Trông hắn có vẻ không lo lắng gì đến tình cảnh, giống như có thể dễ dàng thích ứng được, nhưng Yui hơi sốt ruột.
Cứ thế này liệu có ổn không? Phu ở đây, lãng phí thời gian không đi ra vẻ âm trầm làm chuyện xấu, như thế thật sự không làm thất vọng sở trường của yêu quái à?
“Phu quân đại nhân?”
Yui thử mở miệng.
Chung quanh rất tối, nàng cơ hồ không nhìn thấy phu đang làm gì. Nếu chỉ có một mình, Yui đã sớm sợ hãi, cũng may phu ở ngay bên cạnh, nên lá gan cũng lớn… đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phu sẽ không bỗng dưng biến thành bạch tuộc khổng lồ. Cứ nghĩ mà xem, sơn động hắc ám, chướng khí tràn ngập bốn phía, hoàn cảnh tĩnh mịch, nếu mà còn thêm một đống đôi xúc tua khối thịt, thì chắc chắn sẽ bị ám ảnh mất.
“Tối quá… Chàng có thể…” cho chút ánh sáng gì đó.
Yui còn chưa nói hết, đã nhìn thấy một vệt mờ hiện lên, ngay lập tức, trước mặt rốt cục có ánh sáng.
Điệu thấp sử dụng chiêu này khiến phu rất anh tuấn xuất sắc, Yui nghiêng nghiêng đầu, có phu về sau nhóm lửa nấu cơm sẽ rất tiện lợi. Không phải Yui nghĩ nhiều, mà là do quan hệ xã giao của phu trong bầy yêu quái không tốt cho lắm, sau này ở cùng nhau thì khẳng định mình không xuống bếp được, nếu phu cũng không thể làm được món nào… Yui cũng không trông cậy cái tên Kagura kia biết nấu cơm.
Yui nhìn thấy chung quanh rõ ràng, đúng vậy, nơi này chính là một cái sơn động nhỏ cạnh sông chướng khí màu đen mà lúc trước nàng rơi xuống, bởi vì rất nhỏ hẹp, Yui giờ mới phát hiện nếu không phải phu che kín lối ra ngoài, thì mình chỉ cần vài bước là đã rơi vào nước sông.
Thế nghĩa là phu cẩn thận săn sóc?
Theo ánh sáng, Yui nhìn về phía phu, hình như phu không có ý định đi, cũng không giải thích hành động của mình, có lẽ là ngượng ngùng mở miệng. Ở bên nhau lâu, Yui có thể đại khái hiểu được tính tình phu. Đôi khi, bản thân phu cũng không biết hành động của mình làm người ta thấy ấm áp.
“Phu quân đại nhân?”
Phu luôn trầm mặc như thế, cho dù Yui hiểu nhưng cũng không hoàn toàn đoán được rốt cuộc phu muốn làm gì.
Mà phu không đói à? Cũng không buồn ngủ nghỉ ngơi ăn bánh sao?
“…”
Phu trầm mặc.
Mặt ngoài trông phu rất lạnh nhạt nhưng thật ra là đang thất thần?
“Phu quân đại nhân?”
Yui lại mở miệng, cứ im lặng như vậy là thế nào chứ? Đối với thái độ của phu, Yui rất nghi hoặc. Đôi khi, phu sẽ làm Yui kiên định lên, đôi khi, cách làm của phu thoạt nhìn rối rắm như vậy, giống như là đang trốn tránh điều gì đó.
Yui cúi đầu, lông chim bảo vệ mà Kagura đưa đã bị ăn mòn, sơn động này cũng không thể ở lâu. Yui đoán hẳn là phu đã làm gì đó, nếu không thể một người thường như mình đã chết rồi.
Nếu là quan tâm mình, vì sao vẫn không nói lời nào? Câu thông như vậy thật vất vả quá.
“Nói gì đó đi mà.”
“…”
Phu vẫn không phản ứng.
Yui tức giận.
“Naraku!!”
Dứt khoát hô to lên.
“Ai cho ngươi gọi ta như thế?”
Chiêu này rất có hiệu quả, phu không im lặng nữa, lập tức định thần lại. Ánh mắt hắn rất hung ác, nhưng dù vậy cũng không thể che dấu vẻ mặt hắn thoáng giật mình.
Vì sao phải giật mình? Chuyện phu là Naraku chẳng phải đã sớm lộ ra rồi sao? Chẳng lẽ là cảm thấy được mình gọi tên hắn rất đáng sợ? Tự tôn của thân là nam yêu nông thôn bị biến dạng?
“Asai Yui.”
Phu muốn nói gì lại không mở miệng được, như bị nghẹn họng.
“Được rồi được rồi, phu quân đại nhân…”
Trong ngoài không đồng nhất gì cả, chỉ gọi cái tên thôi mà.
“Gọi như vậy được chưa, keo kiệt.”
“Keo kiệt? Ta không phải là…”
Phu biết mình đương nhiên không có ý này, chỉ là dù có giải thích với tên ngu ngốc trước mặt cả ngày cũng vô dụng, liền dứt khoát không nói nhiều.
Hắn chỉ là không quen cảm giác là lạ khi bị người khác gọi tên mình như vậy.
Khác với sự khinh bỉ của Kikyou, khác với sự oán hận của đám Inuyasha, khác với sự lấy lòng hoặc là sợ hãi của đám yêu quái, mà chỉ là vô cùng đơn giản hô ra một từ, hắn liền cảm thấy bối rối…
Không phải phu quân đại nhân, cũng không phải thiếu chủ Hitomi, trực tiếp nhất, Chỉ là Naraku mà thôi.
Lâu như vậy rồi, muốn giết chết Asai Yui có rất nhiều thời cơ, không, giết chết người này căn bản không cần thời cơ, trực tiếp động thủ là được. Nhưng mà, trôi qua lâu như vậy rồi mà hắn vẫn không làm gì, chỉ ở một bên nhẫn nại các loại ngôn ngữ ngu đần của nàng ta. Sự tồn tại của Hitomi Kagewaki không phải không có uy hiếρ đến hắn, dù sao, cái thân thể này hầu như dựa vào hắn ta mà hợp lại hoàn chỉnh… Mình lại bởi vì thế mà chần trừ không tiến?
“Phu quân đại nhân, ta thật sự đói bụng quá… Mình về đi…”
Đói bụng quá… Rất muốn sống một cuộc sống ăn no ngủ ngon…
Phu liếc Yui một cái.
Này này, ánh mắt ghét bỏ kia là sao chứ!
“Chàng có ý gì chứ.”
Có chuyện gì thì cứ nói ra, rốt cuộc phu đang rối rắm cái gì thế?
“Câm miệng.”
Lại bị phu đả kich… Yui cảm thấy tự tôn của mình bị thương.
“Không lẽ chàng… Chàng không dám thừa nhận mình thích bản công chúa chứ gì!”
Yui bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, cho rằng rất có khả năng.
“Sao ta có thể thích ngươi!”
Quả nhiên có phản ứng, phu lập tức nặng lời.
Hắn là yêu quái, sao có thể thích một con người vô dụng. Lá gan của Asai Yui gần đây càng ngày càng lớn.
“Sao lại không thích chứ! Ta thích chàng như thế, chàng thích ta một chút cũng đâu có hại gì.”
Logic của Yui chính là ta thích chàng, ta tốt với chàng, chàng đối xử với ta cũng không tệ, cho nên khẳng định là chàng thích ta. Nàng thật sự không biết sao phu lại biểu hiện ra vẻ chán ghét nàng chứ.
“Có hại?”
Đúng là trẻ con.
“Nói thế nào thì bản công chúa cũng là thục nữ quý tộc, phu quân đại nhân bất quá chỉ là một lão yêu quái mà thôi, có cái gì mà phải nháo lên.”
Lời này của Yui không có ý chỉ trích phu, chỉ là đơn thuần nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng mà, nàng luôn có thể dễ dàng va chạm vào thần kinh mẫn cảm của phu.
“Yêu quái? Đúng vậy, ta từng là bán yêu.”
Ánh mắt phu trầm xuống.
“Dễ dàng nói ra như thế, Asai Yui… Ngươi có biết bán yêu không?”
Yui lắc đầu.
“Bán yêu không phải con người, cũng không phải yêu quái. Đơn giản mà nói, bán yêu bị hai phương xa lánh. Con người luôn rất buồn cười, bài xích ngoại tộc, bọn chúng luôn có rất nhiều thủ đoạn. Đương nhiên, đám yêu quái cũng không có hảo cảm gì với bán yêu. Sống giữa hai phương, vừa không có lực lượng hoàn mỹ của yêu quái, lại luôn mang phần yếu kém của con người, ngươi cho là, làm bán yêu rất đơn giản?”
Cười lạnh.
Bán yêu… Nhện quỷ… Đó là cái gai vĩnh viễn trong đáy lòng Naraku. Từng bị Kikyou vạch trắng ra, hiện giờ lại là Asai Yui sao? Nhưng khác với sự tức giận khi bị Kikyou nói, lúc này nghe được Asai Yui cũng nói vậy, phu chỉ cảm thấy đáy lòng bực dọc muốn phá nát thứ gì đó.
“Ta không có ý đó.”
Phu bắt đầu nổi nóng, Yui tỏ vẻ rất bất đắc dĩ. Ban đầu, nàng đã nói là bán yêu cũng không sao cả, phu là yêu quái cũng được, bán yêu cũng được, con người cũng được, đều chỉ là phu mà thôi. Nàng cũng không hoàn toàn hiểu ý nghĩa của bán yêu, có thể nói Yui luôn bị động nhận rất nhiều thứ, cũng lý giải không sâu lắm.
“Chẳng phải ngươi rất thấy mình cao quý sao? Đối với ta, ngươi luôn cảm thấy mình cao hơn một tầng đúng không.”
Phu không phát hiện ngữ khí của mình càng ngày càng kỳ quái.
“Đúng là cao hơn một tầng.”
Phu ào ào bức người ta, Yui nói thẳng, không hề thoái nhượng.
“Quan hệ xã giao của chàng xấu như thế, không có cung điện to để ở, không có lãnh địa cố định và bầy thủ hạ cung phụng, bề ngoài còn xấu như vậy nữa…”
Vẻ mặt Yui buồn tủi.
“Có gì đặc biệt hơn người ta chứ.”
“Vậy sao… Thế Asai Yui giỏi nhất là cái gì, khờ dại ngu dốt?”
Quả thật, đây là điểm mạnh của người nào đó.
“Chàng…”
Yui nổi giận.
“Keo kiệt. Ai có ý đó chứ, chàng là mẫn cảm mà thôi.”
“Mẫn cảm?”
Hắn sẽ mẫn cảm sao? Hắn muốn cái gì đều có thể lấy được rất nhanh, hắn mẫn cảm để ý cái gì chứ?
“Đúng thế, chàng khinh bỉ đối xử với chính mình như vậy, chính là mẫn cảm.”
Yui không biết phu có cái gì mà phải rối rắm, thích chẳng phải là chuyện của hai người sao?
“Ta thích chàng như vậy, chàng còn mẫn cảm cái gì? Dù sao ta chính là thích chàng, một yêu quái nông… Ách, yêu quái.”
Quá mẫn cảm là bởi vì Kikyou sao… Không đúng, ngay cả Kikyou cũng đã bị…
“Ngươi…”
Một câu của Yui khiến tâm tình phu hơi phức tạp. Có một số việc, hắn không định thừa nhận cũng không muốn thừa nhận.
Yui thở dài, bước lên, giữ chặt phu.
Yui không trải qua hơn năm mươi năm cùng phu, nàng không thể chạm đến ký ức âm u ấy. Yui rất đáng tiếc, nhưng dù tiếc nuối, quá khứ cũng chỉ là quá khứ.
“Chàng xem, giống bọn họ nói, có lẽ ta thật sự không sống được bao lâu nữa…”
Yui phát hiện sức khỏe của mình quả thật dần kém đi, nói không chừng đúng là… Ít nhất mẫu thân đại nhân của nàng, cả chị em của bà nữa, không ai là không bạc mệnh.
“… Ta nói rồi, ngươi sẽ không chết.”
Phu trầm mặc một lát, mở miệng.
Về vấn đề này, hắn cũng không xem nhẹ, có thể nói là khi Asai Yui rơi xuống đã chết rồi, nếu không phải… Phu thấy bối rối phức tạp, đủ loại mâu thuẫn về chuyện không giết được Yui còn không thể không lúc nào là chiếu cố mạng nhỏ của nàng, hắn thật sự sắp không khống chế được nữa.
“Thôi, không nói mấy thứ ấy nữa, nói chính sự đi, dù thế nào thì cũng là đại nạn không chết, ngay cả bánh mì lớn cũng không có cái nào à?”
Phu mẫn cảm đến mức kỳ lạ, Yui không túm chặt vấn đề ấy nữa, ngược lại bắt đầu nháo đói bụng.
“… Không có cái thứ ấy.”
Vẻ mặt âm trầm của phu cuối cùng sụp đổ, có chút đáng yêu.
“Phì!”
Dáng vẻ nghẹn khuất của phu làm cho Yui rất muốn cười. Trong trí nhớ hồi ở thành Hitomi, phu ngẫu nhiên cũng sẽ như vậy.
Sớm đã biết phu không hoàn mỹ, có rất nhiều khuyết điểm, vừa keo kiệt lại mẫn cảm, còn thầm mến nữ thần năm mươi năm cũng không thể quên được, nhưng Yui chính là thích hắn, thích hắn dịu dàng nhìn mình, thích sự quan tâm sứt sẹo đáng yêu ấy, thích hắn luôn che chở cho mình những lúc mấu chốt.
Kỳ thật phu như vậy cũng là rất đáng yêu, không phải sao?
Nghĩ vậy, trong lòng khẽ động, Yui kiễng mũi chân chân, hướng về phía gương mặt sắp vặn vẹo do đang áp lực chính mình, đặt xuống một cái chạm khẽ ấm áp.
Mùi hương đặc hữu của cô gái, độ ấm mang theo thoáng khẩn trương nho nhỏ… Mềm, giống như kẹo đường hồi nhỏ Yui từng ăn.
“Asai Yui ngươi… ngu xuẩn!”
Kinh ngạc một lúc, phu định thần lại lập tức đẩy Yui ra. Hắn đẩy hơi mạnh, Yui lập tức té ngã xuống đất, ngây ngẩn.
Rõ ràng ban nãy vẫn bình thường, Yui thề, lúc vừa chạm đến, phu không hề có chút kháng cự.
“Làm sao vậy chứ?”
Lại là như thế, lần trước cũng như vậy. Mỗi lần mình chủ động tới gần đều bị dùng sức đẩy ra như vậy, mông sẽ đau, tim cũng sẽ đau…
“Chàng còn nói như vậy nữa là ta sẽ rất tức giận.”
“Tức giận?”
Phu cười nhạt.
“Tức giận thì ngươi định làm thế nào?”
“Tức giận thì ta liền đổi ý, về gia tộc làm thành chủ phu nhân.”
Yui vẫn ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, bất động.
“Ngươi thử xem.”
Phu âm ngoan nói.
“Đồ của ta, cho dù là không cần, cũng không cho kẻ khác chạm vào.”
“Chàng dám… Bản công chúa cứ… ưm!”
Không đợi Yui nói xong, khác với sự mềm nhẹ vừa rồi của Yui, phu cầm Yui nhấc mạnh lên, đổ lên vách cứng của sơn động, thuận thế hôn lạnh lẽo.
Cảm giác áp bách cường thế làm Yui không kịp trở tay. Nàng muốn né tránh, nhưng đối phương ép rất gắt gao, nàng chỉ cử động một chút cũng khó khăn.
Quanh người đều là hơi thở của phu, hai người đụng chạm, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể rõ ràng của đối phương.
Nhiệt độ của phu luôn lạnh lẽo như vậy, lại thoáng lộ ra điên cuồng.
Dưới ngọn đèn dầu mỏng manh, bóng dáng hai người dần dần hợp làm một… Như là muốn dùng phương thức này làm cho đối phương thần phục, phu càng lúc càng mạnh mẽ. Bên môi có mùi máu, rất đau, rất điên cuồng.
“Chàng… ưm ân…”
Bị đối đãi cường thế bức bách đến mức không chống cự được, Yui chỉ có thể ô ô hai tiếng.
Phu Yếu Ớt trước kia đi đâu rồi, cái tên thô bạo hiện giờ là thế nào chứ?
Yui ở trong lòng phu không ngừng mềm yếu.
“Asai Yui.”
Phu dễ dàng ngăn chặn Yui, buông Yui ra, lấy tay cằm của nàng.
“Hình như ngươi luôn dễ dàng quên, tuy rằng chỉ là bán yêu, nhưng ta vẫn là yêu quái.”
Yêu quái không hề thiện lương, Naraku rất rõ ràng chính hắn là kẻ như thế nào.
Không phải loại hình lý tưởng, càng không thể trở thành lý tưởng của nàng. Có lẽ một ngày nào đó khi nàng bỗng nhiên phát hiện thứ mình muốn không phải là cuộc sống như thế, nàng sẽ trốn, sẽ rời đi, sẽ khinh thường hắn.
Naraku không thể xác định tới lúc đó liệu mình có đủ kiên nhẫn hay không.
“Tránh ra!”
Yui cũng dùng sức đẩy, muốn làm cho mông phu “nở hoa” một lần, đáng tiếc cấp bậc của phu rõ ràng không phải loại phế tài như nàng. Phu thấy Yui không vui, lúc này mới hơi thu liễm một ít.
Yui hờn dỗi.
“Thế mà cũng tức giận.”
Như muốn đùa cợt đối phương, phu chạm vào môi mình… Khá ngây ngô, đúng là trẻ con.
“Đương nhiên tức giận, cho dù chàng là phu quân đại nhân cũng không thể quá đáng.”
Đừng tưởng rằng nàng là người thường thì hắn có thể kiêu ngạo, yêu quái nông thôn đúng là không có tố chất gì cả!
“Ví dụ như?”
Buồn cười chờ câu tiếp theo.
“Phải làm một phu tốt.”
Yui bĩu môi.
“Phu tốt?”
“Phu tốt chính là không được rống ta, một chút cũng không được. Đi đâu cũng phải báo rõ, không cho phép mất tích, đi đâu cũng không thể quá ba ngày. Phu tốt phải nghe lời ta, mỗi ngày phải cùng ta ăn cơm còn phải đưa đồ ngọt cho ta nữa. Cũng phải có lễ phép, không thể bỗng dưng chạy đi đâu đó rồi không trở về nhà, không thể nghĩ tới cô gái khác, thầm mến cũng không được. Phải dịu dàng phải săn sóc còn phải biết nuôi gia đình, khi ta không ngủ được thì chàng phải bồi ta, lúc chàng không ngủ được thì phải gọi ta. Phải học cách bao dung, nhìn ra điểm tốt của ta, ta chỉ có hoàn mỹ, chàng phải cho ta thứ tốt nhất… hừ hừ.”
Yui nghĩ nghĩ, tạm thời chỉ có thế, quả nhiên bình thường ít đọc sách nên từ ngữ hơi ít.
“… Khờ dại.”
Hắn bỗng nhiên phát hiện, tên ngu ngốc này chưa bao giờ để ý đến thân phận của hắn, thậm chí không hề kháng cự bán yêu.
Nhận hết ánh mắt của kẻ khác, từ thung lũng bước từng bước lên trên, phu sao có thể hiểu được Yui.
Có lẽ, phương thức đơn giản nhất, mới là sự tồn tại dễ hiểu nhất.
“Rốt cuộc là có làm hay không?!”
Yui hung ác nhìn phu. Bày ra một bộ lãnh diễm cao quý kiểu “chàng không làm vậy là ta sẽ không thích chàng”.
“Asai Yui, ngươi cho rằng ta là cái gì?”
Lời nói buồn cười như thế, còn hy vọng xa vời mình hứa hẹn.
“Đương nhiên là phu… không, phu quân đại nhân.”
Yui trả lời.
“Phu quân đại nhân của ngươi là Hitomi Kagewaki, kẻ đã bị ta nuốt hoàn toàn – thiếu chủ Hitomi Kagewaki của thành Hitomi.”
Phu lên tiếng tàn khốc nhắc nhở.
“Câm miệng! Thiếu chủ sớm đã mất, người mà ta gả là ngươi, đừng mơ quỵt nợ!”
Yui tức giận, nếu phu không chịu nhận, nàng nhất định sẽ… sẽ nói cho rõ.
“Đừng nói là chàng không hề thích ta một chút nào.”
“Ta không thích ngươi.”
Phu lập tức mở miệng.
“Chàng… Vậy chàng giết ta đi, ngay bây giờ, dù sao ta cũng không sống được lâu nữa.”
Yui không biết nên nói như thế nào, vì thế dứt khoát nói, ngữ khí hơi vô lại.
Phu trầm mặt, hắn biết, mình không hạ thủ được.
Nếu có thể, hắn đã sớm mặc kệ Asai Yui chết ở đây…
“Ngươi bất quá là ỷ vào chuyện ta không giết được ngươi.”
Lời nói của phu hơi ê ẩm, hình như muốn tìm lại mặt mũi.
“Chàng cũng bất quá là ỷ vào chuyện ta thích chàng.”
Yui cũng rầu rĩ nói.
…
“… Ồ, thì ra ngươi ở đây, Naraku.”
Bỗng nhiên, một giọng nói đáng đánh đòn xuất hiện bên ngoài, đánh vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.
Nhiệt độ chung quanh phu bỗng nhiên lạnh lẽo.
“Kagura.”
Nhiều ngày không gặp, mỹ nhân Kagura lắc lắc cây quạt, ánh mắt lóe lóe.
“Không phải tại ta đâu, Hakudoshi cứ đòi gặp ngươi, ta cũng không còn cách nào.”
Không nghĩ tới lại nhìn thấy người quen đang đứng bên cạnh phu.
“Kìa, tiểu công chúa, ngươi vẫn chưa chết à?”
Ánh mắt Kagura khiêu khích, nhưng không mang theo ác ý.
“… Cái gì chứ, Kagura, chẳng phải ngươi cũng chưa chết sao.”
Yui thấy vậy, lập tức xê dịch người ra sau lưng phu.