Tất cả mọi người đều im lặng nhìn một nhà ba người thần nữ, quá… kỳ quái.
Giữa lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm lại không coi ai ra gì nói chuyện nhà ư?
Thần nữ quả nhiên là thần nữ, hành vi cũng rất đặc biệt, hoàn toàn khác với đám dân chúng bình thường như họ.
Nếu Lãnh Hạ biết họ đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ sẩy chân rơi xuống biển, sự sùng bái thái quá của họ thật sự khiến nàng rất xấu hổ.
Nàng bước xuống một con thuyền nhỏ rồi một lát sau đã đến gần thuyền Đông Phương Nhuận, không đợi thang dây thả xuống, nàng vung tay bắn ra một mũi ám tiễn rồi nương lực đó bay lên thuyền.
Nhìn qua tình trạng của bốn người kia thì chắc chỉ bị hạ chút thuốc mê, không bị sao cả, Lãnh Hạ quay sang Đông Phương Nhuận: “Thả họ xuống trước đi.”
Hắn vung tay lên, lập tức có người đưa họ đi.
Lãnh Hạ yên tâm, đã không còn bọn họ cản tay, nàng muốn rời đi chỉ là chuyện đơn giản, nhưng lại nghĩ Đông Phương Nhuận đã phí hết tâm tư muốn mình lên thuyền, lại dễ dàng thả con tin đi, cái này cũng không hợp lý.
Hơn nữa chuyện này rõ ràng đã đẩy bản thân về phía cô lập, dù trận này hắn thắng thì Biện Vinh cũng sẽ lục đục nội bộ, trước đó hắn xử chém thanh niên kia là vì danh tiếng của mình, còn bây giờ lại tự tay ném thanh danh này xuống đáy vực.
Lãnh Hạ cau mày đánh giá hắn.
Nhận thấy vẻ hoài nghi của nàng, hắn cũng không trả lời ngay, chỉ cười: “Ngày ấy tỉnh lại, ta chỉ nhớ đại khái một việc, còn lại hầu hết đều mơ hồ.
Lãnh Hạ gật đầu, biết là hắn đang nói đến tối say rượu, nếu có thể bắt Tào quân y thì đương nhiên là đã nhớ ra ông.
Hắn vén áo lên, tùy ý ngồi xuống, tư thái như là ôn chuyện cùng bằng hữu: “Như là ta đã từng nói, từ rất lâu về trước ta đã coi hắn là đối thủ, nhưng khi đó, ta chỉ là một Hoàng tử có cũng được không có cũng được trong hoàng thất Đông Sở mà thôi, hắn căn bản không biết ta là ai, đến khi ta có đủ thực lực thì hắn lại có ngươi tương trợ.”
Hắn cười rộ lên, trên mặt có vẻ chân thành hiếm thấy: “Hai người song kiếm hợp bích, thật sự rất đáng sợ.”
“Đụng phải một ta đã không dễ dàng rồi, huống chi hai người còn cùng lên…” Hắn nhìn sóng biếc cuồn cuộn, thở dài nói: “Đây chính là số mệnh.”
Nếu biển Sở này mà là thiên hạ, Đông Phương Nhuận nghĩ, hắn như là một chiếc lá trên mặt biển, nhìn ánh sáng yếu ớt phía xa xa, chẳng qua chỉ gần trong gang tấc nhưng biển trời cách mặt, vĩnh viễn không đến được miền cực lạc.
Lãnh Hạ không cho là đúng: “Người định thắng trời.”
Nàng luôn cho là như thế, trong từ điển của sát thủ chi vương chưa bao giờ có hai từ số mệnh, có bụi gai, phát sạch; có chướng ngại, dọn sạch; có người cản đường, giết sạch; cùng đường thì cố mở một đường máu mà thoát ra.
Đông Phương Nhuận chuyển mắt nhìn sang, đây là lần đầu tiên Lãnh Hạ phát hiện, trong mắt hắn không hề có vẻ nguội lạnh mà ôn nhuận lễ độ như nét mặt.
Đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy!
Mày liễu càng nhăn, hôm nay hắn còn cùng đường hơn đêm đó, Chiến Bắc Liệt dẫn cường quân Đại Tần xuất kich, vô thanh vô tức áp sát, theo lý mà nói, hắn không thể nhàn nhã như vậy.
Đúng thế, chình là nhàn nhã.
Như là đã vứt bỏ mọi cảm giác.
Nhưng sự vứt bỏ này lại không giống nhà sư an tĩnh đạm mạc mà ngược lại có cảm giác đập nồi dìm thuyền kỳ dị!
Chỉ thấy Đông Phương Nhuận xoay người, thả người nhảy xuống, đứng sóng vai bên nàng rồi quay đầu nhìn Chiến Bắc Liệt, hắn cười nhạt: “Ta nói rồi, muốn thắng hắn một lần.”
“Ngươi nói người định thắng trời, ta muốn… nghịch thiên sửa mệnh!”
Từ lúc Lãnh Hạ lên thuyền, Chiến Bắc Liệt luôn lẳng lặng nhìn, trong lòng dần dâng lên một dự cảm không tốt.
Lúc này, một tiếng nghịch thiên sửa mệnh theo gió bay đến như có như không, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy Lãnh Hạ nhảy lên muốn lao xuống biển nhưng Đông Phương Nhuận lập tức ra tay cản đường nàng, hai người bắt đầu giao chiến trên boong thuyền.
Lãnh Hạ ra tay tàn nhẫn không lưu tình chút nào!
Đông Phương Nhuận cũng không cầu thắng, chỉ chuyên tâm chặn đường nàng, cho nên cũng đánh ngang tay.
Chiến Bắc Liệt rút kiếm của người bên cạnh rồi nhanh chóng phi thân lao đi.
Bách tính vây xem không hiểu có chuyện gì, bọn họ đứng xa xa nhìn chỉ biết kêu thét sợ hãi, còn Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ thì đã biết mục đích của Đông Phương Nhuận.
Nghịch thiên sửa mệnh, sửa mệnh của ba người, hắn đã ngờ tới kết cục hôm nay nên một lòng muốn chết, muốn kéo Lãnh Hạ đồng quy vu tận!
Người đã bay được nửa đường, bỗng nhiên, hai mắt Chiến Bắc Liệt đỏ ngầu: “Tức phụ!”
Ầm!
Âm thanh tựa như sấm nổ!
Ánh lửa lóng lánh, đỏ thắm nuốt sạch con thuyền to lớn, nước biển ào ào sóng lớn, ở trong làn khói đen, có hai bóng người một trước một sau bay ra khỏi khói mù, rơi về hai phía khác nhau.
Rồi bị sóng bạc nuốt cả vào lòng.
Cũng trong lúc đó, Chiến Bắc Liệt không chút do dự nhảy vào trong sóng biển cuộn trào.
Ánh nến sáng lòa, tiếng nhạc rộn ràng, quả là lúc phồn hoa hưng thịnh.
Trong đại điện, mùi rượu và mùi thức ăn thơm lừng bay khắp chốn, đèn đuốc sáng trưng, lụa màu treo cao, tiếng nhạc hòa tấu đầy vui vẻ.
Văn võ bá quan dẫn người nhà theo, trang phục rực rỡ, như là ai cũng hận không thể mặc tất cả các màu lên người, rượu qua lời lại, dù bình thường đối đầu nhau trên triều thì bây giờ đều vứt bỏ hiềm khích lúc trước, mỉm cười thân thiện khen ngợi đối phương.
Đúng vậy, lại đến năm mới rồi.
Lúc này, trong một căn phòng nhỏ ở cạnh đại điện, ba huynh đệ Đại Tần đang ngồi quây quần.
Một bàn tròn to bày ở chính giữa, khăn trải bàn bằng tơ lụa, ghế lớn khắc hoa, giấy dán cửa hồng, trên treo câu đối, mọi thứ đều rất hài hòa, nhưng… chiếc bàn kia lại trống không, chẳng hề ăn nhập với khung cảnh.
Ba nam nhân chống má ngồi đó, vẻ mặt hậm hực, hai mắt trông chờ nhìn chằm chằm bàn tròn, cứ như là nếu nhìn mãi thì món ăn sẽ hiện ra vậy.
“Aizz…”
“Aizz…”
“Aizz…”
Ba tiếng thở dài đồng loạt vang lên, không biết đợi bao lâu rồi, bụng họ đã kêu vang từ lúc đến giờ.
Lúc này ba người mới hiểu, vừa nãy sau ba tuần rượu trên đại điện, ba người đầy tự hào đứng dậy cáo từ, nói là đi ăn cơm tất niên tức phụ chuẩn bị thì không ít văn võ bá quan lộ ra vẻ mặt hả hê!
Lúc đó còn đang đắm chìm trong niềm vui tức phụ xuống bếp nên không để ý, giờ nghĩ lại mới thấy đau lòng, ngự trù tay nghề tốt thì không ăn lại đi khiêu chiến ba vị tức phụ kia, họ là ai?
Một múa kiếm luyện đao gọn gàng, nhanh lẹ.
Một cắt đứt yết hầu dứt khoát, không chớp mắt.
Một với sở trường đánh bạc và chạy trốn.
Ba nữ nhân như vậy thì làm được món gì.
Huống hồ, một người còn từng làm nổ cả phòng bếp.
Bộp!
Mỗ bá vương Chiến Bắc Việt vỗ bàn: “Lão tử chết đói rồi!”
Mỗ Chiến thần Chiến Bắc Liệt theo ngay sau: “Việc này cần phải dạy dỗ!”
Mỗ Hoàng đế Chiến Bắc Diễn vung tay lên: “Đi thôi các huynh đệ!”
Kết quả là, ba nam nhân khí phách hiên ngang muốn đi tới phòng bếp để dạy dỗ ba nữ nhân kia một chút!
Không sai, chính là như vậy!
Chuẩn bị tâm lý suốt đoạn đường, ngay cả tiếng tim đập còn nghe thấy rõ ràng, ai cũng tỏ vẻ, không phải căng thẳng, ta kich động thôi!
Kết quả là, ba nam nhân kich động, còn chưa đi đến cửa phòng bếp, chân đã mềm nhũn.
Nhìn xuyên qua giấy dán cửa màu hồng, bọn họ nhìn thấy rõ ràng…
Tiêu Phượng đang mặc cung trang đỏ rực, dung mạo diễm lệ.
Tay cầm một củ khoai tây lớn, lắc đầu chớp chớp mắt rồi đột ngột nện củ khoai tây xuống đất, rồi lại giơ lên rồi lại nện xuống, những tiếng động bộp bộp làm cho vị Hoàng đế nào đó ở bên ngoài run cả chân.
Một lúc sau Tiêu Phượng đá bay củ khoai tây kia đi, buồn bực bĩu môi: “Lãnh Hạ, muội nói món khoai tây nghiền kia, không phải là phải đập nát chứ?”
Niên Tiểu Đao vẫn ăn mặc gọn gàng như trước, rất thoải mái.
“Có phải là nên đập nát không?” Nhặt củ khoai tây vừa bị đập thảm thương kia lên, hai mắt chợt lóe sáng, rồi vui vẻ đi tìm một cái chày về.
Vừa nhìn thấy vật kia, trong đầu mỗ Tiểu bá vương đột nhiên bay ra một loạt thứ, tảng đá, cục gạch, nghiên mực… mới nghĩ đến đây thôi mà đã thấy đau đầu rồi.
Quả nhiên, Niên Tiểu Đao xoay người lại nhếch miệng rồi cầm cái chày đập thẳng vào củ khoai tây.
Bốp bốp bốp!
Còn Lãnh Hạ thì vẫn mặc bạch y thướt tha như trước, nhưng vì để hợp với không khí tất niên nên lần đầu tiên thêu thêm hai đóa phù dung ở vạt áo.
Người đẹp hơn hoa, cực kỳ tuyệt mỹ.
Bị tiếng động bên cạnh làm nhức đầu, nàng túm lấy tay Niên Tiểu Đao đang hưng phấn đập khoai tây rồi giải cứu nó ra, bắt đầu vuốt cằm suy tư.
Sau đó, ánh mắt dừng lại ở một con dao.
Bàn tay trắng nõn cầm lấy chuôi dao, hàn quang lạnh lẽo chợt lóe, làm Chiến Bắc Liệt lập tức nheo mắt lại nhìn tức phụ mình uy phong lẫm liệt cầm dao bay múa, kia có phải là gọt vỏ khoai tây đâu?
Rõ ràng là vẻ ngoan độc khi chặt đầu kẻ thù mà!
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không