Lần này đi tới biên ải cũng không gấp lắm, theo như hắn phán đoán thì thời gian để Bắc Yến chuẩn bị khai chiến với Đông Sở cũng phải một tháng, một tháng tới xích cương là dư dả.
Nhưng do lo sợ có chuyện phát sinh bất ngờ, tiểu tử Đông Phương Nhuận kia một bụng toàn mưu kế âm hiểm, trong khoảng thời gian này cũng đủ cho hắn dưỡng thương khá đến bảy tám phần, nếu hắn lợi dụng cơ hội lại bày kế gì đó thì có khi lại mất nhiều hơn được.
Chiến Bắc Liệt trong đầu phân tích những cái này nhưng lại luôn có một bóng dáng cứ vô thức hiện ra, muốn gạt đi mà không sao biến mất. đương nhiên, hắn cũng không muốn gạt, không gặp được mẫu sư tử thì suy nghĩ một chút cũng tốt.
Nhưng càng nghĩ thì lại càng buồn bực, dần dần không khí bên trong xe ngựa càng ngày càng thấp, bắt đầu lan tràn ra bốn phía.
Bên ngoài xe, Chung Thương ba người thở mạnh cũng không dám, thành thành thật thật đánh xe, câm như hến, thỉnh thoảng ba người nghĩ ngợi một chút, quay lại nhìn vào phía trong xe bĩu môi, ý tứ: Hôm nay gia tâm tình thảm hại, chúng ta tuyệt đối phải mang theo đuôi mà làm người!
Ba người lệ rơi đầy mặt, đồng loạt nhìn trời, Tiểu Vương phi, ngươi hại chúng ta thật thảm a!
Đêm qua không ngủ được chút nào, Chiến Bắc Liệt ngồi trong xe ngựa xóc nảy, hơi hơi ngả đầu vào gối, ngủ.
Đột nhiên, xe ngựa xóc nảy dữ dội, sau đó là tiếng Điện Xế vui mừng hí vang một tiếng.
Chiến Bắc Liệt xoa xoa huyệt Thái Dương, đứng lên, liền cảm thấy từ lúc ở riêng với mẫu sư tử, chẳng có việc gì làm hắn hài lòng cả, hắn bực bội vén màn xe lên, tức giận ngút trời quát: “Sao…”
Đang nói chợt im bặt!
Chiến Bắc Liệt không dám tin nhìn phía trước, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp, kinh ngạc, hoài nghi, thừa nhận, vui sướng, kich động…
Chớp mắt một cái, trong mắt giờ chỉ còn lại tình yêu nồng nàn, miệng cười ngoác tới tận mang tai, ngây ngô mà cười vui vẻ, lộ ra hàm răng sáng bóng, hết sức ôn nhu gọi: “Tức phụ…”
Phía trước xe ngựa, Lãnh Hạ đang dựa người dưới một tán cây đầy lá, một thân bạch y bồng bềnh như tuyết, một chiếc lá vàng rơi xuống đáp lên vai nàng, cảnh tượng tuyệt mĩ đến lạ kỳ, nàng hơi hơi nghểnh cổ, khóe môi lộ ra một ý cười thú vị, đôi mắt trong trẻo.
Nàng đang cầm dây cương của Phong Trì, theo sau còn có Cuồng Phong Lôi Minh Thiểm Điện, ba người đang đeo một đống hành lý, cười rất hèn hạ.
Lãnh Hạ đưa dây cương cho Cuồng Phong rồi chậm rãi bước đến trước xe ngựa, trong khi Chung Thương ba người đang lặng lẽ cảm thán trong lòng, nhún người nhảy lên xe ngựa, tiêu sái vung tay lên: “Đi!”
Một động tác ra lệnh, xe ngựa tiếp tục tiến lên.
Trong xe, Lãnh Hạ nhìn thấy Chiến Bắc Liệt vẫn như đang trong mộng, và chiếc gối đầu hắn đang ôm chặt trong lòng, khóe môi không tự giác cong lên, trong mắt lộ ra ý cười trong vắt.
Đến tận khi xe ngựa đã đi tiếp được một nén nhang rồi thì Lãnh Hạ bắt đầu hoài nghi, lúc đó Chiến Bắc Liệt mới giật mình một cái, tỉnh táo lại từ cơn mơ mộng của mình, hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, lao về phía Lãnh Hạ ôm nàng vào ngực.
Bây giờ hắn đã không cần hoài nghi, không cần xác nhận, không cần hỏi vấn đề kia, trong lòng rõ ràng đã có đáp án, đáp án thật chân thực, thật rõ ràng!
Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng sang sảng, càng ngày càng cuồng liệt, vang vọng mãi trong không gian thu vàng.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không