Nào ngờ lại được biết Liên Công chúa đang ở trong cấm địa.
Trong quân doanh lại có một cấm địa từ lúc nào vậy, bà không biết, nhưng nghe thấy từ cấm thì rõ ràng là không phải ai cũng được vào, tướng sĩ gác bên ngoài không biết lấy đâu ra gan ngăn bà lại, mở mồm là nói do Hoàng thượng dặn dò, bà cũng kiêng dè Đông Phương Nhuận nên đành phất tay hồi cung.
Đi chuyến này tay không thì thôi, còn làm lòng hoài nghi càng thêm sâu sắc, nhất là lại không có tin tức của Lâu Hải.
Tròn nửa tháng, Liên Công chúa chẳng hề bước ra khỏi cánh cửa kia một bước, cấm địa thì được tầng tầng binh sĩ bảo vệ.
Lâu Hải vẫn bật vô âm tín, muốn vào cấm địa mà không được, Thái hậu sau bao lần thất vọng, rốt cuộc vỗ án: “Hay ột cái cấm địa, hôm nay Ai gia muốn xem, rốt cuộc là Liên nhi làm cái gì ở bên trong, suốt nửa tháng mà không ra ngoài nửa bước!”
Ma ma ở phía sau vui vẻ nói: “Thái hậu nương nương, ngài nên sớm làm như thế, ngài là mẹ đẻ của Hoàng thượng mà, dù có cố chấp xông vào cấm địa, đám nô tài kia có dám làm gì không? Dù Hoàng thượng có về cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận ngài… lão nô thấy mấy hôm nay ngài buồn bực cũng thấy lo lắng theo!”
Thái hậu mặc phượng bào, ngồi xe liễn, trái phải có mười sáu cung nữ thái giám đi theo, phía sau còn có một đội đại nội thị vệ hai trăm người, rêu rao rời khỏi Hoàng cung đi đến quân doanh, không ai không biết Thái hậu muốn đến quân doanh thị sát.
Bà không tin đã bày ra cái giá này rồi mà đám nô tài kia còn dám hạ thấp thể diện của bà, bà càng không tin, uy nghi như vậy mà không trấn áp được đám người trong quân doanh này!
Thái hậu lại không ngờ, đúng là không trấn áp được…
Khi ở cửa chính quân doanh, người ta đã nói: “Mời Thái hậu xuống xe, đi bộ vào trong.”
Bà vừa định tức giận mắng mỏ vài câu, người ta lại nói: “Trong doanh không được cưỡi ngựa, không được ngồi xe, đây là do Hoàng thượng tự mình hạ lệnh, dù có là Thánh thượng, đến đây cũng phải đi bộ.”
Được, bà nhịn!
Vì vậy, Thái hậu nương nương vẫn duy trì bộ mặt tươi cười từ ái, ưu nhã xuống xe, bước từng bước nhỏ đi về phía cấm địa, trên đường đi nhìn thấy tướng sĩ nào cũng mỉm cười nhìn, đương nhiên, nếu bỏ qua hai bàn tay đang siết chặt trong tay áo thì mọi thứ đều rất hài hòa.
Bỗng nhiên, phía trước có một người chạy như điên, vừa chạy vừa kêu to: “Tránh ra, tránh ra cho lão tử!”
Nếu cẩn thận nghe thì có thể thấy, giọng nói kia có vài phần run rẩy, đối lập hoàn toàn với lời nói ngang ngược này của hắn.
Cách một đoạn ở phía sau thì có một người khác hét lên: “Chờ lão tử túm được ngươi sẽ treo ngược ngươi lên rồi đánh!”
Thì ra là hai tên lính quèn trong quân đang đùa giỡn, Thái hậu vừa thở phào một hơi, thì thấy cái tên đang chạy phía trước đột ngột rẽ sang đường khác chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn phía sau, nhưng đường hắn ta chạy…
Lại là chạy về phía bà!
Rầm một cái, Thái hậu và ma ma đi cùng đi bị đụng ngã, người nọ phản xạ có điều kiện, vừa đỡ lấy tay Thái hậu, vừa nói liên tục: “Ai u lão tử lại lỗ mãng rồi, ngươi không sao chứ…”
Đến lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy trang phục của người này, hắn mới ngẩn ra chớp chớp mắt, rồi nhảy vọt ra xa: “Thái… Thái… Thái… Thái hậu nương nương! Tiểu nhân… tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân… Thái hậu tha mạng!”
“Cẩu nô tài to gan!” Ma ma kia mãi mới đứng lên được, vừa nhìn thấy người đang quỳ dập đầu dưới đất liền giận dữ mắng: “Va vào phượng thể của nương nương, ngươi có mấy cái mạng để trả?”
Tiếng động bên này làm những người khác chạy đến, không ít người biết tên lính kia, tiếc hận xì xào bàn tán.
“Aizz… khổ thân, Đặng Phú này hơi lỗ mãng nhưng quả thật rất tốt.”
“Hai huynh đệ này một bị thương, một bị cắt một cánh tay… đến giờ thì không biết có giữ nổi mạng không nữa!”
“Vận xui sao cứ dính vào hai người họ vậy, va phải Thái hậu nữa chứ! À, cái người vừa đuổi hắn đâu, sao không thấy?”
Nói đến đây, mọi người mới phát hiện, cái người đuổi lúc nãy thấy tình hình không ổn đã biến mất dạng rồi còn đâu.
Nhất thời mọi người đều mắng to, không biết là ai, nhưng rõ ràng là súc sinh!
Lúc này, tên súc sinh kia đang dựa vào một thân cây khô hóng mát, trong mắt hiện lên một tia gian trá nho nhỏ, một chút áy náy cũng không hề có.
Nàng chắc chắn Thái hậu sẽ không giết Đặng Phú!
Nữ nhân kia tuy rằng chỉ gặp qua một lần nhưng cũng đủ rồi, là một kẻ vừa sĩ diện vừa thích giả vờ là người tốt, giống y Đông Phương Nhuận, nét mặt hòa nhã, nhưng nội tâm ác độc, chỉ là Đông Phương Nhuận trò giỏi hơn thầy mà thôi.
Quả nhiên, Thái hậu sửa sang lại trâm cài đầu rồi giả vờ ngăn ma ma bên cạnh lại, không vui nói: “Từ ma ma, sao vậy, Ai gia có nói là muốn trách tội không?”
Từ ma ma sửng sốt, nhưng cũng hiểu là Thái hậu chuẩn bị giả làm người tốt để lấy danh tiếng trong quân doanh.
Bà ta ngượng ngùng ngậm miệng, xoa xoa hông rồi lui về phía sau, Thái hậu cười dịu dàng, đã hơn bốn mươi tuổi nên cũng không phải là rất đẹp nhưng khí chất cũng khá hơn người, quan sát cẩn thận tên lính đang quỳ dưới đất một lúc thì thật sự cảm thấy hắn ta chỉ là một hán tử thô lỗ, cả người run rẩy, cúi thấp đầu, vẻ mặt có chút thụ sủng nhược kinh, mùi mồ hôi làm bà phải hơi nghiêng về phía sau, nhất là nghe những tiếng xì xào của đám người xung quanh thì đã chẳng còn gì để nghi ngờ.
Lãnh Hạ nhếch môi, tính tình Đông Phương Nhuận quả thật là cực kỳ giống nữ nhân này, ngay cả đa nghi cũng là do di truyền từ bà ta.
Thứ nhất Thái hậu từng có tranh chấp với nàng bốn năm trước, việc này cũng chưa thể quên ngay được; Thứ hai cũng là bởi vì bà ta quá đa nghi, Đặng Phú hay Đặng Phú đều là người Đông Sở chính gốc, đã nhập ngũ hai năm, có biên chế, có đồng hương, có người thân, mọi thứ đều hợp lý, nàng không sợ Thái hậu đi thăm dò vì có điều tra thì cũng chẳng tra ra cái gì.
Thái hậu thu tay về, cũng thôi không quan sát nữa.
“Nể tình ngươi là tướng sĩ chiến đấu hăng hái vì nước, tội va phải Ai gia cũng sẽ không truy cứu nữa…” Trong giọng nói lộ ra uy nghiêm nhàn nhạt: “Cần phải nhớ kỹ. chớ lỗ mãng như thế lần nữa, không phải ai cũng giống Ai gia đâu.”
“Vâng… vâng… Thái hậu nương nương nhân từ, tiểu nhân… tiểu nhân…”
Đặng Phú lắp bắp mãi mà không nói nên lời, đến lúc ngẩng đầu lên thì thấy Thái hậu đã đi xa, điệu bộ dịu dàng mà uy nghiêm khiến lòng người sinh ra hảo cảm.
Hắn lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi rồi bĩu môi vò đầu: “Đều là nữ nhân mà sao chênh lệch giữa người với người lại lớn như vậy!”
“Ngươi nói ai?” Có người sau lưng hỏi.
“Chẳng phải là…” Đặng Phúc giật nảy người, lập tức ngậm mồm.
Rồi quỳ phịch xuống: “Lão đại a, chuyện như thế này đừng để ta làm tiếp được không?”
Lãnh Hạ nghiêng đầu cười tủm tỉm, nụ cười kia, làm Đặng Phú rét run cả người, không tự chủ mà nhìn ra phía sau lưng nàng…
Bốp!
Lãnh Hạ đập đầu hắn một cái rồi trừng mắt: “Không có đuôi!”
Nữ nhân đã đi xa kia lấy một cái khăn ra lau sạch bàn tay vừa đỡ Đặng Phú, rồi vứt nó đi không thương tiếc.
Phượng mâu híp lại, Lãnh Hạ không đùa hắn nữa, nhẹ nhàng biến mất, chỉ còn lại lời dặn đung đưa trong gió: “Nhớ kỹ rửa sạch tay bằng thứ ta đưa cho ngươi.”
Lúc nàng hiện thân thì đã cầm cái khăn tay kia, tiện tay nhét vào túi áo.
Đây chính là chứng cứ, không thể tùy tiện ném đi được!
Nàng đi theo Thái hậu tới tận cấm địa ở tận cùng quân doanh, ở đó có không ít thị vệ, càng sâu vào trong thì thị vệ càng nhiều, nàng trầm mặt, nếu như đơn thương độc mã xông vào đây thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Lãnh Hạ điểm nhẹ mũi chân bay lên cây ngồi vắt vẻo.
Bên kia Thái hậu đang đứng trước một tường thị vệ, sắc mặt càng ngày càng lạnh, Từ ma ma thì chống nạnh chửi ầm lên, mắng đến nửa canh giờ mà vẫn không dừng lại, Lãnh Hạ ngáp một cái, cảm thấy rất phục bà ta.
Lúc này sắc mặt của Thái hậu đã xấu xí tới cực điểm, khuôn mặt dịu dàng hoàn toàn không nhìn được, đứng từ xa cũng cảm thấy sự tức giận trên người bà ta.
Bỗng nhiên, màn cửa bị người ở bên trong xốc lên: “Ầm ĩ cái gì thế hả?”
Mùi thuốc súng gay mũi theo gió bay ra ngoài, Lãnh Hạ nheo mắt lại, nhìn vào trong lều thì thấy trên một cái bàn lớn có một cái cân, một ít lưu hoàng, vô số thứ linh tinh gì đó, than củi, tiêu thạch, da trâu, cỏ tranh,…
Bom như vậy…
Ánh mắt nhìn sang căn lều ngay bên cạnh, nó lớn hơn căn lều này, cũng không quá xa để có thể chuyển bom qua lại, nàng ta làm liên tục không nghỉ vậy thì chắc chắn bom đang ở bên căn lều kia.
Liên Công chúa vờ như quá mức chuyên tâm, thấy Thái hậu liền nhất thời kinh ngạc: “Mẫu hậu?”
Thái hậu rõ ràng là tức giận, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía nàng ta: “Ngươi còn biết Ai gia là Mẫu hậu sao? Ai gia còn tưởng rằng, ngươi bận rộn chuyện quân đã sớm…”
Lời của bà ta chợt dừng lại!
Ánh mắt của Thái hậu cứng lại, nhìn chằm chằm cái bàn kia, dù hơi xa không nhìn rõ nhưng bà cũng đoán được đó là gì, khó trách, khó trách…
Bây giờ ánh mắt nhìn Liên Công chúa đã hoàn toàn thay đổi, nếu thứ bom uy lực kinh người kia là do nàng ta làm ra vậy thì được Đông Phương Nhuận trọng dụng âu cũng là điều dễ hiểu, ngay lập tức Thái hậu quay trở về dáng vẻ hiền hoà tươi cười như cũ, nói tiếp lời vừa nãy, như là tức giận, cũng như là sủng ái: “Ai gia còn tưởng rằng, ngươi bận rộn chuyện quân đã sớm quên lão nhân gia ta, còn muốn Ai gia phải kéo đống xương cốt này chạy đến đây.”
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không