Tiêu Phượng vỗ tay: “Độ rộng như nhau.”
Niên Tiểu Đao kinh ngạc: “Độ dày như nhau.”
Đến tận khi nàng kiêu ngạo xoay tay ném con dao bay lên không trung rồi cắm phập vào thớt, hai người kia mới đồng loạt lên tiếng: “Nhưng, đây là miếng mà…”
Lãnh Hạ trước mắt tối sầm, suýt thì cắm mặt vào con dao vừa ném.
Ba người suy nghĩ cách làm khoai tây nghiền cả buổi, cuối cùng lại quyết định: Chuyển thành khoai tây miếng!
Nghe những tiếng thảo luận sôi nổi bên trong về vấn đề xào khoai tây hay làm khoai tây trộn rau, ba nam nhân khóc không ra nước mắt liếc nhau, quyết định thừa dịp ba người này chưa nấu xong, nhanh chóng quay về đại điện lấp đầy bụng đã.
Đêm đông gió thổi lạnh lẽo, ba huynh đệ đang dẫm trên tuyết dày, đột nhiên ngừng bước.
Không hẹn mà cùng nhớ lại mục đích đến phòng bếp, ba người liếc nhau một cái rồi nhanh chóng quay đầu đi coi như chưa xảy ra chuyện gì, ai cũng giống nhau thôi, thê nô cả, đừng mong chê cười được ai.
Trong đại điện thơm phức mùi thức ăn, ba người đói bụng lập tức thi triển khinh công vọt vào.
Ba cơn gió mạnh phất qua, quan viên trong điện không biết chuyện gì xảy ra đồng loạt quay đầu lại nhìn thì tất cả đều cứng đơ người.
Chỉ thấy ba nam nhân chí cao vô thượng trong hoàng thất Đại Tần, đang điên cuồng cướp thức ăn còn lại trên bàn.
Chiến Bắc Việt mặt dày ôm lấy cái đĩa, hét to: “Ta là đệ đệ!”
Nói bóng gió là huynh trưởng đương nhiên phải nhường.
Chiến Bắc Diễn vươn tay ra lấy cái đĩa, cười nham hiểm: “Trẫm là Hoàng đế.”
Không chỉ là Hoàng đế mà còn là Hoàng đế của năm nước trong thiên hạ này, từ một tháng trước, Lãnh Hạ đã giao Tây Vệ lại cho hắn, bách quan Tây Vệ còn không đợi nàng đả thông tư tưởng đã thông suốt hết cả.
Đời này có lẽ Nữ hoàng luôn thua trong tay Đại Tần Chiến thần, đến lúc đó sinh người thừa kế, chẳng phải cũng là người nhà họ Chiến sao?
Thôi thôi, Đại Tần Tây Vệ đã sớm thân như một nhà, Chiến thì Chiến đi!
Vì vậy, khi mà Lãnh Hạ đã chuẩn bị một lời khuyên bảo đại nghĩa lẫm liệt cùng với vài âm mưu quỷ kế nhưng đều vô dụng thì văn võ bá quan Tây Vệ rất vui vẻ đẩy nàng về Đại Tần, còn hai tay dâng ngọc tỷ, thậm chí cũng tự giác đổi ‘Hoàng thượng’ thành ‘Vương phi’
Làm Lãnh Hạ tức đến trợn mắt.
Ngược lại, Chiến Bắc Liệt rất vui vẻ, từ nay về sau, ai nghĩ đến mẫu sư tử cũng sẽ chỉ nghĩ rằng nàng là Liệt Vương phi, là thê tử của hắn!
Mỗ nam rạng rỡ suốt một tháng làm Liệt Vương phi rất ngạc nhiên, đến tận lúc biết nguyên nhân mới im lặng nhìn trời, mắng một câu ấu trĩ nhưng ý cười ở khóe môi thì không che dấu được.
Cho nên bây giờ, khi Chiến Bắc Diễn vô liêm sỉ đề cập đến Hoàng đế, Chiến Bắc Liệt chỉ chậm rãi nói mười chữ, đĩa thức ăn kia đã được đặt ngay trước mặt.
Hắn nói: “Tức phụ lão tử, trước đây cũng là Hoàng đế.”
Đối với Lãnh Hạ, trừ tình cảm đệ muội, cảm kich về phù dung bảo tàng, hổ thẹn vì nàng chinh chiến sa trường, nhiều hơn nữa, Chiến Bắc Diễn còn có lòng khâm phục.
Trước đó Lãnh Hạ là Tây Vệ Nữ hoàng, ở ngũ quốc thậm chí trăm ngàn năm lịch sử trước đây nàng cũng là độc nhất vô nhị, đó là dạng vinh quang gì, người đời không ai không biết, đừng nói là nữ nhân, dù là nam nhân, cũng có mấy ai chống lại được hư vinh như thế?
Mà Lãnh Hạ thì tùy tiện vung tay lên một cái đã ném ngọc tỷ cho hắn.
Tấm lòng như vậy đương nhiến khiến Chiến Bắc Diễn kính nể, đương nhiên, thi thoảng ăn dấm chua với nàng vì Tiêu Phượng cũng là chuyện có tình có lý mà thôi.
Cho nên bây giờ, khi mà mỗ nam nhân không biết xấu hổ mang tức phụ mình ra, Hoàng đế là hắn đây thật sự hết cách.
Người ta nói rất đúng, tức phụ người ta trước đây cũng là Hoàng đế, nếu không vì lười làm, tùy tùy tiện tiện tặng một quốc gia cho hắn thì có chuyện hắn thống nhất thiên hạ sao?
Chiến Bắc Liệt cầm đĩa thức ăn, cười híp cả mắt lại.
Đời này làm Chiến thần mãi rồi, thi thoảng làm tiểu bạch kiểm trốn phía sau tức phụ cũng thật là sảng khoái!
Bên này ba huynh đệ vì đĩa thức ăn mà suýt đánh nhau, chỉ khổ ột đám văn võ bá quan ở bên kia, muốn mở miệng khuyên chú ý thân phận lại sợ chọc mấy tôn đại thần mất hứng. Từ khi thiên hạ thống nhất, ba người này càng ngày càng không có chút uy nghiêm nào.
Hoàng đế không giống Hoàng đế, đang lâm triều thì bỗng nhiên tự hỏi một câu: “Không biết Phượng nhi đã dùng bữa sáng chưa?” rồi lập tức chạy biến về chỗ Hoàng hậu.
Vương gia không giống Vương gia, nhàn rỗi liền treo câu ‘tức phụ lão tử’ trên miệng, lại còn ra vẻ rất tự hào, không có tý ý thức tự giác nào của tiểu bạch kiểm cả.
Bá vương không giống bá vương, nhưng cái này lại khiến bách quan cực kỳ vui mừng, Việt Vương gia kiêu ngạo phách lối đánh nhau luôn cầm gạch đập ngày trước giờ thì luôn bị người khác đập đầu.
Bỗng nhiên, ngoài điện vang lên tiếng bước chân.
Mấy tên nhóc đi nghịch tuyết đã quay lại, khuôn mặt ửng hồng vì lạnh lại càng đáng yêu.
“Phụ hoàng.” Có nề nếp, đây là Chiến Tiểu Quai.
“Khụ.” Kiên quyết không gọi, đây là Chiến Thập Thất.
“Cha.” Giọng nói trong veo, đây là Chiến Tiểu Tiêm.
“Cha.” Nói từng chữ một, đây là Chiến Trường Ca.
Tiểu Ca Dao đã hơn một tuổi, mặc áo bông đỏ tươi rực rỡ, phượng mâu long lanh mọng nước, như là tiểu tiên nữ bước ra từ trong tranh, bé nghiêng ngả đi về phía Chiến Bắc Liệt nhưng rầm một cái, ngã phịch xuống đất.
Chiến Bắc Liệt đau lòng nhăn mặt, nhưng bé chỉ cười khanh khách rồi lại đứng lên tiếp tục đi.
Rầm một cái lại ngã tiếp, bé xoa xoa đầu gối, nhưng mặt vẫn cười tươi như hoa, cứ ngã tới ngã lui như vậy, rốt cuộc cũng đến được vòng tay Chiến Bắc Liệt, ngửa đầu non nớt gọi một tiếng: “Cha.”
Mỗ nam chép chép miệng, nếu không phải Lãnh Hạ nói trẻ con lúc còn nhỏ thường nói từng chữ một thì hắn thật sự hoài nghi là Lăng Tử đã dạy hư con gái hắn!
Nhất là…
Nhắc tới cái này, Đại Tần Chiến thần lại nổi bùng lửa giận.
Đứa con gái đơn thuần đáng yêu vô tội của hắn, trong ngày chọn đồ vật đoán tương lai hôm đó đã túm lấy Lăng Tử, túm thôi còn chưa xong, lại còn leo lên người hắn ta rồi chui vào vạt áo, xong thò đầu ra cười khanh khách.
Chiến Bắc Liệt suýt thì hộc máu.
Càng ly kỳ hơn nữa là từ đầu tiên nha đầu kia nói được, không phải cha hoặc mẹ.
Mà là: Nhị.
Suýt nữa thì Chiến Bắc Liệt đã túm lấy Mộ Nhị treo ngược lên đánh, nếu con gái lão tử bị ngốc thì ngươi lấy gì đền lão tử?
Đương nhiên, oan có đầu nợ có chủ, Chiến Bắc Liệt sẽ chọn tính sổ với Lăng Tử chứ không bao giờ tính sổ với con gái mình, xoa xoa đầu nhỏ của bé, hôn bé một cái, tiểu Ca Dao lại nở nụ cười, tiếng cười thánh thót như tiếng chuông ngân.
Hắn một tay bế con gái, một tay vươn ra về phía tên tiểu quỷ nào đó: “Đi, đi tìm mẹ!”
Chiến Thập Thất hoan hô một tiếng rồi cười híp mắt nắm lấy bàn tay hắn, hai nhỏ một lớn sóng bước đi ra ngoài.
Gió đêm lạnh.
Đội mũ vào cho tiểu Ca Dao rồi kiểm cha xem tiểu Thập Thất có lạnh không, người cha và thê nô hai mươi tư hiếu hảo dắt con trai con gái bắt đầu quá trình nòng nọc đi tìm mẹ.
Chiến Bắc Liệt ngừng bước, ấm áp nhìn tức phụ ở trong Ngự hoa viên.
Hai đứa bé đang muốn gọi thì đã bị ngăn lại, tiểu Ca Dao được nhét vào lòng Thập Thất, tên tiểu quỷ bị cha ruột lừa dối không còn cách nào khác đành căm giận bế muội muội quay lại đường cũ: “Ta đã biết là sẽ vậy mà, lúc nào cũng muốn thế giới hai người.”
Chiến Bắc Liệt bĩu môi, không nhìn, nhẹ nhàng tiếng lên.
Lãnh Hạ kéo áo lại thật chặt, từ lần bị thương trước đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, biểu hiện thường thấy nhất chính là sợ lạnh, theo như lời Mộ Nhị thì còn phải nghỉ ngơi điều trị tầm một tháng nữa.
Lúc đầu, nàng phát hiện ra mục đích của Đông Phương Nhuận xong liền nhanh chóng nhảy xuống biển, dù sao thì bom trong quân doanh bị hủy nhưng hắn cũng vẫn sẽ còn một ít, số bom ấy hắn sẽ để đồng quy vu tận với mình…
Hắn phi thân ngăn cản, nàng toàn lực phản kich.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không