Nhìn vào gương, Yui tùy ý Asako giúp mình mặc từng lớp Junihitoe.
Bỗng nhiên thấy hơi may mắn, Junihitoe tuy phiền toái, ít nhất là rất tốn thời gian, nhưng vô hình có tác dụng giết thời gian.
Yui thở dài, đột nhiên nhận ra, gần đây, số lần thở dài có phải càng ngày càng nhiều hay không?
Hồi ở gia tộc, chưa nhàm chán như vậy bao giờ, lúc ấy chưa xuất giá, hành động cử chỉ tự do hơn một chút, không giống hiện tại lúc nào cũng phải lấy trang sức ra rồi giả vờ gương mẫu, thật vất vả.
Thời gian có thể nhìn thấy phu không nhiều lắm, rất nhiều lúc, Yui đều là ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ thì ngắm hoa thưởng cảnh, sau đó tiếp tục ngủ, thật sự rất không thú vị.
… Mình như vậy có phải giống động vật nào đó không?
Yui nhìn vào gương sờ sờ mặt mình, hình như gần đây hơi mượt mà.
Vẫn là tản bộ không thú vị, bởi vì đã rất quen thuộc với đình viện, Yui hôm nay đột nhiên muốn đi nơi hẻo lánh một chút.
Hành lang trước mắt đi thông đến nơi không rõ của thành Hitomi, bình thường rất ít người qua lại, không biết rốt cuộc đi thông đến đâu.
Dù sao cũng rất không thú vị, chi bằng tò mò đi về phía đó.
Yui đi chậm rì rì, Asako đi theo phía sau nàng, không ngừng giúp nàng sửa sang lại vạt áo ki – mô – nô.
Không đi lâu, cuối hành lang là một cái sân.
Yui giật mình, nơi này không phải là hậu viện phòng phu quân đại nhân sao. Đi một vòng, thế mà lại trở lại chỗ cũ, thật là ngốc.
Nghĩ đến hành động nhàm chán của mình, Yui không khỏi lại thở dài.
“Ủa ủa, đây là…”
Đang định rời khỏi, Yui bỗng nhiên nhìn thấy trong gian phòng tản mát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Yui đi lên phía trước vài bước, theo ánh sáng đi vào phòng ở, kinh ngạc.
“Kia là cái gì vậy?”
Phòng trống rỗng, không bày biện gì, nhìn qua cũng không phải phòng ở. Bên trong không có gì cả, thứ duy nhất có trong phòng chính là một viên hạt châu tỏa sáng màu tím ở giữa bàn.
Ngọc thạch nho nhỏ, tròn tròn, mang theo màu sắc kỳ dị, lộ ra lực hấp dẫn khó hiểu.
Màu sắc mỹ lệ, tỏa ra một vầng sáng, thật sự rất đẹp.
Vì sao nơi này lại có một viên ngọc thạch như vậy thế, nó rốt cuộc là cái gì vậy?
Yui đi qua, muốn vươn tay, nhưng mà ngay sau đó, nàng lại do dự lui ra sau vài bước, không đụng vào.
Bỗng nhiên cảm thấy rất nguy hiểm.
Trong lòng có âm thanh nói cho chính mình, đừng đến gần.
Nhưng mà… ngọc thạch màu tím phấn thông thấu như vậy, tuy rằng trung tâm của nó có sương mù màu đen nổi lơ lửng, nhưng có vẻ không nguy hiểm.
Không nhịn được muốn đụng chạm một chút…
“Đừng chạm vào nó.”
Một giọng nói ngăn lại động tác của Yui.
“Phu quân đại nhân? Ta chỉ là muốn xem…”
Lời tuy nói như vậy, tay Yui do quán tính không ngừng lại được.
“Shh… đau!”
Khắc cuối, phu Yếu Ớt bốp một tiếng hất tay Yui ra.
Bỗng nhiên mạnh tay như vậy, Yui phát hiện tay mình đỏ một tảng lớn, vừa nóng vừa đau.
Cơ hồ có chút không thể tin nhìn phu giờ phút này, Yui không rõ rốt cuộc mình có chỗ nào không đúng.
“Ta nói rồi, đừng chạm vào.”
Khí thế của phu bỗng thay đổi… Ngữ khí cũng lạnh lùng lên theo.
“Ta chỉ là tò mò đây là cái gì…”
Nhịn sự tủi thân xuống, Yui mở miệng hỏi.
Chỉ là một viên ngọc thạch mà thôi, cho dù là đồ vô giá, mình cũng đâu có định độc chiếm nó.
Nhìn mà cũng không được, phu thật bủn xỉn, tính tình keo kiệt thật là đáng ghét.
“Là thứ không phải nàng có thể đụng chạm.”
Ngữ khí của phu vẫn rất lạnh, thậm chí loáng thoáng lộ ra một chút uy hiếρ.
“Nhớ kỹ.”
“Chàng…”
Yui thật không biết nên nói gì, nàng bỗng nhiên như ý thức được vấn đề gì, nhưng suy nghĩ ấy chỉ chợt lóe mà qua, không bắt được.
“Công chúa, không phải ngài còn có quyển sách chưa đọc xong sao…”
Asako thấy thành chủ tức giận, nhanh chóng ý bảo Yui rời đi, nhưng Yui thất thần nghĩ gì đó, vẫn không nhúc nhích.
“Đi ra ngoài.”
Phu lại mở miệng.
Lúc này, cho dù chậm hiểu đi nữa, Yui cũng đã nhận ra đối phương chán ghét và tức giận.
“Chàng hung cái gì?”
Yui không nghĩ ra hắn muốn thế nào, chỉ là một hòn đá, có cần tức giận đến thế không?
Nàng cũng không hiểu tại sao phu Yếu Ớt bỗng nhiên trở nên cường thế, Yui thấy, phu tuy cùng mình là đám hỏi, nhưng vẫn rất dễ bắt nạt, bình thường cũng ôn hòa, không hề tức giận, nhưng bây giờ lại… rốt cuộc là vì cái gì?
Thơ ấu của Yui khiến Yui nhìn rõ tình người ấm lạnh, phu bỗng nhiên lạnh lùng, nàng chợt cảm thấy hơi thất vọng.
“Đi ra ngoài!”
Phu mất kiên nhẫn.
“Hitomi Kagewaki!”
Yui nói to, Asako sợ tới mức mặt trắng bệch.
Thành chủ và phu nhân nếu ầm ĩ… Asako muốn làm Yui nhượng bộ, lại không tìm thấy biện pháp.
“Đi ra ngoài, ta không muốn nói lần thứ ba.”
Cặp mắt kia nhìn Yui, màu đỏ, trong màu mắt thâm thúy có cảm xúc mà Yui không hiểu.
“…”
Yui xoay người bước đi, không nói gì thêm.
Rốt cuộc, là cái gì vậy?
Yui bỗng nhiên cảm thấy, ngọc thạch nhìn như bình thường lại tràn ngập lực hấp dẫn kia, hẳn là có vấn đề gì đó.
…
Yui ngày đó hơi náo loạn một chút, ngọc thạch xinh đẹp cũng không bị thu hồi, lại cấm bất cứ ai đụng chạm, bao gồm Yui.
Yui hồi tưởng lại thứ màu tím phấn kia, dưới vầng sáng nhè nhẹ, tò mò rốt cuộc là cái gì làm phu coi trọng như thế?
Nghĩ đến phu, Yui lại mất hứng.
Thì sao chứ, nhất định có một ngày nàng sẽ bắt nạt lại, đừng tưởng rằng nàng dễ tính, hừ.
Kỳ thật Yui là người không hay mang thù, sau khi nàng không để ý Asako phản đối, ăn sạch tất cả thức ăn, còn bất nhã dùng thìa vét rồi lăn ra ngủ, ngày hôm sau, đã quên gần hết chuyện không thoải mái.
Đương nhiên, cùng bị quên còn có cảm giác là lạ với phu ngày đó.
“Yui.”
Phu ngồi ở trước mặt Yui, mỉm cười khi thấy tiểu công chúa không chịu liếc hắn lấy một cái.
“Sao vậy?”
“Đừng nói chuyện với ta, ta vẫn còn rất tức giận.”
Dáng vẻ yếu thế này của phu mới là bình thường.
Yui nhớ tới dáng vẻ hung ác của phu ngày đó, quay đầu không thèm để ý đến hắn.
“Tức giận à? Ngày đó là ta không đúng… Khụ khụ…”
Phu ôn hòa nói, sắc mặt tái nhợt mang theo một chút lo lắng.
“Yui, đừng tức giận được không?”
“Không được!”
Yui vẫn quay đầu đi.
“Nàng có muốn đi ra ngoài hít thở không khí không?”
Phu nghĩ nghĩ, mở miệng nói.
“Không… chàng nói cái gì?”
Yui bỗng nhiên có hưng trí, lại bỗng ý thức được lập trường của mình thật không kiên định, tiếp tục quay đầu đi.
“Ta muốn mang Yui ra khỏi thành đi tản bộ, trong tòa thành tuy rất tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng nên hít thở không khí mới mẻ không phải sao, vừa lúc thời tiết ấm áp hơn rồi, thế nào, Yui muốn đi không?”
Phu nhìn qua, mang theo ý cười.
“Thật?!”
Yui kinh ngạc mừng rỡ, nàng đã sớm muốn đi ra ngoài dạo chơi. Bất đắc dĩ nữ quý tộc chính là sủng vật xinh đẹp trong lồng sắt hoa lệ, không có trường hợp đặc biệt như là cầu phúc thì không thể ra ngoài.
Phu nhất định biết mình muốn đi chơi… Thôi xong, phu bỗng nhiên trở nên săn sóc là thế nào thế.
“Cùng đi không?”
Phu Yếu Ớt tiếp tục mở miệng.
“Ừ, cùng đi.”
…
Yui và phu tản bộ không mang theo nhiều người, ngoài Asako thì chỉ có một thị vệ bên cạnh phu.
Bốn người ra thành Hitomi, Yui và phu thay quần áo đơn giản mộc mạc, hai người nắm tay nhau, giống như một đôi vợ chồng bình thường.
“Yui, nơi này thuộc quyền sở hữu của tòa thành.”
Phu chỉ vào đồng ruộng bát ngát trước mặt, nhẹ nhàng nói.
“Lấy sông làm ranh giới, đi về phía tây, đó là cố hương của nàng.”
“À.”
Yui kỳ thật không có hứng thú với mấy thứ đó, ánh mắt của nàng rơi xuống đồng ruộng cách đó không xa.
Từ xa nhìn lại, trong đồng ruộng có người đang cuốc đất. Thời tiết ấm áp lên, có lẽ sắp gieo hạt được rồi.
Yui không có nhiều cơ hội ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài đều rất hiếu kỳ. Không giống với các nữ quý tộc bình thường, cuộc sống bần cùng này với Yui mà nói mới là cực kỳ thú vị, ít nhất, đáy lòng nàng rất muốn thử cái cuốc kia.
“Ta có thể đi đến đó không?”
Yui chờ mong nhìn phu.
“Ừ.”
Phu gật đầu.
“Đừng chạy quá nhanh.”
Yui buông tay phu ra, đi tới bên bờ ruộng, nhìn các nông dân làm việc.
Chưa từng tiếp xúc với cuộc sống này, cho nên nó luôn luôn có lực hấp dẫn, tuy Yui căn bản không rõ nên làm việc như thế nào, nhưng lại hâm mộ cuộc sống như vậy.
Nếu nàng không phải công chúa, nếu nàng không phải quý tộc, có phải cũng sống bình thường như những người này hay không?
Đương nhiên, Yui cũng không hề tưởng tượng hoàn toàn tốt đẹp, nàng cũng biết, đồng ruộng cũng có lúc thu hoạch không tốt, các nông dân cũng có lúc đói bụng.
Yui ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ cây cỏ xanh nhạt trên mặt đất.
“Công chúa!!!”
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô to của Asako phía sau cách đó không xa.
“Biết rồi, ta lập tức quay lại.”
Yui phủi phủi tay, cười quay đầu lại, lại nhìn thấy vẻ kinh hoàng của Asako.
“Sao vậy?”
Nhìn theo tầm mắt của Asako, Yui bỗng sợ tới mức lùi ra sau mấy bước.
Không trung trên đỉnh đầu mình bị bóng màu đen che đậy hơn nửa, cái bóng sà xuống, cảm giác ánh sáng ảm đạm đi rất nhiều.
Một mùi máu tươi đánh úp lại.
Yui sợ hãi ngã ngồi xuống mặt đất, trơ mắt nhìn thứ đó càng ngày càng gần mình.
Đó là một con quái điểu màu đen.
Hai cái đầu còn lớn hơn thân thể, tiếng kêu chói tai, trên lông đuôi ngắn ngủn màu đen, thoáng có thể thấy được vết màu đen khô cạn. Trên móng vuốt dị dạng của chim thậm chí còn giắt tay chân con người.
… Yêu quái!!
Trong lòng Yui lúc ấy liều mạng kêu gào nhanh đi trốn, nhưng chân lại hoàn toàn không di chuyển được.
Quái điểu thét chói tai phi vào mình, Yui biết con yêu quái kia muốn ăn mình.
Cái bóng xà xuống, trong thời gian ngắn, Yui lại cảm thấy hình như đã qua rất lâu rất lâu.
Yui nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà, thật lâu sau, lại không thấy đau đớn như tưởng tượng.
Máu tanh ấm áp rơi xuống người mình, chất lỏng mang theo chút tính ăn mòn kia như khiến làn da bị bỏng, làm Yui cảm thấy có chút đau đớn.
Mở to mắt, Yui lại kinh ngạc.
Phu Yếu Ớt đứng ở trước mặt mình, trên tay là kiếm thị vệ, một nhát vụt xuống, yêu quái kia đã bị theo chém làm hai, rơi xuống một bên, không còn nhúc nhích.
Máu tươi làm ướt người Yui, cũng phun lên mặt và tóc phu.
Người đàn ông yếu ớt tái nhợt ấy, đứng đó, trên người dính máu.
Yui ngây người tại chỗ, một hồi lâu không dám động.
“Nàng không sao chứ.”
Thẳng đến thật lâu sau, giọng phu vang lên, Yui mới nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cố gắng muốn cử động, lại nhận ra vẫn không có cách nào làm được.
“Ưm… Ta… chân ta mềm.”
Yếu ớt nói đến đây, không hiểu sao Yui lại cảm thấy mình thật mất mặt.