Một ám vệ không biết tên, đang chìm đắm trong thâm ý này, nghĩ a nghĩ, nghĩ nát óc rốt cuộc cũng hiểu!
Đây là Tiểu Vương phi, muốn chuyển lời cho gia a!
Nghe thấy tên ám vệ nào đó rối rắm vò đầu bứt tai như con rận, cuối cùng cũng nghe được một tiếng hiểu ra, Lãnh Hạ liếc một cái, quả thật là nàng muốn nói cho Chiến Bắc Liệt, cũng chẳng phải muốn hẹn ước điều gì, chỉ mong hắn đừng lo lắng, sở dĩ gián tiếp dặn Chung Mặc là để hắn ta nhớ kỹ luôn truyền tin của mình về.
Mà lúc này, sự chú ý của nàng đã bị một chuyện khác thu hút.
Thật tình không muốn thừa nhận, đám ám vệ này của Chiến Bắc Liệt, thân thủ sắc bén ẩn nấp chuyên nghiệp những thứ khác cũng rất có năng lực nhưng thông minh thì…
Rất mẹ nó đáng xấu hổ!
Bên này Lãnh Hạ đang hung hăng xem thường, đợi một lúc sau, người nọ vẫn còn chưa đi.
Rất lâu sau, một câu ai oán nghi vấn truyền tới: “Vương phi, sao người biết thuộc hạ đến đây?”
Một ám vệ, tự nhận bản thân công phu hơn người, nhất là đối với Tiểu Vương phi không hề có nội lực, thậm chí ngay cả bị phát hiện thế nào cũng không biết, đây chắc chắn là vũ nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Lãnh Hạ nhướn mày, chậm rãi xoay người, thong thả đi về phía đội ngũ hành quân.
Lúc đi ngang qua cây, bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nháy mắt mấy cái rồi lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Ám vệ trên cây kia ngã lộn cổ xuống đất.
Sau khi xác định xung quanh không có ai, liền khóc không ra nước mắt leo lên, mệt hắn còn tự nhận nội lực thâm hậu khinh công cao tuyệt, cái nhìn vừa nãy của Tiểu Vương phi rõ ràng muốn nói cho hắn biết: “Ta không chỉ biết ngươi đã đến, còn biết ngươi ở đâu.”
Nhìn người ta xem, bình tĩnh, thong dong, bưu hãn đến biến thái, lại không hề kiêu ngạo chút nào.
Hành vi ngốc nghếch của mình được gọi là gì?
Tự rước lấy nhục a!
Một ám vệ tự hỏi tự trả lời, hai hàng nước mắt chảy xuôi, nhìn bóng người đã đi xa kia mà ánh mắt đầy vẻ sùng bái và kính nể, âm thầm siết chặt tay, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ thần tượng giao phó!
Chuyển lời cho gia, Tiểu Vương phi sắp đến Biện Vinh, đại khái còn khoảng nửa tháng nữa.
Biện Vinh đầu thu mang trên mình một phong cách khác.
Không còn vẻ lộng lẫy trăm hoa đua nở như lần trước Lãnh Hạ tới, nơi nơi đầy lá rụng, cũng chẳng có ai quét sạch, giẫm lên trên gây nên những tiếng vang xào xạc, Đông Sở được coi là một đất nước lấy văn trị quốc, cho nên ở nơi này, trên một cây cầu nhỏ, có vài chiếc lá rời cành bay xuống làn nước xanh, văn nhân tài tử cầm chiết phiết ca ngâm một bài thơ bi tráng, rất có vẻ thú vị.
Đương nhiên, đây là người khác nghĩ thế.
Còn nếu đó là Lãnh Hạ thì chắc chắn sẽ ném cho họ một ánh nhìn xem thường rồi khẽ quát: “Đầu óc có bệnh.”
Mà lúc này, mọi người đang tiến vào trong thành Biện Vinh.
Đội ngũ đại quân kéo một hàng dài đi vào thành, đi đầu là Đông Phương Nhuận cưỡi ngựa, y phục xanh nhạt, tơ vàng chỉ bạc, rực rỡ lấp lánh. Đi phía sau là Liên Công chúa, ngồi trên ngựa nên nàng ta cũng có thêm mấy phần oai hùng.
Đây vốn là việc đế vương thân chinh, chiến thắng trở về, nhưng dân chúng đều có những ánh mắt không mong muốn.
Toàn bộ Đông Sở đều bị bao trùm bởi một bầu không khí đầy áp lực, những tiếng xì xào vang lên khắp nơi, Lãnh Hạ có nhĩ lực tốt đương nhiên là nghe thấy rõ ràng.
“Nghe thấy không, trận đại chiến kia, chúng ta thua!”
“Là do đối nghịch với thần nữ, hiện giờ Đại Tần đã có trời cao phù hộ!”
“Chỉ thương con ta đi làm lính, không biết có còn sống mà trở về không…”
Phẫn uất cũng có, thở dài cũng có, bi ai cũng có…
Vô số tâm tình ào ào quét về phía đại quân như bão lốc, Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, nhìn bóng lưng vị Hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa kia, hài hước nhíu mày.
Cái này, có được tính là mua dây buộc mình không?
Bên cạnh có một giọng nói đầy nghi vấn vang lên: “Lão đại, huynh cười gì?”
Lãnh Hạ rất không quen với cách gọi này nhưng sau nửa tháng sửa chữa mãi không được thì nàng cũng đành chấp nhận số phận.
Nàng quay đầu lại, một bên là hai huynh đệ Đặng Phú Đặng Quý, Đặng Quý cũng thấp nhưng người gầy như que củi chứ không khỏe mạnh giống Đặng Phú, vết thương của hắn ta đã tốt lên nhiều rồi, không còn tay trái nên ống tay áo cứ bay bay trong gió.
Tính cách của hai người không khác nhau lắm, đều rất đáng mặt nam nhi.
Còn bên này, chính là người thanh niên thật thà nàng gặp đầu tiên khi đến quân doanh Đông Sở, Trương Vinh.
Ba ánh mắt thật thà nhìn sang, Lãnh Hạ liếc một cái, chẳng nhẽ bảo nàng nói là nàng hả hê vì Hoàng đế bọn họ gặp rắc rối sao?
Đúng lúc này, phía trước trở nên ồn ào rối loạn, ngựa Đông Phương Nhuận hí một tiếng dài rồi đại quân ngừng lại, những người ở phía sau đều châu đầu ghé tai thảo luận.
Chỉ nghe thấy tít phía xa kia, có một người thê lương gào lên: “Hoàng thượng, thảo dân khẩn cầu Hoàng thượng đình chiến!”
Ý cười càng đậm, Lãnh Hạ nheo mắt lại, nhìn lướt qua đoàn người và thấy rất vui vẻ.
Đó là một thanh niên gầy yếu tầm hai mươi tuổi, tóc búi theo kiểu học sĩ, người mặc y bào tay cầm chiết phiết, đúng chuẩn văn nhân tài tử, hắn ta quỳ trên mặt đất cách móng ngựa một chút xíu, trên khuôn mặt trẻ tuổi đầy vẻ cố chấp, hiên ngang lẫm liệt nói lại lần thứ hai: “Vì giang sơn xã tắc Đông Sở, vì bách tính Đông Sở, thảo dân khẩn cầu Hoàng thượng đình chiến!”
Một câu nói nhưng cũng đủ khiến con đường ồn ào trở nên vô cùng yên tĩnh.
Ai cũng đều căng thẳng, âm thầm lo lắng thay cho thanh niên kia.
Bỗng nhiên, không biết có ai hô theo một tiếng.
“Xin Hoàng thượng đình chiến!”
Tiếng nói này vang lên cực kỳ đột ngột, nhưng lại khiến thanh niên kia vô cùng chấn động, hắn ta từ từ đứng dậy, thân thể gầy yếu lung lay trong gió thu cứ như lúc nào cũng có thể bị thổi bay mất.
Đã có người ủng hộ nên hắn càng nói càng hăng: “Thảo dân xin Hoàng thượng hãy nghĩ lại, đừng bưng bít tiếng nói của con dân Đông Sở mà cố ý khai chiến với Đại Tần! Hoàng thượng có nên vì thỏa mãn tư tâm xưng bá thiên hạ mà đẩy bách tính Đông Sở vào nước sôi lửa bỏng, làm giang sơn xã tắc trăm năm sụp đổ! Cơ nghiệp trăm ngàn năm qua của Đông Sở chỉ vì Hoàng thượng tham lam ích kỷ mà sắp bị hủy hoại hoàn toàn, Hoàng thượng, người bảo thủ cố chấp, hôm nay có dám nói mình cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn không?”
Hắn ta ưỡn ngực, chính nghĩa nói: “Trên không hổ với trời xanh, dưới không thẹn với bách tính?”
Lời nói hùng hồn đầy lý lẽ, mỗi câu mỗi chữ đều như dao nhỏ phóng về phía Đông Phương Nhuận, nhưng hắn chỉ khẽ cười một tiếng, tư thế ngồi không hề thay đổi chút nào, mái tóc đen vẫn tung bay như cũ, nhìn từ phía sau thì thấy hắn vẫn thản nhiên như thường.
“Sao ngươi lại cho rằng, Trẫm khai chiến với Đại Tần sẽ đẩy bách tính vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, hủy hoại giang sơn?”
Thấy rốt cuộc hắn cũng mở lời, người thanh niên kia lập tức hùng hồn đáp: “Liệt Vương phi Đại Tần là thần nữ trời cao phái xuống, hai mươi chữ sấm kia đã thể hiện rõ ràng, thần nữ sẽ thống nhất tứ hải, thiên ý không thể trái, Hoàng thượng dù nhận là rất cao nhưng cũng không nên đối nghịch!”
Lãnh Hạ khẽ lắc đầu, đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ mà!
Tại thời cổ đại quân chủ chuyên chế, phần tử có tư tưởng cấp tiến này… nàng thở dài, đã có thể dự đoán được kết cục của hắn ta.
Thanh niên kia lại không tự biết, thấy Đông Phương Nhuận không nói một lời, vẻ mặt phấn khởi vung tay lên hô to: “Đình chiến! Đình chiến! Đình chiến…”
Trên đoạn đường yên tĩnh, khẩu hiểu này trở nên nổi bật hơn bao giờ hết, bắt đầu có bách tính hô theo, dần dần càng nhiều người mở miệng, tiếng hò hét như biến thành một cơn lốc… điên cuồng cuốn đi tất cả!
“Đình chiến!”
“Đình chiến!”
“Đình chiến!”
Tướng sĩ trong quân đội có không ít người cũng thể hiện sự tán thành, đương nhiên cũng có vài người lộ vẻ tức giận, ví dụ như Liên Công chúa, nàng ta quay đầu nhìn xung quanh, sắc mặt dần đỏ lên.
Tuy rằng không thấy rõ sắc mặt của Đông Phương Nhuận, nhưng chắc cũng không có gì thay đổi, vẫn ôn nhuận, khóe môi vẫn hơi mỉm cười, nhưng trong đôi mắt hẹp dài ấy lại là sự băng lãnh đến tận cùng được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc đầy sát khí!
Lãnh Hạ đang âm thầm suy nghĩ ở phía sau, bỗng nhiên sửng sốt…
Thì ra, vô tình, trong lúc giằng co ngươi lừa ta gạt, nàng đã hiểu rất rõ về đối thủ này!
Quả nhiên, trong những tiếng hô ồn ào, một tiếng nói ôn nhuận nhẹ nhàng vang lên bay vào tai mỗi người: “Dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng, lôi ra Ngọ môn chém đầu!”
Trầm mặc, trầm mặc như chết.
Những bách tính đang lớn tiếng hò hét đều cứng đờ miệng, tiếng hô như bị nghẹn trong cổ họng, ngay lập tức biến mất…
Thanh niên gầy yếu kia ngồi bệt xuống đất.
Mặt hắn ta trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run như cầy sấy, nhưng vấn cố gắng ra vẻ trấn định, ngửa cao đầu hô: “Chém… chém đầu… ta phạm vào tội gì? Người… không sợ hàng vạn hàng nghìn tài tử Đông Sở dùng ngòi bút làm vũ khí ư?”
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không