dỗi như vậy, thấy thương em quá, em đã dành cho mình rất nhiều tình cảm…
– Thời gian nói lên điều gì? Mình đã chia tay, em nhớ chứ? Và chính em là người muốn như vậy.
– Anh đang trách em hả?
– Nếu trách, anh đã không nói chuyện với em.
– Em xin lỗi về ngày hôm ấy, lúc đó em bực nên nói vậy, em không có ý như thế đâu.
– Anh và em cần thời gian, chúng mình đã lớn, có suy nghĩ. Không thể tình yêu như thuở ban đầu, vài ba bữa lại cãi nhau, lại giận hờn, bây giờ là người yêu, mai sau nếu là vợ chồng, thì em nghĩ sao? Liệu chúng mình có thể sống chung với nó cả đời được không? Anh mong em suy nghĩ về mối quan hệ này, vốn dĩ nếu không thể, thì chia tay là cách tốt nhất cho cả hai, anh vẫn dành cho em nhiều tình cảm, nhưng chỉ tình cảm là không đủ cho một mối quan hệ. Nó còn cần cả sự nhường nhịn, hy sinh và chia sẻ ở cả hai.
– Em không biết nữa, đôi lúc em như vậy, nhưng em biết là em yêu anh rất nhiều…
Khổ Em Y kiêu hãnh, ngang tàng đâu rồi, tình yêu đôi lúc làm con người ta mềm yếu đi nhiều quá. Mình cũng đã 1 thời như vậy, thời gian đã làm cho tâm hồn mình chai sạn đi quá nhiều.
– Thôi, em ngủ đi, anh mệt rồi.
– Mình vẫn còn cơ hội chứ anh?
– Để thời gian trả lời. Em đừng suy nghĩ nhiều, việc gì đến sẽ đến. Giờ ngủ nhé.
– Vâng, anh ngủ ngon.
Chán nản, quẳng điện thoại qua 1 bên, em làm mình phải suy nghĩ nhiều quá, đôi lúc tình yêu của em với mình làm mình thấy sợ, sợ vì nó nhiều quá, sợ vì mình không dành được cho em nhiều như em muốn, sợ vì 1 ngày nào đó mình sẽ làm em buồn, và cuối cùng, tình yêu là thứ khiến nhiều người thèm khát, nhưng cũng là thứ mà người ta sẵn sàng vứt bỏ sọt rác khi không cần.
Bỗng dưng tiếng chuông tin nhắn vang lên, thầm chửi nhà mạng giờ này còn sms rác, với điện thoại, mình định tắt đi cho dễ ngủ. Màn hình hiển thị làm mình chú ý:
– Ngủ chưa anh xe ôm?
Haizzzz, ách cũ chưa qua, ách mới sắp đến sao…