Đêm đó, một đêm mưa gió bão bùng, đêm mà tui khóc hết nước mắt trước hành lang bệnh viện khi em mất vì bệnh máu trắng. Lúc đó, tui tự trách mình vô tâm không biết em mắc bệnh, trách mình không phát hiện có lẽ giờ này em đã được chữa khỏi.
“Vy, về với anh đi em.”
Là câu nói hằng đêm tui thường nói 2 năm nay, là câu nói mà tui nói những lúc say, và là câu nói những lúc mà tui tuyệt vọng nhất.
Em, người con gái mang hết cảm xúc của tui đi theo em xuống lòng đất sâu…
…
Thực tại…
Tui mở mắt ra lúc 7 giờ sáng và dĩ nhiên tui không quên là hôm nay mình sẽ đi du lịch với con bé Q. A… Lấy cái balo ra, tui nhét vào đó 2 cái sịp yêu thích, 2 cái quần và 2 áo thun. Vệ sinh cá nhân xong, tui ghé qua quán cà phê cóc tui với thằng Huy hay uống nhâm nhi ly cà phê điếu thuốc.
– Đù má, mày trốn nợ hã Quân.
– Nợ nợ cc, bố đi du lịch với gái nhá.
– Định mệnh, ăn mảnh khoe khoe cc à?
– Ơ hay, tao đá bỏ bu mày nhớ. À mà trễ giờ rồi, tao đi đây.
– Thượng lộ nằm ngang nha huynh đệ.
– Đụ má thằng mặt loz này.
Nói rồi tui đạp nổ con wave tàu rồi nhà nàng thẳng tiến, đến nơi tui bấm số gọi nàng xuống mở cửa…
– Anh tới rồi này.
– Ừm anh đợi em xí.
7 phút sau con nhỏ xuống. Ê. Ê. Ê. Ê… sexy lady… Con nhỏ mặc cái áo khoét nách mà lộ cái áo con mà bọn con gái thường mặc và nó dài đến nửa đùi, cảm tưởng như con nhỏ không mặc quần bên trong.
– Đồn cảnh sát chuyển chỗ chưa em?
– Dạ còn ngay đấy anh ạ. Mà chi thế anh?
– Anh hỏi xã giao thôi, mà đi chưa em?
– Đợi tí xe tới anh ơi, mà nhớ giao kèo hôm qua không đấy?
– Nhớ, giao kèo là em mời anh đi em phải bao anh.
– Không phải, cái kia kìa.
– Cái gì mà kia kìa?
– Giả làm bạn trai em ý.
– Haha, tưởng gì, em yêu lại đây anh hôn cái nào.
– Á… Không phải lúc này.
– Anh đùa thôi. Ăn sáng chưa em?
– Ăn rồi, còn anh?
– Anh ăn rồi. – Nói thế chứ sáng giờ có tọng nuốt gì đâu.
Vô nhà, con nhỏ rót cho tui ly nước lọc, thôi kệ uống cầm hơi, tí ra bố ăn lại sau. Tầm 8h30 1 chiếc Mẹc 9 chỗ đổ cái xịch trước nhà con nhỏ. Đờ mờ nhìn sơ qua là biết cậu ấm cô chiêu rồi. Đồ hiệu, mùi nước hoa, da trắng, ôi tự ti quá. Đám trong xe bước ra có 7 đứa, 4 trai và 3 gái, thế là xác định 1 thằng uống nước biển với ông mày. Con nhỏ hồ hỡi chạy ra đón đám bạn mình, còn tui thì vẫn điềm tĩnh ngồi uống ly nước lọc không mùi không màu không vị.
– Ơ… Q. A ai đây? – 1 Con nhỏ xinh xắn hỏi…
– Đây là anh Quân, bạn giai tao.
– Á đù á đù. – Cả đám nó nhốn nháo…
– Anh chào các em. – Tui nở 1 nụ cười tắt cmn nắng.
– Anh ở đâu ạ?
– À anh ở trển.
Cả đám nhìn tui khó hiểu, mà tui cũng đâu cần bọn nó hiểu, cái bọn không có iot này không nên nói nhiều với chúng vì chúng rất nguy hiểm và manh động. Xàm xàm tí thì 9 giờ lên xe ra bến tàu. Nói thật chứ bẩm sinh tui có cái bệnh say tàu say xe, đi gần không sao chứ đi xa là ói tè lè luôn. Mà cái đảo sắp đi nó cách bờ 45 phút tàu chạy là mấy bác biết nó xa hay gần rồi á.
– Q. A lấy hộ anh cái bịch đi Vy, anh sắp không được rồi.
– Bịch nè anh.
– Ọ ọe ố ớ á…
– Xin lỗi các em cái này bẩm sinh rồi.
Mặt xanh mặt vàng 1 lúc thì cũng tới đảo. Biển xanh với nắng vàng, có các cô gái mặc bikini 2 mảnh bơi lội và phơi nắng – quả là thiên đường.
– Ái đau… Q. A, sao ngắt anh?
– Tự biết, liệu em.
– Thế giờ đi đâu?
– Lên nhận phòng anh ạ.
Thế là bọn chúng dồn tui với 4 thằng đực rựa, còn 4 đứa con gái ở chung. Thay cái quần đùi với áo thun xong, tui ra lan can đứng ngắm biển và phì phèo điếu Jet, quả thật từ ngày Vy mất, tui đâm ra nghiện thuốc. Đang feel thì có 1 thằng sáng sủa đẹp trai bước ra.
– Chà anh em tên Đức.
– Ừ, anh chào em.
– Anh quen Q. A lâu chưa?
– 2 Tháng rồi em ạ.
– Ồ cũng lâu nhể.
– Sao thế em?
– Em là người yêu cũ của Q. A…
– Ồ, giờ anh mới biết. Q. A chưa kể bao giờ.
– Em vẫn còn tình cảm với Q. A và em nghĩ Q. A cũng vậy. Nếu có thể thì anh có thể cho bọn em cơ hội lần này để nối lại với nhau được không ạ.
Đụ mạ, cái thằng này nó sợ uống nước biển nên làm liều hay sao ấy. Đang phân vân chưa biết trả lời sao thì đám con gái cứu tui…
– Mấy ông đi tắm biển nào, nhanh lên.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện