Hai ngày nay nàng cũng không nhàn rỗi, tuy nói ngày ấy Đông Phương Nhuận cứu được Tiên Vu Bằng Phi và hắc y nhân, nguyên nhân phần lớn là do canh phòng lơi lỏng, nhưng cứu từ ám lao Liệt Vương phủ, nàng vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Nàng chỉ huy Cuồng Phong ba người thiết lập một số cơ quan bí mật, tăng mạnh phòng vệ của ám lao, cứ như vậy, về sau cho dù là lúc ít thị vệ canh gác thì tự ám lao cũng có khả năng phòng vệ, sẽ không để kẻ khác tự do đi vào như chỗ không người.
Trong ánh mắt sùng bái ‘Thần tượng quả nhiên là thần tượng a’ của Cuồng Phong ba người, Lãnh Hạ quay mặt cực kỳ xem thường, đi ra khỏi ám lao.
Bỗng nhiên, hơi dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Mấy ngày nay hắn…”
“A! Vương gia a…” Còn chưa nói xong, đã bị ba người ngắt lời, ánh mắt nhìn trời nhìn bốn phương tám hướng, rõ ràng là chột dạ, Lôi Minh vỗ đùi, hết sức khoa trương nói: “Mấy ngày nay Vương gia… bận a! Bận quá!”
Thiểm Điện bừng tỉnh đại ngộ, liên tục nói: “Đúng! Quá bận! Canh phòng biên giới… còn có… còn có…”
“Còn có quân doanh phải luyện binh!” Cuồng Phong nói tiếp, liếm liếm môi, nói: “Tiên Vu Bằng Phi được đưa về Bắc Yến rồi, Bắc Yến và Đông Sở sắp khai chiến a!”
“Đúng! Đúng! Khai chiến!” Thiểm Điện, Lôi Minh gật đầu không ngừng, nói chuyện cũng trôi chảy hẳn: “Hai nước khai chiến, đúng là cơ hội của Đại Tần, gia phải bận rộn thảo luận quân tình, tình hình biên giới, đúng, còn luyện binh nữa!”
Lãnh Hạ nhíu nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu liếc mấy kẻ một lời cũng chưa nói thật này một cái, nhưng cũng không hỏi tiếp, đi thẳng ra khỏi ám lao.
Ba người nhất thời run lên, Thiểm Điện nháy mắt ra dấu với hai người, Tiểu Vương phi có tin không?
Lôi Minh đập một phát vào đầu hắn, ngươi nghĩ là thần tượng ngu dốt giống như ngươi sao?
Cuồng Phong ở trong lòng đồng tình với Thiểm Điện, ngửa đầu nhìn trời, lúc trước ai nói là chỉ Thiểm Điện mới có thể hiểu hắn?
Lãnh Hạ ở trong ám lao bận rộn một ngày trời, lúc rời đi thì trời đã tối đen, trên trời trăng sao sáng tỏ, tiết thu thì man mác se se, Lãnh Hạ kéo vạt áo lại, đi về Thanh Hoan Uyển.
Lãnh Hạ vừa về gần tới uyển, thì bỗng trong uyển vốn im ắng lại vang lên tiếng nhạc, thanh âm uyển chuyển nhịp nhàng hòa vào bóng đêm, dần dần tỏa ra bốn phương tám hướng.
Lãnh Hạ ngừng bước, hơi hơi dựa người vào một gốc cây cổ thụ, khóe môi chậm rãi cong lên, âm sắc này không trong vắt như tiếng sáo, mà mang phong cách cổ xưa sâu nặng, giống như tiếng huân.
Tiếng huân phần lớn thường bi thương, nhưng mà trong tiếng nhạc này Lãnh Hạ lại không nghe được phần bi thương nào, chỉ có tình cảm tràn ra theo âm điệu, giống như từ trong tiểu viện này sinh ra hàng vạn hàng nghìn ánh sáng rực rỡ muôn màu, kết lại ở trái tim… Một nơi mềm yếu nhất.
Mà đêm đen kịt, tiếng huân nhàn nhạt…
Từ sau vách tường, một bóng người chậm rãi bước ra, trên tay cầm một chiếc cổ huân, nhẹ nhàng mà tình cảm tấu lên giai điệu tình yêu nồng ấm.
Trong làn gió se se lạnh, khóe môi Lãnh Hạ hàm chứa ý cười khẽ khàng, phượng mâu dần dần cong lên, trong lòng như bị một cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua, theo tiếng huân thắm thiết mà hơi hơi rung động, từng đợt từng đợt lan tỏa trong lòng.
Những cánh hoa bị làn gió thu đảo qua làm rơi lả tả, cùng với tiếng huân trầm bổng thiết tha, tạo nên một khung cảnh ấm áp đến lạ kỳ. Lãnh Hạ mỉm cười, những hình ảnh từ lúc quen biết tới giờ cứ như đèn kéo quân hiện ra trong đầu…
Tiếng huân kết thúc nhưng dư âm vẫn còn đang quẩn quanh ở đâu đó, lưu luyến không rời.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Chiến Bắc Liệt chậm rãi bước đến trước mặt Lãnh Hạ, cầm lấy tay nàng, ôn nhu vuốt ve.
Lãnh Hạ bật cười, cũng đã đoán được vài phần, hơi nghiêng đầu hỏi: “Đây là… tư tưởng?”
Hai mắt hắn khẽ lóe lên tia xấu hổ, khuôn mặt thì ửng hồng, Chiến Bắc Liệt mất tự nhiên ho khan một tiếng, trốn tránh không trả lời, kéo nàng đi vào trong uyển.
Trên bàn có muôn vàn các món ăn khác nhau và đốt hai cây nến đỏ, ánh sáng màu vàng cam mờ ảo phủ kín căn phòng.
Hai người ngồi xuống, Lãnh Hạ chống cằm nhìn lướt qua mặt bàn, ngược lại Chiến Bắc Liệt thì nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới nhưng tuyệt nhiên không nhìn nàng, khẽ khiêu mi, chậm chạp nói: “Đồ ăn này…”
“Tuyệt đối không có vấn đề!” Không đợi nàng nói xong, Chiến Bắc Liệt đã đứng bật dậy, vội vã trả lời.
Sau khi nói xong lại tự âm thầm phỉ nhổ một phen, cười cười, bày ra một bộ dáng ‘Ta là người trong sáng, hiền lành’ rồi ngồi lại xuống ghế.
“À…” Khóe môi Lãnh Hạ hàm chứa ý cười, trong mắt là sự trêu tức nhìn hắn, ngả ngả người về phía sau, tựa lưng vào ghế rồi lạnh lùng nói: “Không có vấn đề à? Ta chỉ muốn hỏi ngươi là do ai nấu thôi.”
Chiến Bắc Liệt lại mất tự nhiên ho khan một tiếng, áp dụng phương pháp đánh trống lảng, hết sức trấn định cầm bầu rượu lên, rót cho Lãnh Hạ một ly.
Lãnh Hạ khẽ nhấp một ngụm, đặt ly rượu xuống bàn, cầm đôi đũa lên, trong hai ánh mắt sáng ngời như đèn pha, gặp một đũa thức ăn, đưa đến bên miệng…
Sau đó, thật lâu sau, mỉm cười với Chiến Bắc Liệt, trong lúc hắn ngại ngùng giả vờ ho khan thì đặt đôi đũa xuống, thong thả khoanh hai tay lại, khiêu mi nói: “Khai đi.”
Trong đồ ăn thật sự là không có cái gì khác, nhưng Đại Tần Chiến thần có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận là toàn bộ nguyên liệu nấu ăn nguyên liệu nấu ăn đều có công hiệu kich tình, cũng tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không thừa nhận, đây chính là một bữa ăn kich tình a!
Lần thứ ba Chiến Bắc Liệt áp dụng chiến lược lảng tránh, tư tưởng đã có rồi, bắt đầu tán tỉnh!
Hắn khẽ bắn ra một ánh mắt thâm tình, tiếng nói mơ hồ mà mị hoặc: “Tức phụ… ngươi thật đẹp!”
Lãnh Hạ cười mà không nói, Tây Vệ đệ nhất mĩ nhân, sao có thể không đẹp?
Chiến Bắc Liệt không ngừng cố gắng: “Tức phụ, bộ trang phục này của ngươi thật đẹp.”
Lãnh Hạ khẽ rủ hàng mi, che dấu ý cười trong mắt, ngày nào ta cũng mặc bạch y.
Chiến Bắc Liệt không sờn lòng: “Tức phụ…”
Lãnh Hạ khoan thai bưng ly rượu lên, lại uống một ngụm, để xem ngươi còn nói gì được nữa.
Chẳng lẽ là không đủ rõ ràng sao? Chiến Bắc Liệt nhìn bộ dáng thảnh thơi kia của Lãnh Hạ, rốt cục bắt đầu nghi hoặc, nhưng đâm lao cũng phải theo lao: “Tức phụ, ngực ngươi thật ghê gớm!”
Phụt…
Ngay lập tức, Lãnh Hạ phun hết rượu trong miệng vào mặt hắn.
Chiến Bắc Liệt vừa lau rượu trên mặt, lại vừa khóc thầm trong lòng, cái chuyện tạo tư tưởng này nói thì dễ nhưng làm thì không dễ chút nào.
Hắn quyết định đổi chiến lược khác, bày ra một biểu tình anh dũng hy sinh, dứt khoát nói rõ: “Tức phụ, viên phòng đi.”
Lãnh Hạ cúi đầu cười yếu ớt, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đứng dậy đi đến trước người Chiến Bắc Liệt, cúi người xuống, ôm lấy cổ hắn, hôn lên đôi môi lạnh lẽo kia.
Chiến Bắc Liệt nhất thời vui sướng, cười híp hết cả hai mắt lại, nhưng không cam chịu yếu thế, lập tức phản công, ngậm lấy đôi cánh sen hồng thắm của nàng, chậm rãi nhấm nháp.
Lần hôn môi này không điên cuồng như lần trước, hai người hết sức ôn nhu hôn nhau thắm thiết, gắn bó như môi với răng, đầu lưỡi trêu đùa trong khoang miệng của đối phương, nhiệt độ càng ngày càng cao, trong mắt càng ngày càng nóng bỏng, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Thật lâu sau mới rời môi, đưa tình nhìn nhau.
Chiến Bắc Liệt ôm lấy Lãnh Hạ, dùng tốc độ nhanh nhất lao vào phía trong, màn lụa mở ra, trên giường phủ kín muôn vàn đóa hoa kiều diễm, hương hoa ngào ngạt lan tỏa trong không khí.
Lãnh Hạ bị hắn ôm trong ngực, nhìn lướt qua những đóa hoa kia, trong mắt ý cười càng nồng đậm.
Chiến Bắc Liệt đặt nàng xuống giường, khẩn trương đến mức tay chân luống cuống, nuốt nước miếng một cái, chuẩn bị hành động.
Đúng lúc này, Lãnh Hạ hung hăng nhíu nhíu mày, sờ soạng vài cái ở trên giường, đột nhiên xốc chăn lên, liền thấy dưới một giường hoa là vô số… táo đỏ, long nhãn, hạt sen, đậu phộng.
Những thứ này vừa khô vừa cứng, làm nàng đau!
Chiến Bắc Liệt nhìn thấy Lãnh Hạ đen mặt lại, liền xấu hổ ho khan, lắc lắc đầu giải thích: “Vừa rồi mới nhớ ra là quên chưa rắc cái này, nên mới sai Chu Phúc vội vàng đi mua, khụ khụ,… tỉ lệ không được tốt cho lắm.”
Lãnh Hạ đang định phủi hết đống đó đi thì Chiến Bắc Liệt vội vàng ngăn lại, khuyên nhủ: “Không nên không nên! Tức phụ, những thứ này giúp sớm sinh quý tử!”
Đại Tần Chiến thần đã muốn có khuê nữ đến điên rồi, gắt gao ngăn Lãnh Hạ lại, không có những thứ này, vạn nhất không có tiểu Lãnh Hạ thì làm sao.
Lãnh Hạ khẽ khiêu mi, khiêu khích nói: “À thì ra Đại Tần Chiến thần không có năng lực nên phải nhờ vào những thứ này.”
Chiến Bắc Liệt nháy mắt liền tức giận, nghi ngờ cái gì cũng được nhưng không được nghi ngờ năng lực của lão tử! Tức phụ cũng không được! Liền đứng dậy phủi sạch những thứ trên giường xuống, oán hận nói: “Ngươi xem ta có được không!”
Nói xong hung hăng hôn lên đôi môi của Lãnh Hạ, mang tính chất trừng phạt rất cao.
Mấy thứ linh tinh gì đó đã được giải quyết, hai người lại động tình, tiếp tục đại sự viên phòng!
Chiến Bắc Liệt nhẹ nhàng cởi y bào của Lãnh Hạ ra, lúc này mẫu sư tử hai mắt quyến rũ, gò má ửng hồng, một đầu tóc đen đổ xuống giường, những sợi tóc đen tuyền quyện vào những đóa hoa đầy màu sắc, đẹp không giống người thường.
Lãnh Hạ híp mắt lại, chờ Chiến Bắc Liệt vụng về cởi áo của nàng, miệng hơi mỉm cười.
Chờ a chờ, Chiến Bắc Liệt đang cởi, hung hăng nhíu mày,…
Chờ a chờ, Chiến Bắc Liệt vẫn đang cởi, vì phải nghẹn du͙c vọng mà cả khuôn mặt đỏ bừng…
Chờ a chờ, Chiến Bắc Liệt vẫn đang cởi, trong phòng vang lên tiếng nghiến răng đầy tức giận của hắn…
Rốt cục, Chiến Bắc Liệt cảm giác như hắn sắp bị du͙c hỏa thiêu chết rồi, lập tức xé áo Lãnh Hạ ra, cởi cái rắm!
Từ ngực truyền đến cảm giác mát lạnh, y bào đã bị Chiến Bắc Liệt xé nát, Lãnh Hạ tuy rằng bưu hãn nhưng hai kiếp làm người chưa hề làm chuyện này bao giờ, tới lúc này cũng có có vài phần không được tự nhiên, nàng nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, chờ Chiến Bắc Liệt tiến thêm một bước nữa.
Chờ a chờ, không có phản ứng, Lãnh Hạ hơi hơi nhướn mày…
Chờ a chờ, chưa có phản ứng, hai gò má Lãnh Hạ lại ửng đỏ hơn…
Chờ a chờ, vẫn không có phản ứng, trong phòng vang lên tiếng nghiến răng của Lãnh Hạ…
Rốt cục, nàng mở mắt ra, ánh mắt âm trầm hung hăng trừng Chiến Bắc Liệt, người này!
Lãnh Hạ nhất thời sửng sốt.
Đại Tần Chiến thần đang nhìn chằm chằm một mảnh trắng nõn mềm mại trước ngực nàng, con ngươi co rụt lại, trên mặt có muôn vàn màu sắc, từ mũi chảy xuống hai hàng máu tươi chói lọi.
Đột nhiên, Đại Tần Chiến thần đứng phắt dậy, khẽ điểm mũi chân nhanh như chớp lao ra ngoài, tốc độ so với sao băng còn nhanh hơn, chỉ lưu lại một tàn ảnh mơ hồ trong không trung, thoáng chốc đã không có bóng người.
Lãnh Hạ hơi hơi trố mắt hồi lâu, kinh ngạc nhìn xuống bản thân đã ở trần nửa người, khuôn mặt tươi cười nhất thời đen hoàn toàn, lại nghiến răng ken két.
Nàng kéo vạt áo đã bị xé lại, khóe môi không khỏi gợi lên một độ cong nhợt nhạt, người này, ngây ngô như vậy!
Độ cong càng lúc càng lớn, từ cười nhẹ chuyển thành thoải mái cười to, tiếng cười lanh lảnh vang dội quanh quẩn ở khắp nơi trong phòng.
Đột nhiên, một trận gió thổi qua, Chiến Bắc Liệt đã đạt tới tốc độ mà người thường không thể có, vọt vào phòng, đứng trước mặt nàng, biểu tình trên mặt muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ.
Lãnh Hạ trêu tức nhìn hắn, nhịn không được lại nở nụ cười.
Muốn hỏi hắn lúc nãy làm gì, cũng rất đơn giản, hắn bay nhanh ra ngoài, đứng trong gió lạnh cũng thanh tỉnh ra được vài phần, nhớ tới hành động vừa rồi, thoáng chốc khuôn mặt liền đỏ bừng.
Lúc quay về lại khi thấy tiếng cười của Lãnh Hạ, nhất thời dừng bước, vô cùng do dự, nếu quay vào, chắc chắn sẽ bị mẫu sư tử cười chết!
Mất mặt!
Rất mất mặt!
Kỳ thật việc này cũng không thể trách Chiến Bắc Liệt, hai mươi tuổi mà vẫn còn là xử nam, trong hai mươi năm trước khi hắn gặp Lãnh Hạ, nữ nhân hoàn toàn bị vứt ra khỏi nhận thức.
Lúc đó, đối với nữ nhân, hắn chỉ định nghĩa bằng hai chữ: Phiền toái!
Nhìn Chiến Bắc Diễn là biết, Hoàng đế một quốc gia mà bị thê tử quản nghiêm, tức phụ bảo hắn đi hướng đông, hắn không dám đi về phía tây, bảo hắn đánh chó, hắn cũng không dám đi đuổi gà. Làm sai gì đó là phải quỳ chà xát y bản…
Đối với nam nhân mà uy nghiêm đã bị mèo tha, Chiến Bắc Liệt luôn duy trì thái độ xem thường.
Về phương diện khác, từ lúc hắn mười bốn tuổi, đã thống lĩnh trăm vạn binh mã Đại Tần, lãnh binh chinh chiến sa trường, có thể nói, cuộc sống hơn một nửa là ở trong quân doanh và chiến trường, tại nơi mà nam nhân tụ tập, đừng nói là nữ nhân, ngay cả bồ câu cái cũng đều không có mấy con!
Sau khi trở về Trường An, tuy rằng cũng có không ít các thiên kim tiểu thư ngưỡng mộ hắn, thậm chí còn tỏ lòng ngưỡng mộ một cách công khai nhưng những nữ nhân sống trong khuê phòng, ai cũng giống như ai, sao có thể khiến hắn động tâm!
Đến tận lúc gặp mẫu sư tử, đối với nữ nhân hắn luôn kính nhi viễn chi, đối với tình yêu, không biết chút nào.
Cho nên, lúc Đại Tần Chiến thần ở ngoài cửa, nghiến răng phẫn hận, đi vào thì sợ bị mẫu sư tử chê cười, nhưng không vào…
Vấn đề này thì nghĩ cũng không nghĩ, căn bản là không thể.
Đại Tần Chiến thần hung hăng dậm chân một cái, lau máu mũi trên mặt rồi chạy vào, viên phòng so với trời còn lớn hơn!
Lúc này, dưới ánh mắt trêu tức của Lãnh Hạ, khuôn mặt Chiến Bắc Liệt từ hồng chuyển sang vàng sang lam rồi sang tím, cuối cùng lại thành hồng, đầu sắp bị thiêu cháy khét lẹt rồi.
Lãnh Hạ khoanh tay, quét tới quét lui trên người hắn, thản nhiên nói: “Không phải từ lúc năm tuổi ngươi đã xem đông cung đồ sao?”
Đó tuyệt đối là hiểu lầm, trời mới biết cuốn sách bại hoại kia ở đâu ra! Chiến Bắc Liệt nhất thời nghẹn họng, hung tợn trừng mắt nhìn Lãnh Hạ, đột nhiên hai cánh tay giang ra, ôm lấy nàng đè xuống giường.
Lãnh Hạ nhìn thấy Chiến Bắc Liệt thẹn quá thành giận, càng cười không ngừng được, hai vai hơi hơi run run, trong mắt có chứa chút nước long lanh.
Nàng cũng không biết lúc này chính mình có bao nhiêu dụ hoặc, trên mặt phiếm hồng, trong mắt chứa những giọt nước long lanh, đầu đầy tóc đen thả xuống giường, bả vai run rẩy làm y bào không nguyên vẹn dần trượt xuống, lộ ra làn da trắng nõn ngọc ngà, so với những đóa hoa kia thì đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng Chiến Bắc Liệt lại biết, trong mắt hắn tràn ngập du͙c hỏa bức người, yết hầu khô nóng, toàn thân hắn đều như đang bị thiêu đốt, mỗi thớ thịt đều như đang kêu gào…
Tức phụ của lão tử đang ở ngay trên giường, Chiến Bắc Liệt không hề chần chờ, lập tức tiếp tục đại sự, viên phòng!
Lãnh Hạ không kịp phòng bị, bị Chiến Bắc Liệt ép xuống, chiếc cổ thon dài hơi ngửa ra sau, tạo thành một độ cong duyên dáng.
Động tác của Chiến Bắc Liệt lộ vẻ ngây ngô, làm Lãnh Hạ không tự giác mà khuôn mặt cũng đỏ thêm vài phần, phát ra một tiếng mà đến nàng cũng không dám tin ‘ưm’
Thanh âm này nhất thời khích lệ Chiến Bắc Liệt, khuôn mặt hắn chôn ở cổ nàng, hết sức quý trọng mà hôn nàng một cách nhẹ nhàng, không kịch liệt, không điên không điên, đó là một loại ôn nhu, đem tất cả tình yêu, toàn bộ chứa đựng trong những nụ hôn khẽ này.
Người ở dưới thân, bưu hãn cường đại, tỉ nghễ thiên hạ, nhưng là của hắn, không có gì làm hắn kich động hơn cái này, đó là tức phụ của hắn, mẫu sư tử của hắn!
Trong lòng đang hò hét, du͙c vọng đang kêu gào!
Hô hấp càng ngày càng dồn dập, sắc mặt đã chuyển sang xanh tím vì phải nghẹn lâu, hai mắt phun du͙c hỏa hừng hực, yết hầu liên tục động, hắn sợ Lãnh Hạ sẽ đau, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lãnh Hạ từ từ mở mắt, trong đó là một mảnh mờ mịt hiếm thấy, nhìn thấy Chiến Bắc Liệt đang chịu đựng, trong lòng không biết là cảm giác gì, trước nay chưa từng có…
Thỏa mãn? Có lẽ.
Cảm động? Có lẽ
Yêu?
Lãnh Hạ tự hỏi, rốt cục kết luận, hẳn là yêu đi…
Náng nắm lấy tóc Chiến Bắc Liệt, kéo hắn đến trước mặt mình, rồi đột nhiên hôn lên cặp môi lạnh kia, đầu lưỡi dọc theo làn môi mà nhẹ nhàng mơn ʈrớɲ, thanh âm mang theo vài phần ám muội: “Ta đã chuẩn bị tốt.”
Chiến Bắc Liệt gắt gao ôm lấy Lãnh Hạ, ánh mắt ánh mắt hai người như đan xen vào nhau, đan vào một mảnh triền miên kiều diễm.
Chiến Bắc Liệt hai tròng mắt đã đỏ đậm, quanh thân đều phập phồng, nóng rực, trong phòng bỗng tràn lan ta bốn phía một khí tức nóng bỏng.
Tên đã lên dây, không thể không bắn!
Đúng lúc này, thần sắc Chiến Bắc Liệt đột nhiên lạnh lùng, du͙c hỏa quanh thân tức thì bị dập tắt hoàn toàn, ưng mâu nhìn chằm chằm trước ngực Lãnh Hạ, rủa thầm: “Gặp quỷ!”
Lãnh Hạ đã động tình đang chờ hắn nghe thấy thanh âm có đầy đủ các yếu tố khiếρ sợ, hiểu ra, hỏng mất, phẫn hận, không khỏi mở mắt ra, nhìn theo ánh mắt của Chiến Bắc Liệt, nhìn trước ngực mình…
Lãnh Hạ hung hăng nhăn mày, lúc này trước ngực nàng vô duyên vô cớ lại có một hình xăm, vô số đường cong hợp lại vào một chỗ, nhìn giống như một đóa thủy phù dung kiều diễm lại thanh nhã.
Đóa hoa hồng nhạt xinh đẹp dần dần dần dần duỗi cánh, nở rộ, nở rộ, có một cảm giác đẹp đến mãnh liệt, yêu dã khiến người ta kinh hãi.
Đóa thủy phù dung này được săm cực kỳ tinh xảo, giống như đúc, trông rất sống động, đóa hoa hơi hơi rủ cánh, càng nhìn càng thấy sống động, hệt như một đóa phù dung xinh đẹp nở rộ trong làn nước.
Mà làm hai người bất ngờ là đóa phù dung này giống hệt hoa văn trên chiếc khăn Mộ Dung Triết thử Lãnh Hạ và trên tờ giấy thư cháy dở.
Nhưng đóa phù dung của Mộ Dung Triết chỉ có một hình dáng đại khái, mà đóa phù dung này lại rõ nét đến từng đường nét, hoa văn rõ ràng, giống như chứa đựng một bản đồ cực kỳ phức tạp.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ hơi bất ngờ, trước hết không nói hình săm này có bí mật gì, mà hình xăm này lại xuất hiện quỷ dị như thế, sớm không ra muộn không ra mà lại xuất hiện đúng lúc này, vì sao đây?
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ nhìn nhau liếc mắt một cái, đều thấy được trong mắt đối phương có vài phần khó hiểu, nhìn kĩ màu thuốc của đóa hoa này, không hồng không xanh nhưng nhan sắc rất tiên diễm, thế mà lại ẩn trong da lâu như vậy, đến giờ mới mới xuất hiện.
Khó hiểu thật, có liên quan đến chuyện Lãnh Hạ động tình không?
Hai người hoàn toàn không biết hình xăm này có gây tổn hại gì cho Lãnh Hạ không. Đóa thủy phù dung này tự dưng hiện ra, có tám phần là liên quan đến chuyện nàng động tình, Chiến Bắc Liệt không dám nghĩ, không dám xác định, nếu tiếp tục thì sẽ xảy ra cái gì…
Có chuyện không thể tưởng tượng sẽ xuất hiện sao?
Có ảnh hưởng gì đến thân thể Lãnh Hạ không?
Chiến Bắc Liệt vừa có một trận du͙c hỏa mãnh liệt, đã bị đóa thủy phù dung kiều diễm này làm nát bấy, hắn tuyệt đối sẽ không lấy an toàn của mẫu sư tử ra đánh cược, dù là nghẹn chết cũng không được!
Lãnh Hạ bất đắc dĩ thở dài, giương giương cằm nhìn ra phía ngoài, Đại Tần Chiến thần oán hận nhìn chằm chằm đóa thủy phù dung kia một lát rồi bực bội cào cào đầu, lao ra ngoài.
Tắm nước lạnh!
Sau khi Chiến Bắc Liệt rời đi, Lãnh Hạ tựa vào thành giường nghiên cứu hình xăm thủy phù dung ở trước ngực, càng nhìn càng chắc chắn là bản đồ, nhưng bản đồ này là của một địa phương rất nhỏ, mê cung, địa cung, lăng mộ hay là cái gì khác…
Lãnh Hạ nghiên cứu rất lâu nhưng cũng không rõ nó là cái gì, chỉ có thể tạm thời bỏ qua vấn đề này.
Lúc Chiến Bắc Liệt trở về, tóc vẫn còn đẫm nước, trên mặt thì vô cùng bất mãn và buồn bực, nhìn chằm chằm nàng không rời mắt, đôi mắt kia, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Tuy Lãnh Hạ cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không chịu nổi cái ánh mắt kia, âm thầm xem thường, vẫy vẫy tay với hắn.
Chủ nhân của ánh mắt kia tức thì liền phi thân qua, khuôn mặt đen kịt ngắm nghía ngực của Lãnh Hạ, thần sắc kia, thật sự là hận không thể lôi đóa hoa ra hành hung một chút.
Lãnh Hạ đứng dậy mang một cái khăn tới, trong ánh mắt kinh hỉ, không dám tin của Chiến Bắc Liệt, quỳ gối ở phía sau hắn, bắt đầu lau khô tóc cho hắn một cách ôn nhu.
Đại Tần Chiến thần nhất thời thỏa mãn, hai mắt cong lên như vầng trăng khuyết, miệng cũng cong thành nửa hình tròn rồi, vui sướng tự lẩm bẩm một mình, tức phụ phục vụ có lẽ cũng chỉ có bây giờ a, có vẻ như hình săm kia cũng không đáng giận như vậy, viên phòng có thể tiếp tục sau nhưng ôn nhu của mẫu sư tử, rất khó có!
Thứ lỗi cho ý tưởng không có tiền đồ này của hắn đi, Đại Tần Chiến thần đã bị mẫu sư tử gắt gao ăn rồi.
Lãnh Hạ hết sức cẩn thận lau khô tóc cho Chiến Bắc Liệt, đối với việc mình cũng có lúc hành động giống nữ nhân như vậy, nàng cũng cảm thấy khó tin, người này, bất tri bất giác ảnh hưởng tới mình rất sâu.
Nếu ở kiếp trước có ai nói với nàng, sẽ có một ngày nàng yêu thương một người, sẽ cam tâm tình nguyện lau tóc cho người ấy, tất nhiên nàng sẽ lạnh lùng cười, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn, hỏi một câu: “Muốn chết sao?”
Nàng là sát thủ chi vương, bá chủ hắc đạo, không phải vương giả của một thế giới ngũ quốc nho nhỏ này, mà là sát thủ chi vương của sáu mươi sáu triệu dân cư địa cầu, nàng có thể lấy mạng của cả ngàn người như lấy đồ trong túi, nàng độc lai độc vãng, không làm bạn cùng ai cũng có thể sống rất tốt…
Nhưng đến giờ, Lãnh Hạ đột nhiên phát hiện ra, người này bất tri bất giác đã đi vào cuộc sống của nàng, thậm chí là đi vào sinh mệnh.
Nếu không có Chiến Bắc Liệt, có thể chứ?
Đáp án là có thể.
Nhưng vẫn có thể sống tiêu sái tùy ý sao?
Lãnh Hạ không dám khẳng định.
Lúc này Chiến Bắc Liệt cũng không biết, hắn lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Lãnh Hạ như thế, hắn vẫn nghĩ là tự mình đa tình, đến hôm nay Lãnh Hạ nguyện ý giao mình cho hắn thì hắn mới hơi hơi khẳng định một chút, có lẽ trong lòng mẫu sư tử cũng có hắn.
Nhưng cụ thể hắn chiếm được bao nhiêu phần thì hắn không dám khẳng định. Đương nhiên, Lãnh Hạ tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết.
Chiến Bắc Liệt hơi hơi ngửa đầu ra sau, tựa đầu vào trước ngực Lãnh Hạ, cảm thụ được một cảm xúc mềm mại không khỏi có phản ứng, cả người lại bắt đầu khô nóng, con mẹ nó hình xăm chết tiệt, nếu lão tử biết ai săm nó, nhất định sẽ đào mười tám phần mộ tổ tiên nhà ngươi.
Chiến Bắc Liệt thở dài một tiếng, cố gắng áp chế du͙c vọng trong lòng, hắn không muốn phải đi tắm nước lạnh lần nữa đâu, tuy người tập võ thân thể tráng kiện nhưng đã thu rồi, nước lạnh đến tận xương tủy.
Lãnh Hạ treo chiếc khăn sang cái giá cạnh giường, nằm vào trong rồi vỗ vỗ vào đệm ở phía ngoài, ý tứ: Ngủ.
Chiến Bắc Liệt nhất thời vui thích, nằm xuống, một tay ôm chầm lấy vòng eo Lãnh Hạ, một tay nắm lấy tay nàng, đặt ở trong lòng bàn tay hơi hơi vuốt ve, ôm tức phụ ngủ!
Ánh trăng man mác dịu dàng, trong phòng ngọt ngào ấm áp.
“Gia…” Đúng lúc này, một tiếng áo cọ với không khí vang lên, thanh âm Vô Ảnh vang lên ở ngoài cửa: “Thuộc hạ cầu kiến.”
“Chết tiệt!” Chiến Bắc Liệt hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn cái gì đó mà không phun ra được, hung thần ác sát hét lớn: “Tốt nhất là ngươi thực sự có việc gấp.”
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không