Mình thế hệ 8x, công ăn việc làm tạm coi là ổn định. Cũng chả dư dả gì, nhưng không đến nỗi khốn khó đủ ăn đủ dùng, đủ để đi chơi. Gia đình cũng gọi là cơ bản, ngoại hình thì tạm ổn, cao gần 1m8, body cũng tàm tạm tí, mặt mũi không đến nỗi nào…
Về phần gái, ngoại hình theo mình đánh giá là được, nhẹ nhàng, khá tinh tế, có học thức và gia đình cũng tương đối ngoại hình ổn, có kha khá vệ tinh theo đuổi, đôi lúc thấy gái cũng hơi có tí ý nghĩ nguy hiểm trong đầu.
Lan man thế thôi không các bác lại nóng ruột.
…
Vào 1 ngày hè mình đang trong phòng làm việc, điều hòa bật 20 độ, phê đừng hỏi, cơ mà cũng tại ông sếp người gầy gầy mà chịu lạnh đừng hỏi. Đang ngồi tận hưởng cốc cafe buổi sáng, cảm giác khoan khoái, thoải mái. Đúng là cafe chùa có khác. Bỗng dưng bà chị phòng bên cạnh chạy sang tám:
Chị: Có nhân viên mới về đó, em lên thăm dò tình hình xem.
Mình chỉ khẽ cười rồi đáp: Cứ để mấy anh phòng trên đã chị. Ông mài ông dũa khi nào thành ngọc sáng thì em nẫng đi.
Bà chị cũng cười xòa 1 cái rồi té về phòng, mình lại cặm cụi làm việc, mấy công việc sếp giao nhàn thì nhàn thật, nhưng không xong ổng thịt mình mất.
Bẵng đi vài hôm, mình cũng chẳng nhớ đến gái nữa, công việc cứ cuốn hết suy nghĩ của mình đi. Một hôm tan giờ làm, đang đi cầu thang xuống nhà xách xe về. Bỗng thấp thoáng thấy 1 cô bé, thấy lạ lạ, mình không để ý lắm, nhưng thoáng qua thấy cũng khá xinh xắn, có duyên, kèm theo đó là 1 nụ cười thường trực trên môi. Mình thầm nghĩ trong đầu “Cũng êm phết”
Nghĩ vậy, mình định qua chào gái 1 câu, hỏi thăm xem có phải là nhân viên mới hay không. Vừa ngó thấy mặt gái, mình rụt rè hẳn. Gái đang cầm điện thoại nhắn tin, khuôn mặt lạnh lùng, mình sợ chưa kịp chào gái thì đã ăn gạch rồi. Thôi đành ngậm ngùi xách xe về, trong lòng bồi hồi 1 đống cảm xúc.
Thật ra mình không phải là người nhát gái, với con gái mình có thể bắt chuyện rất tự nhiên và thoải mái, con gái đến với mình cũng không ít. Thất vọng có, hạnh phúc cũng nhiều, cay đắng cũng không ít, thế nên với mình tình cảm đôi lứa là thứ gì đó khá xa xỉ.
Lại quay về với gái, mấy hôm sau cũng không có thay đổi gì cả. Vẫn hằng ngày đi làm, tan tầm thì về, cũng có đôi lần thấy gái, nhưng toàn vội vã ra về, cũng chẳng cất được lời chào hỏi đến gái. Đường phố thì tắc quanh năm suốt tháng, đến nản.
Nếu mọi việc vẫn êm đềm trôi qua như vậy, thì có khi mình đã quên gái rồi… đi thể thao với các anh cùng cơ quan, đôi lúc vẫn trêu mình “chú phải nhanh lên, không là chỉ còn vỏ thôi đấy.”
Kệ, ngày xưa mình còn buồn còn chán vì tình cảm chứ bây giờ thì mọi việc với mình cũng thật giản đơn, không có tình yêu vẫn còn bạn bè, gia đình bên cạnh, vẫn thấy mình thật may mắn.
Nhưng ông trời đúng là chẳng chiều lòng người… 1 sự việc xảy ra làm mình tiếp xúc trực tiếp với gái.
Mấy hôm đi làm, ngày nào cũng bị mấy bà chị cùng phòng trêu mình với gái, có người còn đố mình nữa, cũng chả quan tâm lắm. Tính mình ít bị kích động, cũng không bao giờ mang tình cảm ra làm trò chơi. Nguy hiểm lắm, có ngày đứt tay như chơi ấy.
Có lần đang ngồi trong phòng, cơ quan có hoạt động thể dục thể thao, các bà hỏi sao mình không đi. Mình đáp gỏn lọn:
– Em mà đi, các chị thấy em quần đùi áo may ô, có khi lại về chán chồng ấy.
Cơ bản mình có body cũng khá là bắt mắt, kết quả của quá trình tập luyện và ăn uống điều độ. Cắm thùng, áo sơ mi nhìn cũng như ai đấy, oách phết.
Chả ngờ, mấy bà đốp lại:
– Chú chỉ giỏi lừa được các chị thôi, gặp em kia là tắt điện ngay, có khi còn tụt cả quần đùi với áo, ở đấy mà chán.
Chán hẳn, lẳng lặng làm việc thôi. Nói với mấy bà này thì phần thua luôn là mình. Trời chả sợ, đất cũng không, chỉ sợ mấy bà lôi mình ra tám thôi. Lúc ấy trong lòng cũng hơi ngổn ngang suy nghĩ, các chị có gái là hạ thấp thằng em ngay được.
Quay lại với gái, lý do mình tiếp xúc trực tiếp thì cho mình dấu nhé, không tiện nói ở đây, sơ là là qua 1 đứa bạn cũng dính dáng đến công việc với gái… thằng bạn thì hứa sẽ thu xếp 1 buổi cafe cho mình với gái và nó. Hươu vượn mãi, đợi dài cả cổ cũng chẳng thấy buổi nào…
Cho đến 1 hôm, đang lên phòng làm việc, thấy gái đi cùng cầu thang, mình nhẹ nhàng bắt chuyện:
– Em là bạn của xxxx phải không?
Gái:
– Dạ vâng ạ, anh là…
– Anh tên xxx, cùng cơ quan với em cũng 1 thời gian rồi, giờ mới có cơ hội được chào em…
Gái khẽ nở 1 nụ cười, cũng duyên dáng quá, bảo sao có nhiều vệ tinh, mấy bà chị ở cơ quan toàn trêu phải mang lựu đạn với xe tăng, có người còn bảo bộc phá mới đánh rễ được. Hài phết, nhưng công bằng mà nói, gái từ lời ăn tiếng nói đến ngoại hình, công việc đều tuyệt vời, để yêu và để cưới thì luôn là sự ưu tiên số 1.
Chào gái lên phòng làm việc, bao ý nghĩ ngổn ngang trong đầu mình. Chẳng phải mình nghĩ phải làm sao để tán hay cưa gái đâu, mà mình nghĩ đến nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng của gái.
Và thế là mình bắt tay vào làm ngay 1 việc…
Chẳng đợi thằng bạn nữa, đợi nó có khi thành “người đàn bà hóa đá” mất.
Nhấc điện thoại lên, gọi cho nó:
– Alo, mày à, vụ cafe tao bảo này, khỏi cần mày mời nữa, tao mời 2 đứa… thu xếp thời gian đi nhé…
Bạn:
– Ừ được rồi, nhưng tao thấy làm sao ấy, tao có lời trước mà…
Mình:
– Thôi vẽ quá, coi như lần này tao mời, lần sau mày mời lại, bạn bè thoái mái đi…
– Ok, vậy để tao thu xếp thời gian nhé…
Vậy là xong, 1 lát thằng bạn nhắn tin lại, cuộc hẹn được setup vào ngày cuối tuần… Lại tập trung vào công việc hằng ngày, giấy tờ văn bản, bù hết đầu, cố gắng giải quyết cho xong vậy làm xong, cũng gần 12h rồi, chạy ra ngoài kiếm cái gì ăn, bỗng dưng thấy gái, Mình khẽ mỉm cười, gật đầu chào gái. Gái cũng để ý thấy mình, lại 1 nụ cười duyên dáng đáp lại. Cuộc sống bỗng dưng thấy nhẹ nhàng đúng là những giây phút mệt mỏi, chỉ cần những niềm vui nho nhỏ cũng làm cho con người ta cảm thấy yêu đời, đỡ mệt mỏi hơn.
Gái hôm nay mặc bộ váy màu vàng, kín đáo mà đẹp, mặt trang điểm nhẹ, môi hồng, da trắng. Tóc vấn cao, màu hung hung. “Hiền lành, đáng yêu” đó là những suy nghĩ của mình về gái lúc ấy…
Ăn xong, đánh 1 giấc rồi lại bắt tay vào công việc. Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi, cũng có đôi lần gặp gái chào hỏi qua thôi, rồi việc ai người nấy làm, mình cũng bận công việc, nên không có nhiều thời gian nghĩ đến gái.
Cho đến ngày cuối tuần, ngày mà mình cũng mong nó nhanh nhanh đến, vừa tắm rửa xong, chuông điện thoại vang lên… Thằng bạn mình gọi, mình thông báo cho nó quán cafe, giờ giấc. Cúp máy, mặc quần áo, đôi chút nước hoa, xuống báo cáo mẹ 1 tiếng, mình xách xe ra đường. Háo hức về 1 cuộc hẹn…
Đến đầu chỗ hẹn, mình chủ động vào quán trước, nhưng quán đóng cửa, mẹ ơi. Đen thế, làm hí hửng mãi. Đành nhấc máy lên, gọi cho thằng bạn, thằng bạn mình thì qua đón gái, chúng nó là bạn mà…
– Mày ơi, đổi địa điểm nhé, quán đóng cửa, tao không biết, giờ chả nghĩ ra chỗ nào cafe hay hay tí, mày chọn địa điểm đi rồi thông báo cho tao.
Ai ngờ, ông bạn mình với gái đã đến ngay sau lưng mình rồi, thoáng qua nhìn gái. Váy ren trắng đến đầu gối, khuôn mặt rạng rỡ, trang điểm rất phù hợp với khuôn mặt. Và điều làm mình chú ý hơn cả là nụ cười rạng rõ thường trực trên môi của gái cũng có tí xao động, nhưng mình nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ bằng câu hỏi:
– Hôm nay quán đóng cửa đột xuất, mày với em có biết chỗ nào yên tĩnh quanh đây, mình ngồi uống cafe nói chuyện với nhau cho dễ?
Lúc ấy để ý em, em cũng đang nhìn mình. Ánh mắt tinh nghịch, đáng yêu, làm mình cũng thấy hơi ngại. Chủ xị mà lại bị dẫn dắt, gái nhẹ nhàng đáp:
– Em biết, đi theo em nhé…
Gật đầu ngoan ngoãn, mình nhẹ nhàng đi theo thằng bạn, còn gái chỉ đường. 1 lúc sau đã yên vị ở quán cafe rồi… Đến nơi, mình xuống kéo ghế cho gái và thằng bạn, sau đó mới ngồi xuống. Đưa gái cuốn menu chọn, mình nói “ưu tiên phụ nữ”, gái cười rồi gọi đồ uống. Mình cũng làm 1 tách cafe, 1 bao vina… thuốc và cafe mang ra, quay sang hỏi gái:
– Anh hút thuốc, em có phiền không?
Gái trả lời làm mình ngớ người:
– Anh đừng hun khói em là được.
Mình cười rồi trả lời gái:
– Cùng lắm là thắp hương em thôi, hun thì anh không nỡ đâu.
Thoáng nụ cười trên môi gái, nụ cười luôn làm mình chú ý. Nhìn thẳng vào mắt gái mình hỏi:
– Hồi bé mẹ em hay ăn Ngô không?
Dường như chưa hiểu ra câu hỏi, đôi chút bối rối hiện ra trên gương mặt.
– Là sao hả anh? Em không hiểu…
– À răng em đều quá, nên anh hỏi vậy thôi…
Lần này thì cả mình và gái cùng cười, vui phết. Quay sang thấy thằng bạn mình tẽn tò, chắc đang buồn vị bị đánh rơi.
– 2 Người có vẻ vui quá nhỉ?
– Gặp người muốn gặp, tất nhiên là phải vui rồi. – Mình trả lời thằng bạn, gái có vẻ hơi ngượng, má khẽ ửng hồng.
– Sao mấy lần trước em không thấy anh ở cơ quan nhỉ? – Gái nói.
– Mấy lần anh thấy em rồi, nhưng em chạy nhanh quá, anh chẳng kịp chào em. Bây giờ mới có cơ hội đánh trống ghi tên, mai này có gặp đừng bơ anh nhé.
Nói chuyện cũng nhiều lắm, nhưng nhớ cụ thể thì mình không nhớ rõ lắm. Chỉ kể sơ qua cho các bác vài chi tiết thôi, suốt buổi nói chuyện, gái rất vui, cười làm mình cứ ngẩn ngơ nhìn gái hoài… Nhìn nhiều gái hỏi…
– Sao anh cứ nhìn em vậy?
– Nói chuyện với ai anh cũng nhìn vào người ta, nếu em ngại thì anh nhìn gốc cây nói chuyên với em nhé.
Tám trên trời dưới bể, cũng hơn 10h, mình bảo gái với bạn đến giờ về rồi. Lúc đứng dậy vẫn nhớ gái nói: “Anh đi làm chắc hiền đi nhiều rồi nhỉ?”
Ngày xưa lúc đi học, mình cũng có chút ăn chơi, chả thiếu món gì cả, mất cũng nhiều, được cũng nhiều, được là được cái va chạm, lời ăn tiếng nói. Cái mất là lòng tin cũng rơi rụng đi. Suy nghĩ trong mình lúc ấy là gái cũng khá tinh tế, biết ăn biết nói, biết nhìn nhận con người.
Mình đáp lại:
– Ai cần hiền thì anh hiền, anh không phải người tốt, nhưng cũng không là 1 thằng tồi.
Gái có vẻ thích câu trả lời của mình, khẽ cười. Mình chào tạm biệt gái và đứa bạn, dặn dò nó 1 chút là đi xe chậm thôi, chở con gái nhà người ta về đúng nơi quy định và kèm theo 1 nụ cười nguy hiểm…
Khi về thấy lòng vui vui, đã có số điện thoại của gái, bao dự định trong đầu, nằm 1 lúc, mình thiếp đi… hình ảnh của gái chập chờn trong giấc mơ.