Thứ ngày trước dùng để khống chế quan viên Đại Tần, chính là thứ này.
Đông Phương Nhuận hiểu bà, cũng biết bà dùng thuốc này để làm gì, chỉ là muốn giữ lại một con đường sống thôi, chắc bà đã lên kế hoạch sẵn, cứ ba tháng sẽ lén bỏ giải dược vào đồ ăn, chỉ cần như thế thì hắn sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Chỉ cần hắn không có ý động đến bà thì thuốc này sẽ không bị dùng tới, nhưng nếu có một ngày ấy thì Chất khôi chính là lợi thế của bà.
Từ khi lên ngôi đến giờ, hai người càng ngày càng xa cách, Đông Phương Nhuận không khỏi nở nụ cười, cười đau khổ, cuối cùng bà cũng bắt đầu phòng bị hắn.
Ngồi hai canh giờ trong lều lớn, hắn vẫn không nhúc nhích, rốt cuộc cũng quyết định.
Cứ như vậy đi, cả đời này không gặp gỡ có lẽ sẽ là kết cục tốt nhất.
Mà lúc này, Lãnh Hạ hoàn toàn không biết.
Nàng nhìn Tào quân y, trong mắt ông vẫn đầy vẻ lo lắng, chắc là thấy nàng mãi không quay lại nên mới khoác áo đi tìm, nàng cởi quân phục của mình ra rồi khoác cho ông.
Tào quân y cười ha hả gật đầu, cũng không chối từ.
Lãnh Hạ ăn mặc phong phanh nên thấy lạnh, xoa xoa tay cười nói: “Quay về thôi?”
“Đi thôi, quay về!”
Một già một trẻ, một chậm rãi, một vừa đi vừa nhảy, sự dịu dàng bao bọc lấy họ, dần dần đi về phía lều.
Cũng trong một buổi tối, gió thu cũng lạnh thấu xương.
Có người chặt đứt tình thân từ nay về sau vững tâm như sắt, có người nhận được tình cảm từ một người không phải người thân nhưng hơn hẳn người thân.
Bọn họ đã từng gặp thoáng qua, sau đó mỗi người đi một ngả, càng lúc càng xa…
Hôm sau.
Đặng Phú mang đến một tên dữ động trời.
Lãnh Hạ kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
Đột nhiên, nàng cười rộ lên, đấm một quyền vào bả vai Đặng Phú, nhưng giọng nói lạnh như băng lại hoàn toàn thể hiện tâm trạng lúc này của nàng: “Ngươi mau nói rằng đây chỉ là đùa giỡn đi.”
Đặng Phú nuốt nước miếng một cái, yếu ớt nói: “Lão đại, ngươi… ngươi không sao chứ?”
Chỉ bằng phản ứng này, Lãnh Hạ đã xác định.
Lãnh Hạ cảm thấy đầu óc nổ tung, nhìn Đặng Phú mấp máy môi nhưng nàng không thể nghe được hắn đang nói gì, khuôn mặt ung dung thản nhiên giờ phút này vô cùng lạnh lẽo, lảo đảo tông cửa xông ra ngoài!
Nàng chạy như điên ra khỏi quân daonh, trân đường đi va phải vô số người nhưng nàng mặc kệ, trong đầu không còn suy nghĩ gì khác, chỉ điên cuồng chạy về phía Hồi Xuân đường, nàng phải xác nhận, phải tìm Chung Mặc để xác nhận.
Đây không phải là sự thật, nhất định không phải!
“Lão đại, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước…”
“Trong một trận chiến giữa Đông Sở và Đại Tần, bom bay đầy trời, tình hình rất hỗn loạn, không biết vì sao… Tiểu Vương gia vốn phải ở trên thuyền lại ở đó, có lẽ là lén chạy ra, đúng lúc ấy một quả bom bay về phía Tiểu Vương gia, Liệt… Liệt Vương nhào tới đúng lúc bom nổ… Tiểu Vương gia được ôm chặt trong lòng nên không bị thương nhưng… Liệt… Liệt Vương… lúc đó tình hình rất hỗn loạn, Đông Sở bên này thấy có người thét lên rồi sau đó Đại Tần lập tức thu binh, có người nói…”
“Có người nói Liệt Vương bị thương rất nặng, hôn mê suốt ba ngày ba đêm, trong lúc ấy Đại Tần bại trận liên tiếp, sĩ khí sụt giảm, thậm chí còn nghe thấy tiếng khóc ở bên Đại Tần, sau đó… sau đó Hoàng thượng bỗng nhiên nhận được thư báo nên dẫn đại quân quay về, cho nên thương thế của Liệt Vương thế nào thì không rõ.”
Lời Đặng Phú nói vẫn còn quanh quẩn trong đầu…
Bị thương rất nặng…
Hôn mê sâu…
Ba ngày ba đêm…
Không rõ…
Nàng điên cuồng chạy, gió thu cắt qua da thịt đau rát, không ai hiểu rõ về uy lực của bom hơn nàng, lúc trước khi ở hoàng lăng Bắc Yến, Chiến Bắc Liệt đã ôm nàng bay ra xa mà vẫn bị thương nặng ở lưng, thậm chí còn bị nội thương, mà lần này, bom còn nổ ngay bên cạnh…
Một cảm giác lạnh lẽo lan tràn đến khắp cơ thể.
Giờ mới thu thôi mà, sao lạnh thế…
Từ quân doanh đến Hồi Xuân đường đi mất nửa canh giờ, Lãnh Hạ lại như chạy mất một thế kỷ, không khí lạnh lẽo, trái tim nàng như bị ai bóp nghẹt, nàng không thể hít thở, chỉ có hai chân vẫn máy móc chạy đi.
Nhìn thấy bảng hiệu của Hồi Xuân đường, chân nàng mềm nhũn, đứng lại.
Hồi Xuân đường, không tiếp tục kinh doanh nữa.
Cửa gỗ đóng chặt, điều này nói lên cái gì, Lãnh Hạ không dám nghĩ, nàng đứng bất động tại chỗ, bỗng nhiên sợ hãi, lần đầu tiên trong đời sát thủ chi vương biết cái gì là sợ hãi!
Hít sâu một hơi, nàng bước từng bước một, từng bước một, chậm rãi đi đến Hồi Xuân đường.
Lãnh Hạ đứng ở cửa sau của Hồi Xuân đường, bàn tay run rẩy vươn ra, rốt cuộc cũng đẩy cửa bước vào.
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không