… Bóng dáng Naraku?
Chẳng phải tên yêu quái Naraku kia đã chết rồi sao? Một yêu quái đã chết đi, vì sao lại xuất hiện bên cạnh mình?
Không đúng! Naraku là yêu quái, Naraku không dễ dàng chết như vậy.
Nếu… Naraku thật sự chưa chết, cái bóng dáng vừa rồi ấy thật là hắn sao? Hay là, hết thảy chỉ do mình nhìn nhầm?
A a a, đầu đau quá…
Yui ôm đầu mình, nàng bỗng nghĩ tới một khả năng, một khả năng mà nàng hoàn toàn không tìm thấy lý do gì có thể phủ định.
Nghĩ đến đây, Yui kinh ngạc phát giác toàn thân mình đều đang phát run.
Yui đứng dậy, nàng có chút cứng ngắc, dù sao giờ phút này, hai tay đang chống đỡ toàn thân cũng đang run rẩy cực độ.
Yui gắt gao nhìn về phương hướng phu vừa rời đi, sau đó, gần như chạy trốn về phòng mình.
Giả thiết một chút, ngay từ đầu Naraku đã chưa hề rời đi, ngay từ đầu đã ở bên cạnh mình, Naraku chính là phu, vậy thì, phu trước đây đâu?
Phu mà gầy yếu kinh khủng đi nơi nào?
Đáp án… rất gần.
Mỗi bước của Yui như không có thực, chân trần, thất hồn lạc phách bước đi.
Đi không mục đích trong chốc lát, Yui đột nhiên nâng mắt lên, phát giác trời bỗng nhiên tối.
Mây đen dầy đặc trên không trung giống như là ngay sau đó sẽ lật úp xuống vậy, đen kịt, giống như sắp bùng nổ ra.
Thời tiết hôm nay thật quái dị.
Yui gắt gao nắm chặt bàn tay, lúc này, nàng thật muốn khóc.
Trong bối cảnh trầm trọng này, Yui dần dần ý thức được mình đã không còn là một cô gái có chỗ dựa, thậm chí không bằng một cô gái bình thường. Nàng không có tính toán rõ ràng đối với tương lai, chuyện sinh con cái, truyền thừa gia nghiệp… cách Yui rất xa xôi, cho nên, cho dù là một công chúa, là phu nhân thành chủ danh chính ngôn thuận, nhưng rất nhiều khi, niềm tin của Yui đại khái còn không kiên định bằng cô gái bình thường.
Yui bóp bóp mặt mình, hy vọng mình tỉnh táo lại.
Nhưng bỗng có cái gì đó trồi lên, tòa thành kịch liệt lay động, Yui lảo đảo té ngã trên đất.
“Đau quá…”
Ôm đầu gối, lần đầu tiên Yui cảm ơn bộ ki – mô – nô nặng nề này có giá trị tồn tại.
Trời thật tối…
Cắn chặt môi, Yui hậu tri hậu giác nhận ra.
Vì sao bốn phía quạnh quẽ như thế?
Nhìn trong vườn vắng vẻ, không hiểu sao lại ngay cả bóng dáng một thị nữ cũng không có. Yui giật mình, trong lòng dần dần khẩn trương lên.
“Có ai ở đây không? Người đâu!”
Yui la lên, nhưng khi tiếng mình biến mất, vẫn không có thị nữ nào xuất hiện.
“Sao lại thế này…”
Cảnh tượng trong mộng đan vào trong óc, trong lòng Yui dần dần tích lũy bất an rất sâu.
“Công chúa…”
“Là ai… Asako phải không?”
Yui rốt cục nghe được một tiếng nói quen thuộc.
Asako bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Yui, im lặng không tiếng động.
Vẻ mặt của nàng đờ đẫn, chỉ mặc bộ y phục trong màu trắng thuần, giống như vừa bị cái gì đó làm cho kinh ngạc.
“Asako? Tòa thành làm sao vậy? Vì sao lại im lặng như thế? Ngươi đã gặp phải chuyện gì sao?”
Yui như là tìm được một chỗ dựa, sốt ruột hô to.
“Vì sao ạ… Bởi vì…”
Mới nói xong, chỉ nghe thấy “xoẹt” một tiếng, thân thể Asako vốn đáng yêu sức sống bỗng nứt ra. Da thịt tách ra, từ đầu đến chân chia làm hai nửa rõ ràng.
Một mùi hôi thối tràn ngập khắp nơi.
Một thứ bốc mùi này càng ngày càng nồng nặc chậm rãi toát ra từ thân thể Asako, là một con yêu quái nhện màu đen, rất lớn.
Hai mắt màu đỏ, ở trong khu vườn tối gắt gao nhìn Yui chằm chằm.
“Bởi vì, tất cả mọi người bị yêu quái ăn luôn rồi.”
Chân Yui mềm oặt.
Đối mặt với yêu quái to lớn cách nàng chưa đến hai mét, nàng ngây người.
“Ăn, ăn luôn?”
Sao có thể như thế, thành Hitomi phồn vinh cường thịnh, đâu phải là thành trì bình thường.
“Bị ăn luôn? Mọi người?”
Không muốn tin tưởng, sự thật rất tàn khốc. Xung quanh hiện giờ, một người cũng không có, yên tĩnh đến mức làm người ta khó thở, Yui càng nghĩ càng sợ hãi.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra… Không được! Phu đâu? Nàng muốn biết rõ, nàng không thể cứ thế này mà…
“Ngươi, ngươi tránh ra cho ta!”
Yui đứng dậy, kinh hách liên tiếp làm chân nàng mềm oặt, tư thái cũng khó coi, nhưng vẫn gắng gượng đứng lên.
“Nói gì ngốc vậy, tiểu công chúa, ngươi cũng sẽ giống những kẻ đó thôi, bị ăn luôn đấy.”
Con nhện màu đen vung vẩy chân, không ngừng cử động.
“Vị của đám quý tộc các ngươi hẳn là không tệ lắm nhỉ.”
Cái chân kia vươn mũi nhọn hoắt ra, mắt thấy sẽ rơi xuống đầu Yui.
“Không…”
Yui trốn không thể trốn, nhưng đau đớn trong dự đoán lại không có.
Một lát sau mới mở to mắt, Yui phát hiện quanh thân mình phát ra ánh sáng màu trắng, ngay lập tức, lông chim trong tay áo ki – mô – nô ấm áp lên.
Không đợi Yui phản ứng lại, bỗng thấy cảnh tượng trước mặt nhanh chóng chuyển hoán, Yui không cẩn thận lại té lăn xuống đất.
…
Mùi…
Yui đứng dậy khỏi bùn đất dơ bẩn, kinh ngạc phát hiện mình đang đứng trước mặt phu.
Nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng… Nơi này là ngay bên ngoài tòa thành? Chuyện gì đang xảy ra thế?
“Phu…”
Khác với trước kia, đã không còn khí chất yếu ớt, giờ phút này, phu chỉ im lặng đứng, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy vô cùng lãnh liệt.
“Nơi này là… Phu quân đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?”
Yui theo ánh mắt phu nhìn lại, mấy người trước mặt có người mà Yui quen.
“Sango?!”
Chẳng phải Sango đã…
“Cô còn sống sao, Sango?”
Trông Sango có vẻ không giống có thiện ý, mấy người bên cạnh nàng lại quái dị.
Một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo rất không bình thường, lưng đeo cung tiễn, một người đàn ông cầm pháp trượng giống pháp sư, một người… mọc lỗ tai dài, tóc màu ngân bạch… là cái gì vậy?
“A! Ngươi là yêu quái!”
Yui liếc mắt một cái liền nhìn ra người nọ khác với người thường.
Sango không phải là người trừ yêu sao? Vì sao lại đi cùng yêu quái?
“Đồ không có lễ phép!”
Yêu quái đối diện nghe xong, lập tức hung ác với nàng.
“Ư…”
Yui bị khí thế của đối phương dọa.
“Nhớ kỹ lấy, tên bổn đại gia là… Inuyasha!”
Hiển nhiên thiếu niên yêu quái bẩn bẩn kia rất khó chịu với thái độ của Yui.
Yui xuất hiện ở đây lúc này, không thể nghi ngờ bị cho rằng là đồng bọn của đối phương. Yêu quái bẩn bẩn có lẽ vừa rồi bị “hành hạ”, vốn không có kiên nhẫn, nghe thấy đối phương nói như vậy, hắn lập tức xù lông giận chó đánh mèo giơ móng vuốt định xông lên.
“Inuyasha!”
Người bên cạnh muốn ngăn cản nhưng hình như cũng không còn kịp rồi.
“Ngồi xuống cho tôi!!!”
Cô gái kia bỗng hô to.
“Ngồi xuống?”
Yui khó hiểu.
Yui còn đang thấy kỳ quái, không nghĩ tới, lời này vừa dứt, yêu quái áo màu đỏ lập tức nằm úp sấp xuống.
“Này! Kagome! Cô làm cái gì thế?!”
Lỗ tai của yêu quái run lên, quay đầu bất mãn ồn ào.
Yui cảm thấy đối phương đang… xù lông?
“Inuyasha, phu nhân thành chủ không biết gì cả, nàng ấy vô tội.”
Sango mở miệng.
“Inuyasha? Yêu quái… chó?”
Lúc này, Yui lại còn có thể nghĩ lỗ tai của đối phương cử động, trông thật đáng yêu. Bất quá rất nhanh, Yui định thần lại, lại cảm thấy rối rắm.
“Này này, cái cô kia! Nói đến yêu quái, cái tên bên cạnh ngươi cũng là yêu quái cơ mà!”
Inuyasha không nghĩ nhiều, rống lớn trở lại.
“Phu quân đại nhân?”
Yui bỗng nhiên nhớ tới mục đích của mình.
“… Ngươi nói bậy bạ gì đó! Phu quân đại nhân sao có thể là…”
Rất nhiều chuyện đã xảy ra, hình như nàng đã không có gì đáng giá kinh ngạc.
Yui nhìn về phía phu, phu đối mặt với đối phương công kich, có vẻ như tuyệt không để ý, ngay cả quần áo cũng không có chút nhàu, thái độ hoàn toàn nhàn nhã như đang vây xem đối phương bị hành hạ.
“Yui, vì sao lại nhìn ta? Trong lòng Yui hẳn là hiểu được một chút rồi, đúng không.”
Phu không trực tiếp trả lời vấn đề của Yui.
“Phu quân đại nhân!”
Yui không biết vì sao mình lại có chút tức giận.
Bởi vì thái độ bình thản của đối phương?
“Ta là yêu quái.”
Đối phương trả lời rất đột nhiên.
“Naraku ta, đương nhiên là yêu quái.”
Ngược ánh sáng, toàn bộ biểu cảm trên mặt nàng biến mất, chỉ nghe thấy tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn.
“Thế nào, Yui, sợ hãi muốn chạy trốn sao?”
“Cái gì mà Naraku? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Yui phát giác giọng mình đã không thể che dấu run rẩy nữa, nước mắt cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lúc nàng ý thức được, lập tức lau lung tung, lắc đầu, hình như không muốn đối phương nhìn thấy mình như vậy.
“Chính là Naraku.”
Vẫn là câu trả lời này.
“Vậy… Hitomi Kagewaki đâu?”
Người đã đứng ở ngoài tòa thành nghênh đón mình, thân ảnh màu xanh ấy, tim đập dưới bức màn nhanh một nhịp.
Bỗng nhiên, biến mất rồi sao.
Không, ngay từ đầu, đã không tồn tại rồi sao?
“Ngươi cho rằng thế nào?”
Đối phương hỏi lại, hình như hắn không định trả lời thẳng câu hỏi này.
Đúng vậy, Yui cũng muốn hỏi chính mình, rốt cuộc mình cho rằng thế nào.
Phu đâu rồi?
Naraku là thế nào?
Chẳng lẽ là… trong lòng Yui tê rần.
“Bị ăn luôn?”
Yui rất sốt ruột.
“…”
Naraku không nói.
“Ngươi ăn chàng ấy luôn rồi?”
Yui không cam lòng truy vấn.
“Câm miệng.”
Không biết vì sao, tâm tình Naraku có chút lạ, đối phương hình như đã tưởng tượng hắn quá… thấp kém, không thú vị.
“Ăn luôn thì sao.”
Trong lòng là lạ, ngoài miệng lại vĩnh viễn nói ra những câu hời hợt như thế.
“… Nhổ, nhổ ra.”
Hy vọng quá xa vời, tiếng Yui yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy.
Naraku sửng sốt, có vẻ cảm thấy thú vị với phản ứng yếu ớt của Yui.
Hiếm thấy, bên khóe miệng lại hiện lên một độ cung rõ ràng.
“Điều này thì không thể được.”