Che chở khuôn mặt mình bị véo, Yui đeo lên vẻ mặt khổ sở nhìn về phía phu.
Không có ngọc Tứ Hồn thì phu có thể trở lại cuộc sống bình thường, ít nhất, sự phiền toái lớn nhất là nữ pháp sư đại nhân sẽ dừng tay. Cùng với nữ thần mà mình yêu mến đơn phương ngươi giết ta ta giết ngươi năm mươi năm, dù có bao nhiêu tinh lực thì cũng sẽ hao hết cả, các ngươi có dám yên tĩnh một chút không? Hơn nữa, đả đả giết giết với mối tình đầu thật sự là đau lòng, huhu, nhất định phải sớm giải quyết!
“Hôm nay nàng có vẻ hứng thú với nó, là Kikyou tới nơi này nói gì sao?”
Asai Yui là tên ngu ngốc không giấu nổi tâm tư phức tạp, vẻ mặt đều viết “ta rất khả nghi”, làm người ta không muốn nhìn cũng không được. Ả đàn bà Kikyou kia chỉ có một mục đích, rất dễ dàng đoán ra… nàng ta muốn cướp ngọc Tứ Hồn, thuận tiện giải quyết mình. Nhưng là cái gì khiến nàng ta thay đổi quyết định, chỉ lấy đi ngọc Tứ Hồn? Chẳng lẽ do cái gọi là lòng thương hại nực cười của nữ nhân?
Trong đôi mắt phu, có điều gì đó nổi lên mà Yui không rõ, chỉ chợt lóe mà qua.
“Nàng ấy đâu có nói gì!”
Yui vừa nghe phu nói vậy, kinh ngạc, lập tức bật người khỏi phu.
Phu đã nhìn ra điều gì sao? Sao có thể? Mình thông minh mà! Còn lâu mới làm phu nhìn ra mình muốn nhằm vào ngọc Tứ Hồn!
Phu nhìn về phía Yui, hình như hắn hoài nghi quá rõ ràng, khiến tự tôn của người nào đó bị thương?
“Được rồi, nàng ta chưa nói gì hết.”
Phu buồn cười có lệ với tiểu động vật sắp xù lông, kỳ thật, ả đàn bà Kikyou kia có nói gì cũng không hề quan trọng, Kikyou cũng được, Inuyasha Sesshoumaru cũng được, không ai là uy hiếρ cả.
“Phiền quá đi mất… Nữ pháp sư đại nhân nói chỉ cần trả lại ngọc Tứ Hồn, nàng ấy sẽ không truy cứu chuyện cũ nữa, nàng ấy chỉ muốn để ngọc Tứ Hồn đi đến nơi mà nó nên đi thôi.”
… Này! Cấp tốc bán đứng đồng minh nữ pháp sư như thế, không vấn đề gì chứ!!!
Phu nghe xong cũng không kinh ngạc nhiều, hắn hiểu rõ ý định của Kikyou nên khó tránh ít hứng thú, nhưng thấy tiểu công chúa nghiêm túc như vậy nên cũng không đả kich, liền trấn an nàng.
“Trả lại ngọc Tứ Hồn? Không thể nào, Kikyou đâu phải là kẻ dễ nói chuyện như thế.”
Nghiêm túc khoanh tay lại, Naraku lại bắt đầu thuyết giáo.
“Yui, trên thế giới này, nàng không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ ai hết, đương nhiên là ngoài ta ra.”
“Hả hả?”
Sao mà không cho người ta chút cơ hội thương lượng nào thế.
“Ngọc Tứ Hồn là vật có ích với ta, huống chi, ngọc Tứ Hồn được coi như là tập hợp của yêu quái tà khí, không phải đồ riêng của nữ pháp sư.”
Phu khát vọng ngọc Tứ Hồn rất lâu, dù mục đích đã không còn giống như ban đầu, nhưng hắn khẳng định vẫn muốn nó.
“Ta cảm thấy… Không có nó cũng không sao đâu. Nữ pháp sư đại nhân rất lợi hại, cả yêu quái tiên sinh cũng thế, yêu quái chó cũng thế…”
Yui luôn lo lắng một mình phu không thể ứng phó nổi, nếu nữ pháp sư đại nhân đã mở miệng yêu cầu trả lại hơn nữa còn hứa không làm phiền thì nàng thấy có thể thử.
Phu không nói gì, thờ ơ đổi đề tài.
“Gần đây sức khỏe của nàng thế nào?”
“Sức khỏe? Không còn khó chịu nữa, cả người đều trở nên thoải mái không ít.”
Vừa nói, Yui vừa giơ giơ cánh tay, cố làm ra vẻ mạnh mẽ.
“Vậy là tốt rồi.”
Phu chạm vào mặt Yui, hai má vốn mượt mà vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, xúc cảm kém hơn trước một chút. Trải qua một trận tĩnh dưỡng, làn da trở nên trơn mềm, tuy rằng vẫn rất tái nhợt, nhưng ít nhất là đang khỏe lên.
Cho nên, mấy loại thuốc bổ quý hiếm ấy không phải đồ vô dụng, chỉ là tiểu quái thú trì độn không phát giác ba bữa cơm mỗi ngày của mình hơi lạ mà thôi.
Tâm tư đơn thuần nhưng lần đầu tiên Yui không bị phu đánh lạc hướng, nghĩ đến ngọc Tứ Hồn, lòng của nàng lại phức tạp.
Ít nhất, ít đi một nữ pháp sư đại nhân, phần thắng của phu khá lớn, nàng vẫn nghĩ rằng nếu không còn ngọc Tứ Hồn thì tốt hơn.
Đối với Yui mà nói, phu còn hơn tất cả những thứ khác, cũng là thứ duy nhất chân thực mà nàng có được bây giờ. Nàng cơ hồ không thể tưởng tượng nổi không có phu, nếu điều ấy xảy ra thì mình cũng không muốn sống nữa.
…
Yui dù sao cũng không qua mặt nổi phu, cuối cùng việc này chấm dứt mà vẫn không có kết quả. Đêm khuya, Yui sớm rúc vào lòng phu để ngủ. Tính tình trẻ con vẫn không thay đổi, mấy lần được phu kiên nhẫn đắp lại chăn.
Thời gian trở nên khá gian nan, đợi đến khi hô hấp của phu dần dần nhẹ đi, Yui mới nhẹ nhàng ngồi dậy.
Thật ra thì nàng vẫn tỉnh táo, không thể nào ngủ nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn cảm thấy không nên giữ lại ngọc Tứ Hồn… Không bằng thừa dịp phu không biết, trả lại nó đi, dù sao thì Yui luôn cảm thấy phu cầm thứ ấy để làm chuyện gì đó không tốt.
Nói làm liền làm, Yui được coi như là thuộc về phái hành động.
Bình thường nàng thích quanh quẩn trong tiểu viện nhà mình, cẩn thận ngẫm lại, ngọc Tứ Hồn hình như… là ở nơi đó.
Tiếng bước chân vang lên quanh phòng, âm thanh dẫm lên sàn gỗ không vang lắm, chú ý mới có thể nghe rõ, khá âm trầm đáng sợ. Chỉ đeo tất nên lúc chân chạm đất, nàng chỉ cảm thấy mặt đất rất lạnh. Yui tội nghiệp nhìn chân mình, dùng tay áo che lại cái mũi muốn hắt xì của mình.
Thiếu chút nữa là… ra tiếng.
Trộm đồ ở nhà mình chắc là không có vấn đề gì nhỉ?
Đúng mà, ở nhà mình thì đâu là trộm, mà là lấy.
Nếu phu không chịu đưa ngọc Tứ Hồn, Yui lại lo phu bị mọi người đánh hội đồng nên đành phải tự mình đi lấy nó. Chỉ cần phu an toàn, mình có thể ở cạnh hắn, không ai uy hiếρ bọn họ là được rồi.
Nàng cảm thấy hơi có lỗi với phu, nhưng chắc là hắn sẽ không quá tức giận đâu. Nếu rất tức giận thì dỗ dành là được.
Yui chậm rãi đi đến nội viện.
Thật ra không hề khó tìm được nơi phu đặt ngọc Tứ Hồn.
Có lẽ là lo lắng có kết giới xung quanh nơi này, nên phu không tạo ra kết giới nào để bảo vệ ngọc Tứ Hồn, khiến Yui thoải mái vào phòng để ngọc Tứ Hồn.
Phu luôn như thế, luôn mang vẻ “ta không sợ cái gì hết!” Đáng đánh đòn.
Ngọc Tứ Hồn ở nơi nào… Ngọc Tứ Hồn!
Cái thứ để trong chén ngọc lưu ly, tối như mực ấy là ngọc Tứ Hồn? Bởi vì nàng không để ý đến thứ này cho lắm nên Yui cũng chỉ nhớ đại khái.
A, chắc là đúng nó rồi, trông khá giống.
Yui không chút suy nghĩ cầm lấy ngọc Tứ Hồn ném vào trong tay áo, trực giác của nàng cho rằng phu không giở mánh khóe gì, mà ngọc Tứ Hồn ngoan ngoãn cũng làm Yui tin phu sẽ không thiết lập thứ gì đó bất lợi với mình trong nhà bọn.
Phu không cho Yui chạm vào thứ này, cho nên Yui cũng không chú ý tới thứ ấy chạm vào tay mình mà khí đen như mực lại không tản ra như mọi khi…
Tất cả đều rất suôn sẻ.
Nàng nhớ là nữ pháp sư đại nhân có nói nếu lấy được nó thì xuống dưới chân núi tìm nàng. Đồ vật thì lấy được rồi, nhưng mà bên ngoài tối như mực, rốt cuộc phải xuống núi kiểu gì?
Vươn tay ra cũng không thấy rõ năm ngón tay, bầu không khí có vẻ rất khủng khiếρ…
Không nên không nên, cơ hội hiếm có, mình nhất định phải đi. Yui chỉ trù trừ trong chốc lát, nhưng đi ra sân, nhìn đường trước mặt, cố lấy dũng khí, vừa đi vừa mò đường… Trời tối đen mà đường lại trơn, dã thú bụi gai, bởi vì công chúa gấu chẳng suy nghĩ gì cả, cứ thế hừng hực vọt lên.
Phu tỉnh lại mà không thấy mình đâu thì phải làm sao bây giờ?
Không tìm thấy đường thì phải làm sao bây giờ?
Kikyou không ở dưới chân núi thì phải làm sao bây giờ?
Một, hai ngày mà không có cách nào trở lại nơi này thì phải làm sao bây giờ?
… Tất cả câu hỏi khó ấy, tiểu công chúa ngốc nghếch của chúng ta không hề suy nghĩ đến đáp án.
“Này, để một mình tiểu công chúa đi như thế thật sự không có vấn đề gì chứ, chủ nhân của ta.”
Đứng xa xa nhìn thấy bóng dáng bối rối của Yui, người đàn ông với vẻ mặt yêu mỵ nói.
Byakuya, thủ hạ trung thành nhất của Naraku, phân thân cuối cùng, cao thủ ảo thuật. Lúc này, hắn ngáp một cái thật to, híp lại đôi mắt buồn ngủ, trong lòng âm thầm khó chịu với hành vi nửa đêm quấy rầy của phu.
“Chỉ một lát nữa thôi, trò hay sẽ bắt đầu.”
Chỉ cần điều tra một chút, thêm cả tính tình Yui, phu biết nàng sẽ làm cái gì. Đương nhiên, hắn cũng đã sớm dệt ra lưới nhện, bắt hết cái đám chướng mắt ấy đi.
Chỉ là, nhìn thấy tên ngu ngốc chỉ mặc y phục mỏng manh mà ra ngoài giữa đêm khuya, phu hơi khó chịu, đáng ra hắn nên đặt một chiếc áo choàng dày bên cạnh trước khi ngủ mới đúng.
“Dọn sạch chướng ngại.”
Tâm tình phu không tốt, lời nói bên miệng cũng lạnh lùng.
“Xung quanh đây lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, hơn nửa đêm rõ ràng sẽ… biết rồi biết rồi.”
Byakuya khoa trương vươn vai một cái, thấy đối phương hết nhẫn nại, hắn chỉ có thể đi làm việc thôi.
“Ngay cả tiểu thê tử của mình cũng tính kế, thật không hỗ là ngài. Đừng nhìn lén nữa, nếu lo lắng đến thế thì…”
Nhìn thấy chủ nhân nhà mình đen mặt, Byakuya thông minh câm miệng.
Sắc mặt phu càng ngày càng đen, bỗng nhiên, chung quanh lại lạnh lẽo đến thấu xương.
Byakuya nhìn theo ánh mắt phu, quả nhiên đó là nguyên do.
Cô công chúa ngu ngốc chỉ mặc y phục mỏng manh kia lại bất cẩn té ngã do trời quá tối, bị lăn rầm rầm mấy vòng, chắc là đau lắm.
Sát khí tràn ngập, chủ nhân nhà mình nhăn mặt nhíu mày thế làm gì chứ.
“Được rồi được rồi, ta đi dọn chướng ngại vật trên đường.”
Byakuya nhận mệnh thở dài, để không bị chết sớm, đầu tiên phải cam đoan tiểu công chúa bình an tới mới được.
Nghe thế, sắc mặt phu mới dịu đi một chút.
…
Cùng lúc đó, tiểu công chúa đang cầm ngọc Tứ Hồn lọ mọ xuống chân núi.
Vừa ra khỏi cửa mới biết được thì ra nhà mình lại ở một nơi lạ lùng thế này. Núi cao đứng trơ trọi một mình, đường núi lúc bằng phẳng lúc gập ghềnh. Cũng may từng là nơi tiên nhân ở nên nơi này không có yêu quái mãnh thú uy hiếρ.
Rầm rầm, Yui suýt té ngã mấy lần, cũng may là luôn có mấy nhánh cây đỡ nàng đúng lúc.
Mặt đất gồ ghề, ngã xuống nhất định là rất đau, Yui nghĩ vậy, nhẹ nhàng thở ra.
Byakuya theo phía sau cũng nhẹ nhàng thở ra.