Kết quả từ que thử thai là hai vạch, mọi người đều nín thở hồi hộp, rất gần, rất gần rồi, mà chưa ai dám tin.
Khi bác sĩ đến, có chung chuẩn đoán, bà chủ đặc biệt ọi người đi theo tới phòng khám. Giờ phút nhìn em bé xíu xíu dễ thương trên màn hình máy tính, cả nhà liền vỡ òa.
Các bác các chị reo lên, sướng như trúng số.
Trương Mỹ Ái Như đơ cả người, lúc thì cười cảm ơn bác sĩ, lúc thì mắt lại rơm rớm, có khi chạy loanh quanh khấn vái cảm tạ trời đất.
Còn Trương Ngọc Uyển Nhi, mừng phát khóc. Có em bé, có em bé thật sao?
Cô cứ nghĩ mình vô sinh chữa không khỏi chứ? Cô phải báo tin này cho anh Sên biết mới được, chắc anh sẽ mừng lắm đây.
Bao nhiêu năm qua, anh lúc nào cũng vì cô mà suy nghĩ, lo lắng, thậm chí cứ nghe tin có bác sĩ nào tốt đều giới thiệu, xa xôi thế nào cũng đi bốc thuốc bằng được, lòng tốt của anh khiến cô cực kì cảm động.
À, còn cả Kim Chi nữa, phải báo cho cả bạn ấy, chỉ có bạn ấy và anh Sên biết trước đây cô bị vô sinh. Anh khuyên cô không nên nói cho ba mẹ và cậu biết, giờ cô mới thấy anh sáng suốt thế nào, nếu nói, mọi người lại lo lắng, mà ngộ nhỡ không chữa được thì có phải khiến mẹ khó xử không?
Giờ thì tốt rồi.
Hôm nay, chắc là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời cô.
-“Con bé này, ngây ra đó làm gì, mau báo cho chồng con…hay mẹ báo…mà thôi…con báo đi…nó nghe từ con chắc sẽ vui hơn đấy…”
Đúng rồi, cậu…cậu…Bao nhiêu đau khổ chẳng phải là do cô không thể có con sao? Bây giờ cô có thể sinh con cho cậu, nếu cậu yêu cô, liệu họ có thể cả đời bên nhau?
-“Con cũng ngốc quá đấy, bốn tháng rồi…mẹ thật…chẳng nhẽ lại đánh con một trận…có biết thời gian đầu nguy hiểm thế nào không?”
-“Dạ…dạ…”
-“Vợ chồng chỉ cần hoạt động mạnh xíu thôi là cũng tổn hại…cũng may cháu trai mẹ phúc lớn…”
-“Con…con xin lỗi…”
Uyển Nhi đưa tay xoa bụng, ngày nào cậu cũng xoa bụng cô, mà hai người chẳng mảy may biết gì. Cô thì cứ ngu ngốc tưởng là béo nên bụng to tròn như xưa, còn hỏi cậu là bụng phệ cậu có yêu không?
Nhớ lúc đó cậu đùa bảo không yêu nữa, xấu quá, hại cô dỗi một hồi, còn tự đánh vào bụng mình nữa chứ.
-“Mày làm gì đấy?”
-“Em đánh, cho nó đỡ béo, cho cậu đỡ chê xấu…”
-“Dừng lại, ai ày đánh vợ tao?”
Lúc đó, cũng may cậu bá đạo ngăn cô lại, rồi vuốt ve nịnh nọt, nói cưng cô nhất, thương cô nhất, bụng tròn đáng yêu nhất cô mới không tủi thân nữa.
Càng nghĩ Nhi càng thấy mình ngu, tăng cân vùn vụt, kinh nguyệt trễ mấy tháng lại không hề để ý, may mà cục cưng vẫn khỏe mạnh, nếu sao chắc mẹ giết cô mất, mà không cần mẹ giết, cô cũng không sống nổi.
-“Rồi, từ giờ chú ý…Na đâu, gọi ông về cho bà…”
-“Bà ơi…ông…ông có việc ở công ty mà…”
-“Kệ ông, bảo không về đừng trách với bà…”
-“Dạ…”
Tại cuộc họp hội đồng quản trị thường niên của CL Group, giám đốc Lúa đang tiến hành phân tích các thị trường nổi bật có thể khai thác xuất khẩu gạo.
Chủ Tịch nhận được tin nhắn từ người giúp việc, nguyên vẹn rằng.
“Thưa ông, bà nói hai mươi phút nữa ông không có mặt ở nhà thì đừng trách bà ác!”
Phu nhân tuy có lộng hành thật, nhưng với giọng điệu như này, chắc chắn phải có chuyện gì nghiêm trọng thật, vì vậy Chủ Tịch nghiêm nghị phát biểu, khen ngợi các đồng chí điều hành công ty rất tốt trong thời gian ông vắng mặt, rồi trao toàn quyền buổi họp cho Tổng Giám Đốc.
Tổng Giám Đốc vừa ngồi vào vị trí chủ tọa thì nhận được tin nhắn của vợ yêu:
“Cậu ơi, mấy giờ cậu xong việc?”
“?”
Cậu nhắn lại.
“Cũng không có gì ạ, nhưng cậu về sớm sớm nhé!”
Cô chưa bao giờ yêu cầu cậu như thế cả, cộng thêm thái độ của cha già, Hoàng Thế Hiển không hiểu sao có cảm giác rất lạ, cả buổi họp nóng lòng sốt ruột không tập trung nổi.
Tới lúc về nhà, thoạt nhìn gương mặt Nhi đỏ bừng, mắt sưng húp, trái tim cậu như có ai bóp nghẹt, vội vã ôm cô vào lòng, hỏi đầy bất an.
-“Bình tĩnh, có chuyện gì, nói cho chồng…”
Nghe Hiển dỗ vậy, Nhi lại càng khóc to, nức nở.
-“Chồng xin, xin đấy…ai bắt nạt vợ…”
-“Không…không ai bắt nạt…em…em…”
-“Chồng thương, chồng thương vợ nhất, vợ làm sao?”
Cô nấc lên từng tiếng, nghẹn ngào nói với cậu.
-“Em…em…chúng ta…có… chồng à…cậu chủ à…đại thiếu gia à…”
-“Ừ, sao nào, hít vào, đó…nhẹ thôi…rồi bình tĩnh nói nào…”
-“Đại thiếu gia, chúng ta…chúng ta sắp có tiểu thiếu gia rồi!!!”
Thở phào, cuối cùng cũng nói được, không hiểu sao đối diện với cậu cô lại mừng vui, rồi hồi hộp đến thế!
-“Đây này, ở trong bụng em, tiểu thiếu gia ở trong bụng em nè…”
Nhi cầm lấy tay Hiển, đặt lên bụng mình khoe khoang.
-“Đó đó…được bốn tháng rồi…mà em không biết…em không tốt…huhu…”
Trước khi cậu về, cô cũng đã tưởng tượng ra đủ loại phản ứng của cậu, nhưng có cái này, là không ngờ tới, từ lúc cô thông báo, thấy cậu ngồi yên lặng quá à, cô kể chuyện mẹ về mua que thử thai ra sao, rồi bác sĩ căn dặn, rồi đưa cả hình ảnh siêu âm mà cậu chẳng nói, cũng chẳng động tĩnh gì.
-“Cậu…cậu không yêu tiểu thiếu gia à? Cậu không thích à?”
Nhi thấy mắt cậu đỏ, rồi cậu ôm cô chặt hơn, ôm rất lâu. Mãi sau, cậu mới nới lỏng, chỉ thẳng tay vào bụng cô quát nạt.
-“Thằng mất dạy, ở trong đó bốn tháng rồi mà im ỉm im ỉm!”
-“Ơ, cậu đừng mắng con, con không biết gì mà…”
-“Chưa gì vợ đã bênh nó rồi!”
-“Em, em không bênh, là tại em, cậu mắng thì mắng em này…”
Thấy vợ bé nhỏ nũng nịu, Hoàng Thế Hiển sực nhớ, lo lắng hỏi han.
-“Vợ có buồn nôn không?”
-“A, nghén ạ, hôm nay mẹ cũng dạy em về cái đó, thường người ta mang thai hay bị nghén, nhưng em chẳng làm sao cả, mà cũng qua thời kì nghén rồi…em chỉ thèm ăn thôi…”
-“Ừ, thế vợ có khó chịu trong người không? Có thấy đau nhức chỗ nào không?”
-“Dạ không ạ, em khỏe mà…”
Vừa dứt lời, đã thấy cậu lườm cái bụng cô, càu nhàu.
-“Biết điều thì nằm ngoan ngoãn ở đó, mày mà hành mẹ mày thì liệu thần hồn với tao…”
-“Không…không, tiểu thiếu gia ngoan lắm, cậu đừng mắng, tội nghiệp…”
-“Là chuyện của đàn ông với đàn ông, vợ xen vào làm gì?”
Biết thế chẳng mách cậu cô có em bé nữa, cậu toàn mắng con không à, ghét cậu thật đấy!
Nhi ngẩng đầu, nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, gương mặt tuấn tú kia không những không bực mà còn chậm rãi cúi xuống, nhẹ hôn lên đôi môi đỏ mọng. Môi cậu nóng bỏng như lửa, ngông cuồng như muốn hút hết mật ngọt từ miệng cô, tay kia từ cổ khẽ trượt một đường, phủ lên đóa hồng kiều diễn, nhấn nhá trêu chọc, hại ai đó hổn hển run rẩy.
Người đàn ông này, luôn là như thế, cô chẳng bao giờ giận người ta được lâu cả, Nhi tự thấy mình đúng là vô tích sự, cậu trêu cô hồi lâu mới chịu buông để tắm gội và lên nhà dùng bữa.
Không khí gia đình hôm nay vui vẻ hẳn lên, ba mẹ cứ trêu hoài, hai vợ chồng trẻ mặt mày đỏ bừng hết cả.
-“Nhi ngốc thì mẹ không nói làm gì, còn con đó Hiển ạ, liệu liệu mà giữ mình, cháu trai mà làm sao mẹ thịt hai đứa!”
-“Dạ.”
Cô ngoan ngoãn đáp, rồi có vẻ không yên tâm, mẹ lại đề xuất.
-“Thôi, có khi hôm nay Nhi lên ngủ với mẹ!”
Lời vừa thốt ra, cả ba với cậu đều trợn tròn. Hoàng Thế Lân nháy mắt ý bảo Hoàng Thế Hiển giải quyết. Hoàng Thế Hiển nhìn Hoàng Thế Lân cười cười, bình tĩnh trả lời.
-“Thế ba và con thì sao?”
-“Hai ba con anh đi đâu thì đi, tôi không quan tâm…”
-“Vâng, được ạ!”
Hoàng Thế Hiển trả lời rất đúng mực, mẹ cậu cười hài lòng.
-“Con hiểu chuyện thế là tốt, tất cả cũng vì cháu đích tôn của cái nhà này thôi!”
-“Ba này, thế cũng hay, con mới mở thêm một quán bar nữa, chất lượng khỏi phải chê, định rủ ba tới chơi mà mãi không có dịp, tối nay Nhi ngủ với mẹ thì ba con mình xả hơi một đêm…đảm bảo làm ba lên đỉnh của sung sướng, muốn cũng không xuống nổi!”
-“Ừ cũng được, lâu lắm rồi xương cốt của ba cũng nhức mỏi…”
Trương Mỹ Ái Như nghe thấy thì đen mặt, Hoàng Thế Lân chơi bời có số có má rồi, thả ông ta vào bar như thế chẳng khác nào thả cọp về rừng, mà bà vừa nhỡ lời nói hai cha con đi đâu thì đi, bây giờ cấm có khác nào tự vả vào mặt mình, thằng con trời đánh bất hiếu này, dám vì vợ mà phản mẹ, thật muốn tống cổ nó ra đường, bà đành hắng giọng.
-“Vợ thì chửa như thế chồng lại vui vẻ ở bar còn ra cái thể thống gì nữa, ở nhà, ở nhà chăm vợ…”
Hoàng Thế Hiển mặt cười như không cười, điềm nhiên dùng bữa tiếp. Đối với những vấn đề như này, Nhi nhất nhất nghe theo sự sắp xếp của mẹ hoặc cậu, chẳng quan tâm nhiều lắm.
-“Nhớ nhẹ nhàng thôi…”
Mẹ vẫn chưa yên tâm mà dặn dò.
-“Con tự biết nên làm như nào!”
Đợi vợ yêu ăn xong, cậu dắt cô về phòng, rồi đi được một đoạn không có mặt ba mẹ, bỗng dịu dàng bế lên.
-“Em nặng đó…”
-“Ôm cổ!”
Bất giác đưa tay ôm lấy cổ cậu, đầu cũng dựa vào bờ vai săn chắc thì thầm.
-“Cậu…cậu yêu em không?”
-“Sao tự dưng hỏi vậy?”
-“Em có thể…làm vợ cậu đời này được không?”
Nhi nói, rất nhỏ. Giờ cô có thể sinh con rồi, nếu cậu không chán ghét, cô mong được làm vợ cậu mãi mãi, cả đời được sống như này.
Hiển hơi sững lại, có thể thời gian qua cô đã yêu cậu thêm một chút, có thể cô là vì nghĩ cho đứa trẻ, nhưng sao cũng được, cậu chấp nhận, với cậu, cũng chẳng có mong muốn gì hơn, nở nụ cười tỏa nắng, cậu trả lời.
-“Không được!”
Tim cô như bị cái gì đó xuyên qua, đau lắm. Hóa ra khi cô từ chối không kết hôn với cậu lâu dài, cậu đau như này sao? Là lúc đó cô đã tự tước đi quyền lợi của mình, giờ còn trách ai được nữa?
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, cô không nói gì nữa, cũng chẳng biết nói gì cả, chỉ là dụi đầu vào áo cậu, ngăn cho nước mắt đừng chảy.
Lúc mở mắt, đã thấy được cậu đưa về phòng rồi. Cậu ngồi trên giường, nhưng vẫn tư thế bế cô trong lòng, còn nhìn chằm chằm, bàn tay bẹo má cô trêu chọc.
-“Xem này, sắp làm mẹ rồi mà vẫn tính con nít?”
-“Em đâu có con nít đâu!”
-“Còn cãi à?”
Bờ môi ai đó khẽ miết xuống vành tai ai đó, ngậm thật lâu, rồi thủ thỉ trìu mến.
-“Không đồng ý, vì vợ không những phải làm vợ của chồng đời này, kiếp này mà phải làm vợ của chồng kiếp sau, kiếp sau nữa…vĩnh viễn…hiểu chưa?”
Nhi gật đầu, bị cậu làm cho cảm động quá à.
-“Vợ nguyện ý không?”
-“Em nguyện ý!”
-“Vì sao? Vì vợ yêu con?”
-“Vâng…em yêu con…”
Ánh mắt Hiển hơi tối lại, phải, vì cô yêu con, chứ trái tim cô, chưa thực sự dành cho cậu…
-“Vậy, có chút nào yêu chồng không?”
Chẳng có rào cản nào để cô né tránh câu hỏi đó cả, giờ đây, cô đã có thể tự tin mà trả lời, có, cô thực sự yêu cậu, yêu cậu nhiều nhiều nhiều lắm. Hoàng Thế Hiển nghe mà như mơ, tấm chân tình của cậu đã cảm động được cô, có phải thế không?
-“Cậu sao vậy?”
-“Thấy khó tin quá!”
-“Khó tin gì ạ?”
-“Là vợ yêu chồng ý? Hay vợ chứng minh đi…”
-“Chứng minh như nào ạ?”
Cậu cười gian tà, thì thầm tai cô, Nhi đỏ bừng, nhưng mặc kệ, cô yêu cậu mà, cô cực kì yêu cậu luôn ấy, mới cả nhìn cậu cơ bắp quyến rũ thế kia, những việc đó…cô đâu có ghét. Bỏ qua ngại ngùng, môi nhỏ xinh bắt đầu chủ động hôn lên môi ai kia, vụng về lướt xuống chiếc cằm cương nghị, cô giống như con chuột nghịch ngợm chui rúc khiến cậu phát điên, xoay người, đặt cô dưới thân mình, cậu mắng.
-“Ghét!”
-“Kệ cậu, em vẫn yêu cậu là được…”
Có loài sinh vật nào đáng ghét tới thế này không? Hoàng Thế Hiển luồng nhiệt bộc phát, tự dưng lườm lườm cái bụng vô tội của Trương Ngọc Uyển Nhi, thở dài, sau rồi cũng ôm vợ vào lòng, thơm nhẹ lên trán rồi cùng vợ ăn hoa quả, xem vài chương trình giải trí, sau đó vỗ về cho cô ngủ ngon hơn, có người con gái này trong vòng tay, đối với cậu mà nói, là giống như có cả thế giới rồi.
…..
…..
Sáng hôm sau Uyển Nhi mới nhớ ra chuyện phải thông báo cho anh Sên, mà gọi cho anh thì anh bảo đang ở sân bay, nên cô định bao giờ anh về nước mới thông báo cho vui.
Nhi tìm số của Kim Chi, sung sướng nói chuyện, chẳng thể ngờ được, đầu dây bên kia cười ha hả.
-“Trương Ngọc Uyển Nhi, mày đúng là con ngu số một trên đời!”
-“Kim Chi, bạn sao vậy? Bạn ốm à?”
-“Tao không ốm, nghe rõ tao nói đây này, ngày đó là tao và thằng anh quý hóa của mày bày ra màn kịch đó đấy, tất cả chỉ là để ngăn mày với Hoàng Thế Hiển tới với nhau, nhưng chẳng thể ngờ, Hoàng Thế Hiển bị mày bỏ bùa nặng quá, dù tao có nhân cơ hội đó tiếp cận cũng chẳng thể nào lọt vào mắt hắn…”
-“Bạn đùa à…”
-“Đùa khỉ mốc, mày không bị vô sinh, mà mày bị bệnh đần, đần thối nát luôn, không ngờ lão Sên có thể lừa mày lâu như vậy!”
-“Đừng…đừng vu oan cho anh ấy…bạn thật ác…”
-“Mày không tin thì hỏi hắn ý, dù sao chuyện tới nước này, tao cũng chẳng đóng kịch với mày nữa, giờ tao có cuộc sống mới rồi. Chào thân ái nhé!”
Tiếng tút tút dài vô tận, cả người cô bàng hoàng…
Không, chuyện đó không phải sự thật! Chắc chắn Kim Chi nói dối!
Đó là người mà cô tin tưởng, là người làm chong chóng cho cô, kiệu cô đi thả diều, là người mua kẹo kéo cô ăn, là người chở cô đi bán sen, là người mua bánh cuốn thịt nướng cho cô…
Là người luôn chiều chuộng cô.
Đó, đâu phải là người lừa cô?
Cả ngày hôm ấy, cô ăn không vào, ngủ cũng không yên giấc, Hiển tưởng cô vì thai nghén khó chịu nên cố gắng cưng chiều. Cũng là lỗi của cậu, biết thế đã dùng biện pháp an toàn, Nhi còn trẻ con quá, tự dưng phải mang bầu rồi chuẩn bị làm mẹ thế này, có lẽ cô chưa kịp thời chuẩn bị tâm lý.
-“Em xin lỗi, là do em quá ngu nên cậu cũng khổ theo em…”
Bỗng dưng cô nói, nghẹn ngào, nước mắt vương từng giọt trên má. Cô như vậy, khiến lòng cậu chua xót, lau nước mắt cho vợ yêu, cậu nịnh ngọt.
-“Vợ đâu phải lúc nào cũng ngốc đâu…”
-“Cậu không cần động viên em!”
-“Vợ nghĩ mà xem, chồng cao to đẹp trai tư chất ngời ngời thế này, vậy mà vẫn bị vợ đưa vào tròng, vợ cũng không phải dạng vừa đâu…”
Hiển trêu, rồi cù Nhi vài phát, cô bật cười khanh khách.
-“Đừng mà, xin cậu…đừng…em buồn lắm…”
-“Có dám khóc nhè nữa không?”
-“Em không…không dám nữa…”
Có cậu ở bên khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vẫn thói quen cũ chui rúc quấn quanh người cậu, cảm giác rất tuyệt vời nhé, ước gì kiếp này cậu mãi mãi là của cô, kiếp sau dù khổ như nào cô cũng chịu.
Ngày hôm sau, Sên về nước, Uyển Nhi tìm gặp anh, cô thực sự vẫn mong muốn, là Kim Chi nói dối.
Hai người hẹn gặp nhau ở khách sạn, cô chỉ mong anh phủ nhận, nhưng anh chẳng hề, khi nghe tin cô có thai, anh gần như nổi khùng, đó là lần đầu tiên trong đời cô thấy anh không giữ được bình tĩnh.
Cô sợ hãi, cô muốn rời khỏi, mà không có cách nào, điện thoại của cô, họ cũng thu mất. Có rất nhiều người mặc áo đen đi theo anh, họ ép cô lên xe, chở tới một khu rất vắng vẻ, cô không biết anh muốn làm gì cả, chỉ thấy rất sợ, rất run, lúc này đây, cô chỉ ước được gặp cậu.
Ba tiếng sau đó, ở công ty, Hoàng Thế Hiển nhận được cuộc gọi từ vợ yêu, nhưng người đầu dây bên kia lại không phải Nhi.
-“Nói mau, nói nó tới cứu em!”
-“…”
-“Hoàng Thế Hiển, Trương Ngọc Uyển Nhi đang nằm trong tay tao, khôn hồn thì tới đây một mình…”
-“Nhi, nói mau, nói nó tới, chẳng phải em bảo nó yêu em hay sao? Bảo nó tới cứu em đi chứ?”
Có những giây phút, cô thực sự muốn kêu cậu tới, nhưng nhìn lũ người độc ác cười gian xảo, cô ngay lập tức xóa bỏ ý nghĩ ấy, chỉ mình cô chịu là quá đủ rồi, nếu cậu tới không biết chúng sẽ làm ra những chuyện gì nữa? Cô mím môi, nhất định không lên tiếng.
-“Gọi nó đi, gọi tên nó đi, cậu chủ ơi, đại thiếu gia ơi, cứu em với, mọi ngày em vẫn gọi tình cảm thế cơ mà? Sao hôm nay lại câm như hến vậy?”
-“Em nói, hoặc là em mất con?”
Trong gian phòng chật hẹp, người đàn ông cùng ánh mắt lạnh lẽo tiến con dao sắc nhọn theo một đường thẳng từ trán cô, qua mũi, lướt xuống cằm, dần xuống, dần xuống phía dưới, anh ta định hại đứa nhỏ thật ư? Quá đỗi kinh hoàng, Nhi van nài.
-“Xin anh…đừng…đừng làm gì…tôi cầu xin anh…”
-“Hoàng Thế Hiển, nghe thấy chưa?”
-“Đừng nghe anh ta, ở đây có nhiều người lắm…cậu…đừng tới một mình…xin anh, đợi em bé ra đời, anh muốn làm gì tôi cũng được, xin anh tha cho con tôi, tha cho cậu…”
-“Mày nghe rõ rồi chứ? Địa chỉ tao sẽ nhắn, tao ày ba mươi phút! Nếu mày dám mang theo, dù chỉ một người, tao thề mày sẽ chỉ nhận được xác!”
Thân thể cao lớn run lẩy bẩy, sắc mặt đột nhiên đổi trắng bệch, Hoàng Thế Hiển hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế lại nỗi lo sợ. Thế rồi, lần đầu tiên nhân viên ở CL Group thấy Tổng Giám Đốc vốn luôn bình thản của họ vội vã rời khỏi công ty như người mất hồn.
…..
…..
Đó là căn nhà gỗ cũ kĩ hai tầng, Hiển nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên lan can tầng hai thì khẽ thở phào, muốn thật nhanh lên đó mang cô về thì có tiếng nói độc ác lãnh đạm.
-“Mày đứng nguyên đó, hoặc là tao sẽ ném nó xuống…”
Trương Ngọc Uyển Nhi nhìn thấy Hoàng Thế Hiển liền sợ hãi la lớn.
-“Mau chạy đi, cậu…em xin đó…em nói rồi mà sao cậu không nghe…anh ta, thay đổi rồi, có nhiều người lắm, cậu mau chạy đi…”
-“Em bé, làm gì mà lo cho nó như vậy? Các người cũng tình cảm ghê gớm nhỉ? Để anh hôm nay cho em rõ, nó yêu em tới mức nào…anh cho em rõ, anh mới là người xứng đáng được em trân trọng…”
-“Thả Nhi ra, có chuyện gì tao và mày giải quyết với nhau!”
-“Dễ thế hả?”
Hắn dơ tay, đám người từ trong nhà nghe lệnh lập tức xuống tầng dưới.
-“Hoàng Thế Hiển, mày dám đánh lại một lần, tao dám đánh con mày một lần…dù sao tao cũng căm ghét đứa trẻ này!”
Vừa dứt lời, đám người kia đã lao vào đấm đá, người đàn ông đứng sừng sững nắm tay chặt, mặc kệ cho bọn chúng động thủ cũng không nhúc nhích. Người con gái phía trên, chứng kiến toàn bộ cảnh đó nước mắt giàn giụa, toàn thân hóa đá, có một cảm giác như hàng vạn mũi tên xuyên qua cơ thể…
-“Đừng…cậu ơi…đánh lại đi…chạy đi…”
Người đứng cạnh dơ tay bịt miệng cô, ép cô vào lồng ngực mình, cười lớn.
-“Sao? Cảm giác thế nào? Đó là trả cho những năm tháng tuổi thơ mày dám lên mặt cậu chủ với tao…mày là cái thá gì chứ? Chẳng qua là được sinh ra trong cái kén vàng mà thôi…”
Nhi càng giãy giụa thì anh ta càng kéo cô chặt hơn, cô sai rồi, quá sai rồi, cậu đã cảnh báo cô bao nhiêu lần mà cô không chịu nghe, lại đi tin tưởng con người ác độc này, anh ta nhìn cô, chẹp miệng.
-“Còn em nữa, nếu em lựa chọn đi theo anh thì có khi anh cũng buông bỏ, có khi nó cũng không tới nỗi như thế…nhưng mà em…từ đầu tới cuối chỉ nhìn nó…thằng ranh đấy, nó là cái gì? Anh tốt với em, trìu mến với em, cũng không bằng nó suốt ngày quát nạt chửi mắng em…Nhi, em nói cho anh, nói cho anh lý do được không?”
Bàn tay hắn bỏ khỏi, cô ngã dúi dụi, van xin khổ sở.
-“Tôi lạy anh, tha cho cậu ấy đi…tôi xin anh, coi như nể tình anh em bao lâu, xin anh đấy…”
Hoàng Thế Hiển nhân lúc hắn ta không để ý, định nhanh chạy lên chỗ Nhi, thật không ngờ, Sên rút con dao trong túi, kề tới cổ cô, đem cô làm thứ uy hiếρ cậu.
-“Mày tiến một bước, tao rạch một đường!”
Hai mắt cậu đỏ ngòm, bất lực đứng phía dưới nhìn vợ mình trong vòng nguy hiểm.
-“Rốt cuộc thì mày muốn sao mới tha cho Nhi?”
-“Ha…tao cũng chưa nghĩ ra…hay là thế này đi, bao nhiêu năm mẹ tao phục vụ mày, gọi mày là cậu chủ, hay hôm nay mày cũng gọi tao là cậu chủ đi…hay thế này nhé, mày quỳ xuống đi, quỳ xuống rồi lạy tao, gọi tao một tiếng cậu chủ…”
-“Khốn khiếρ!”
-“Cứ chửi đi, tao cũng không ép đâu, hay bây giờ hay tao lôi con mày ra ày gặp mặt trước nhé… ”
Nhân lúc hắn không để ý kich tướng cậu, mũi dao kia lượn lờ trước bụng, Trương Ngọc Uyển Nhi lấy hết can đảm mà cầm vào, cô, dù có chết cũng không để anh ta động vào con mình, càng không để cậu bị uy hiếρ.
Lưỡi dao sắc bén, máu từ tay cô nhỏ từng giọt, nhưng nhất định, nhất định cô sẽ kiên cường.
-“Nhi, buông tay!”
-“Nhi, buông mau!”
Tiếng Hiển hét lên từ phía dưới, phía trên, một người cố rút dao, một người dù kiên trì tới cuối cùng vẫn không thể nào thắng được, con người bẩn thỉu đó lại ôm chặt lấy cô, chĩa mũi dao đe dọa, ánh mắt cô vô hồn xót xa nhìn xuống, cậu…người mà theo như cô biết là cao ngạo nhất thế gian này, đang quỳ gối, nói hai chữ.
-“Cậu chủ!”
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tác giả Lan Rùa, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam