Cái gì mà họ hàng xa… lý do này ai chẳng biết là có lệ chứ! Nhìn thấy vẻ mặt phu lạnh nhạt, trông rất nghiêm túc, đáy lòng Yui lại tin hơn phân nửa.
Tin tức xảy ra thình lình, nhất thời không tiêu hóa nổi, Yui chỉ cảm thấy trong lòng hơi buồn bã.
“Thân thích… à.”
Biểu cảm thật ngốc, mau dừng lại!
Sau một lúc lâu, rốt cục định thần lại, biết mình hẳn là phải thu lại vẻ kinh ngạc quá mức, sau khi bình thường lại, Yui đổi lại biểu cảm khéo léo tự nhiên.
Hình như nàng đã vô tình làm chuyện gì khủng khiếρ thì phải?
“Chỉ là thân thích… mà thôi.”
Lúc nói như vậy, Yui phát hiện phu khẽ cười một tiếng.
Gương mặt vốn tinh xảo kia bỗng tươi cười, dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng đủ khiến người ta khó quên.
Trông phu kỳ thật không tệ… Yui hồi tưởng lại mặt mình trong gương, ừm, hình như mình cũng không quá xấu… nhỉ?
Nhìn thấy Yui thất thần, phu búng tay một cái, gọi sự chú ý của nàng về.
“Yui trở về đi.”
Vừa nói, vừa không quên cầm một cái đĩa điểm tâm tinh xảo bên cạnh đưa đến trước mặt Yui.
… Bị đuổi giống như cún con rồi?
“Này…”
Yui bỗng nhiên nhớ tới mục đích nàng đến đây, không nhận lấy cái đĩa, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Chàng còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc có phải…”
“Kagura.”
Phu bỗng nhiên mở miệng.
Kagura?
Yui phản xạ quay đầu lại, lập tức không ngoài ý muốn thấy được sau lưng là tổ hợp một mỹ nhân và một cô bé.
Hai người này vào từ lúc nào?
“Công chúa điện hạ đang tố khổ với phu quân đấy à? Ta còn chưa nói xong, Yui – chan đã chạy mất, điều này đâu thể trách ta chứ, thành chủ đại nhân.”
Kagura nói vậy, nhưng ngữ khí không có chút hối lỗi.
Đôi mắt màu đỏ nhìn về phía Yui, không hề chớp mắt, làm Yui thấy nổi da gà.
Yui cảm thấy đối phương hơi kỳ quái, vì sao cứ nhìn chằm chằm mình chứ. Nàng sờ sờ mặt mình, xác định không có gì dính vào.
Trái lại, tiểu cô nương bên cạnh Kagura vẫn không mở miệng, từ lúc vào đây, nàng có vẻ càng thêm trầm mặc, nếu không nói lời nào, phỏng chừng không ai chú ý tới nàng.
“Ngữ khí của ngươi như vậy là sao chứ, cho dù ngươi là họ hàng xa của Hi… phu quân đại nhân thì cũng không có thể vô lễ như thế.”
Gần đây kiểu gì vậy chứ, đầu tiên là yêu quái nông thôn, giờ lại là cái gì mà họ hàng xa, cả đám đều khiếm nhã như thế.
“Yui, về nghỉ ngơi đi.”
Không nghĩ tới, phu chỉ bảo Yui rời đi, không có ý trách cứ Kagura.
Không giải thích sao? Ngay cả an ủi cũng không có.
Yui bỗng cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
“Ta…”
Yui nhìn phu vô tình, lại nhìn Kagura đang đắc ý, bỗng cảm thấy hơi giận.
Đàn ông đều giống nhau, nhìn thấy mỹ nhân là không chịu nổi, cho dù là người yếu ớt đứng cũng không vững như phu.
Không hiểu sao lại cảm thấy giận dữ.
“Trở về phòng đi.”
Phu lại nói, nhưng lúc này, giọng nói lãnh đạm rất nhiều.
“Hừ.”
Yui quay đầu chạy mất.
Phu gần đây thật chán ghét, rất nhiều lúc quá đáng, bình thường đều rất ôn hòa nhưng ngẫu nhiên lại quá cường ngạnh, giống như không phải cùng một người vậy.
Yui nổi giận đùng đùng trở về, đi đến nửa đường, bỗng nhiên nhớ tới điểm tâm chưa lấy, lập tức lại cảm thấy đáng tiếc.
“Đúng là một đứa trẻ đầy sức sống.”
Sau khi Yui rời đi, Kagura hứng trí nói.
Cây quạt che đi gương mặt xinh đẹp của nàng, lộ ra đôi mắt màu đỏ giống hệt phu.
“Đứa trẻ? So với người mới ra sinh như ngươi, ngươi mới là đứa trẻ.”
Kagura còn chưa dứt lời, khí thế của phu bỗng nhiên thay đổi.
Hắn không còn dáng vẻ yếu ớt nữa, mà là ngồi ngay ngắn, một đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm Kagura.
“Hm, phản ứng như vậy cũng quá trẻ con. Nói thế nào đây, nếu trêu chọc thì chắc hẳn thú vị lắm… Ừm, theo như lời con người thì… Nàng ta đang ghen đấy. Có lẽ là bởi vì ta là… A~”
Kagura lắc lắc cây quạt, ngữ khí sung sướng.
“Đúng là ngoài ý muốn, đại nhân Naraku thân ái của ta, ngài cũng có người để ý cơ đấy.”
“Kagura.”
Phu không để ý đến Kagura quấy rối, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ.
Hắn thẳng tắp nhìn nàng, gương mặt mang ý cười.
“Theo ngươi, Asai Yui là ai?”
“Không phải là sủng vật của ngài sao? Chủ nhân đa tâm của ta.”
Cái ngữ khí muốn nắm trong tay tất cả, thật sự là chán ghét.
Đương nhiên, ở mặt ngoài, Kagura không biểu hiện ra nhiều.
“Sủng vật?”
Định nghĩa này làm phu mỉm cười.
Kagura chưa kịp kinh ngạc, bỗng cảm thấy ngực mình cứng lại.
“Ngươi nên hiểu được thân phận của mình.”
Hơi thở màu đen bao vây lấy một thứ ở trong lòng bàn tay phu, có nhịp nhảy lên.
“… Ta hiểu rồi.”
Dáng vẻ bệ vệ của Kagura bỗng yếu đi.
Nàng lui sang một bên, không nói gì nữa.
“Người mà nàng ta để ý, không phải là ta.”
Phu thản nhiên nói, đầu ngón tay vạch một vết thật dài lên mặt bàn trước mặt.
“Loại đàn bà đó thật đáng buồn, sớm hay muộn…”
Nói đến đây, thành công khiến Kagura chú ý hắn, nhưng không nói gì nữa.
…
“Công chúa, ngài…”
Asako nhìn thấy Yui phình mặt trở về, kinh hoảng hỏi.
“Tức chết mất tức chết mất!”
Yui vừa tức giận vừa ăn điểm tâm ngọt trên bàn, nuốt một miếng to, đã thư thái hơn.
“Sao công chúa tức giận như vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị? Hay là không thích kiểu dáng y phục?”
Asako vừa nói vừa sợ Yui bị nghẹn, nhanh chóng dâng lên một ly nước chè xanh.
Nghe Asako nói vậy, Yui sửng sốt, loại lý do này thật đúng là…
Đúng vậy, mình quên mất mình là phu nhân thành chủ cao quý. Phu nhân thành chủ đâu thể vì việc nhỏ như vậy mà phát giận, về phu quân của mình, đó là phạm vi không thể quản được, quá xa xỉ.
Nghĩ vậy, không hiểu sao bỗng thấy thương cảm.
Thời đại này, phụ nữ có thể làm cái gì?
Mỗi lần bị phu ra lệnh về phòng, Yui căn bản không thể phản kháng. Nếu nói điểm yếu của phu chính là thân thể gầy yếu, thì mình, điểm yếu đó là địa vị, lập trường, dư luận.
Yui nâng mắt lên nhìn không trung đình viện, thở dài.
“Công chúa?”
Không rõ Yui đang nhìn cái gì.
“Hm.”
Thu lại tâm tình, một miếng điểm tâm ngọt vào miệng, chua sót tan đi một chút.
“Ta không tức giận.”
“Nhưng ngài…” Rõ ràng đang tức giận mà!
Asako nhìn sắc mặt Yui không tốt, không dám nói ra miệng.
Nghĩ nghĩ, Yui vẫn có chút không cam lòng.
“Không phải cô ta thì ai vào đây…”
Yui bĩu môi.
“Cô ta? Chẳng lẽ là… đúng rồi, công chúa, vừa rồi ta nghe nói…”
Asako nhìn ra Yui phiền lòng, nhẹ giọng nói, chỉ sợ chọc nàng.
“Nghe nói?”
“Hai cô gái ấy là bà con xa, vừa tới tòa thành không lâu, Thiếu chủ đối tốt với bọn họ cũng là bình thường.”
Ít nhất, hiện tại rất bình thường.
“Thế à?”
Nghe xong, Yui cao hứng lên không ít.
“Rất bình thường?”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Bị hai mắt Yui lóe sáng nhìn mình, Asako kỳ thật rất bị áp lực.
“Ra là thế…”
Mình suy nghĩ nhiều rồi thì phải?
Vì thế ngay sau đó, bệnh hay quên khiến Yui tựa hồ tạm thời quên dáng vẻ cường thế vừa rồi của phu.
Vừa rồi trong lòng mình buồn bã, ngày nào đó mình bắt nạt lại phu vậy. Yui nghĩ, bỗng cảm thấy được cuộc sống vô hạn tốt đẹp.
“Ta muốn đi rửa mặt, sau đó ăn chút gì đó.”
Buổi tối phu đến ây. Từ khi tới thành Hitomi, bữa tối mỗi ngày cơ hồ đều là hai người cùng nhau ăn. Đợi lát nữa thay bộ ki – mô – nô khác, trang điểm một chút, Yui cảm thấy mình không nên quá lôi thôi.
“Lát nữa nên mặc bộ nào dây, vàng nhạt hay là tím nhạt?”
“Công chúa.”
Asako cắn cắn môi.
“Cái gì?”
Yui chải vuốt tóc mình, không chút để ý.
“Lúc ngài chưa trở về, Thiếu chủ có phái người tới… nói là hôm nay không thể cùng nhau ăn cơm chiều.”
Nói xong, Asako không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Yui.
“Vậy sao…”
“Bộp” một tiếng, cây lược gỗ trượt khỏi tay Yui, rơi xuống mặt đất, vài phút sau, Yui cảm thấy mình lại nên tức giận.
“Công chúa… thật ra…”
“Câm miệng.”
Thật bực bội.
Lo được lo mất, đủ quá rồi.
Asako nhìn thấy Yui như vậy, không dám nói tiếp nữa.
“Ta đột nhiên nghĩ…”
Trầm mặc, Yui mở miệng, nâng mắt lên nhìn Asako.
Trong hai tròng mắt màu đen kia hiện lên một tia sáng rọi kỳ dị, làm Asako bỗng cảm thấy lạnh toát.