– Dạo này gái gú sao rồi anh?
– Chán lắm em ơi, có khi cắt đi tu cho nhẹ đầu.
– Cần em giới thiệu thêm bé nào nữa không?
– Thôi, đau đầu lắm, mày thấy anh chưa đủ mệt hả?
– Anh cứ vậy, lấy vợ đi, yêu nhiều rồi đến lúc chả lấy được vợ tử tế là dở hơi ấy.
Mình thở dài, hút điếu thuốc, thật vậy, cứ loanh quanh đến lúc lại vơ của nợ vào người, nhiều lúc cũng muốn lấy quách vợ cho xong, nhưng lại nghĩ tiếc thời trai trẻ, mình thích lấy vợ lo được hết cho gia đình nhỏ của mình chứ vẫn ngửa tay xin tiền bố mẹ thì xấu hổ lắm, vì vậy mà cũng chưa muốn ổn định lắm, thôi kệ đến đâu thì đến. Về nhà mở điện thoại mấy cuộc gọi nhỡ từ em H, gọi lại cho em.
– Em à…
– Uh, anh làm gì mà không nghe máy?
– Anh ra ngoài, không cầm đt theo.
– Hừ, anh mà léng phéng với con nào em đập anh chết đấy. – WTF đe dọa mình hả…
– Đập chết xong em định làm gì tiếp?
– Bán cho vườn thú chứ sao nữa.
– Thế phí lắm, đập ngắc ngoải thôi em. Để anh tỉnh lại đập tiếp.
Nghe tiếng cười khúc khích từ em H…
– Anh cứ linh tinh thì biết, lần sau đi đâu mang điện thoại theo, biết chưa??
– Sao hôm nay tiểu cô nương nóng tính thế, nhớ anh phát cuồng à?
– Anh đang ăn dưa bở à?
– Uh, anh đang thích. Em đút cho anh nhé.
– Anh qua đây.
– 30 Phút anh qua với nàng. Chuẩn bị sẵn dao thớt đi.
– Để làm gì vậy?
– Đập chết, ăn tươi nuốt sống chứ sao nữa, không phải em muốn vậy à?
– Hi, lắm chuyện. Nhanh rồi qua với em.
Cúp máy, mặc quần áo, hôm nay quần jeans, áo sơ mi, áo len và áo khoác mỏng bên ngoài, nhìn vào gương vẫn kute phết các bác à làm ít nước hoa cho đời nó tươi trẻ. Đến nhà gọi em xuống, em hôm nay quần tất đen, áo khoác ngoài kiểu măng tô ấy, dài ngoằng, chả nhìn được body em, chán, chả săm soi được gì cả cơ mà em H có 1 mùi thơm thoang thoảng, mình rất thích mỗi khi đi với em. Em thấy mình mỉm cười tươi như hoa, nhẹ nhàng lên xe, khẽ ôm eo mình.
– Mình đi đâu hả anh?
– Đi đâu cũng được, miễn sao đi với em.
– Ngọt lắm, bảo sao suốt ngày thấy gái nhắn tin rủ đi chơi.
Vâng thưa các bác, em vồ điện thoại mình mấy lần đọc được tin nhắn, cũng may là mình không có nói gì lung tung hay đong đưa, vậy mà em cũng ghen ầm lên đấy, con gái lúc ghen đáng sợ thật. Mỗi người ghen 1 kiểu, có em thì im, riêng em H thì ầm ầm lên ngay, mặt hầm hầm lên như kiểu sẵn sàng ăn tươi nuốt sống mình ấy…
– Anh không có diễm phúc ấy đâu.
Em véo 1 cái vào eo mình, nước mắt sắp rơi ra, cố cười cười nói với em mà mặt mếu rồi.
– Thôi tha cho anh đi, đau quá.
– Anh cẩn thận đấy nhé.
– Vâng, anh biết rồi mà cô nương. – Hic, em thế này anh còn phải đi đâu nữa.
– Hì, ngoan vậy em mới thương. Giờ đi đâu hả anh?
– Lên tiên. – Mình quay lại cười cười đểu với em…
– Nghe hay đấy anh, anh biết đường chứ? – Em cũng cười, nụ cười nham hiểm…
– Ngồi ngoan là được.
Em vòng tay ôm lấy mình, khẽ tựa cằm vào vai. Đường lên tiên rất gần rồi, nghĩ mà sung sướng trong lòng…
– Đến rồi em. Mình khẽ nói, quay sang thấy 2 má em đang ửng hồng ái chà chà nhìn xinh quá cơ.
20 phút sau, mồ hôi lấm tấm trên mặt, mình hỏi em H:
– Sướng thật, đúng là lên tiên em nhỉ? – Nháy mắt với em.
– Anh đúng là tham ăn. – Em nói mà phụng phịu má.
– Đừng giả vờ, anh biết là tiểu cô nương cũng đói lắm rồi. – Mình cười cười trêu em…
– Anh làm thầy bói được rồi đấy.
– Tướng anh không hợp làm thầy bói đâu, chỉ hợp làm… – Mình ngập ngừng nói nhìn em H…
– Làm gì? Không phải đứng đường chứ. – Em troll mình cười khúc khích mới ghét.
– Anh lại có nhiều tài lẻ vậy sao, nhưng anh nghĩ anh hợp nhất là… làm người yêu em. – Mình tát yêu em H mấy cái thấy má em hơi hồng lên, cái cá tính này này mà cũng biết ngượng cơ đấy, đúng là con gái khi yêu ai cũng giống ai.
– Lẻo mép lắm. – Em H nói mà nhìn mình đắm đuối, mặt kề sát mặt mình.
– Đây là chỗ công cộng em ơi, hay em muốn mình ra chỗ nào kín kín thể hiện tình cảm không? – Cười đểu đểu với em…
– Dám không mà nói.
– Với em, chẳng có gì mà anh không dám cả. – Véo nhẹ má em 1 cái, khuyến mại thêm 1 nụ cười có vị vinataba.
2 Đứa cứ cười khúc khích, mình cảm thấy thật nhẹ nhàng, bên em H mình có thể trêu đùa thoải mái, mặc dù đôi lúc mình cũng tự nghi ngờ về tình cảm của mình dành cho em Thôi kệ đến đâu thì đến, mình không hy vọng em là bến chờ của mình, chỉ mong mỗi ngày đi bên em mình làm cho em cảm thấy hạnh phúc vui tươi là được. Xe chầm chậm đi, tiếng em H khẽ vang bên tai mình:
– Em ghét anh. – Đi kèm với lời nói là một cái ôm siết từ phía sau.
Em vẫn vậy, luôn nói ghét mình, em còn ngây thơ quá, tinh nghịch như 1 đứa trẻ, có lúc nào mình sẽ làm em đau không, câu hỏi cứ lởn vơn trong đầu mình.
– Yêu không mà ghét?
– Có cả 2. – Em thẹn thùng nói…
– Đừng yêu anh nhiều quá. – Mình thở dài nói với em…
Khẽ lới tay, em ngạc nhiên thấy rõ, giọng nói như khàn đi.
– Sao lại như vậy?
– Cứ làm như anh nói đi. Em là 1 cô gái tốt, anh không muốn em phải buồn vì anh.
– Anh có yêu em không?
– Có, nếu không anh đã không đi với em. Nhưng…
– Nhưng sao? Anh nói đi?
– Hoàn cảnh của anh bây giờ rất phức tạp, anh không thể chắc chắn về tất cả mọi điều. Anh lại càng không muốn em phải trông thấy anh buồn, vì như thế là không công bằng với em.
– Em muốn bên anh, chỉ cần anh yêu em, vậy là đủ, em sẽ luôn bên anh những lúc anh buồn, sẽ là em gái, là người bạn và trên hết là người yêu của anh. – Em khẽ dựa đầu vào vài mình, giọng nói nhẹ nhẹ vang lên, cảm giác ấm áp thật…
Mình khẽ thở dài, lấy bao thuốc trong người ra châm. Rít 1 hơi dài, cảm thấy tâm trạng có phần khoan khoái hơn, chầm chậm nói với em H:
– Anh cảm ơn em vì tất cả mọi điều. Nhưng hãy cứ làm như anh nói đi.
Phía sau bờ vai, mình cảm thấy 1 dòng nước ấm nóng đang chảy, có lẽ em đang khóc, mình cảm nhận được, khuôn mặt em khẽ rung trên bờ vai mình, lại 1 lần nữa mình làm em thất vọng, không có lẽ mình chỉ đem đến cho em nỗi đau, sự thất vọng và nước mắt thôi sao. Nhiều lúc mình vẫn tự hỏi bản thân, Mình là gì? Có xứng đáng với tình cảm em H dành cho không? Hay mình đang tự huyễn hoặc bản thân về thứ tình cảm đó, càng ngày mình càng cảm thấy tình yêu là thứ gì đó thật sự xa xỉ với mình.
– Nín đi em, anh xin lỗi. Do anh không tốt.
– Anh đừng nói như vậy nữa, em thấy sợ lắm. – Sụt sịt dỗ dành 1 hồi, em H mới cất tiếng.
– Uh, anh hứa sẽ không nói vậy nữa.
Mình nói và nắm chặt bàn tay em, bàn tay nhỏ nhắn, em chắc có lẽ cũng đã chịu rất nhiều tổn thương rồi, mình không muốn đào xới thêm nữa Em H nhặc lại rất nhiều kỷ niệm 2 đứa mới quen nhau… Mình cũng bồi hồi suy nghĩ về những gì đã qua, nhanh thật đó…