Lãnh Hạ vẫn ở bên chăm sóc không rời, nàng cũng mới nghe ba người Cuồng Phong nói tình hình của nam nhân này trong mười ngày qua, nhất là từ hơn một tháng trước đã không thể ngủ một giấc nào đầy đủ.
Ngày ấy, không phải là ngày nàng gặp bão cát ở Khi Lan hoang mạc sao?
Ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, trong hai ngày này, nàng đã bón cho Chiến Bắc Liệt chút cháo loãng, nhẹ nhàng cạo râu cho hắn, còn thuận tiện tắm một lượt nữa, quả thật là hắn quá mệt rồi nên chẳng hay biết gì.
Bây giờ sắc mặt đã khá lên nhiều, quầng thâm cũng tan đi, lông mày cũng không còn nhăn nữa.
Bỗng nhiên, mi mắt khẽ động, hắn tỉnh.
Chiến Bắc Liệt mở mắt ra, trong mắt còn có vài phần mê man, liếc thấy nàng liền cười hỏi: “Đang lúc nào thế?”
Lãnh Hạ nhìn sắc trời một chút rồi cầm bát cháo tới: “Ừm, gần trưa rồi, ngươi đã ngủ hai ngày liền, ta bón cho ngươi chút cháo loãng, đói bụng lâu rồi, giờ nên ăn nhẹ để dạ dày thích ứng đã.”
Ưng mâu cong lên, Chiến Bắc Liệt dịch vào trong, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo Lãnh Hạ ngồi xuống rồi làm nũng: “Nàng bón cho ta!”
Nhìn trời, trợn trắng mắt, nam nhân này!
Oán thầm thì oán thầm nhưng nhìn thấy ánh mắt như cún con lưu lạc quen thuộc thì đành bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Nàng ngồi xuống rồi múc một thìa cháo bón cho hắn, mỗ nam nhân lập tức thỏa mãn nheo mắt lại, vừa đắc ý vừa kiêu ngạo, nhìn bộ dạng thỏa mãn kia, giống như trong miệng không phải cháo loãng…
Là gì?
Thịt rồng cũng chỉ như thế thôi!
Một bát cháo loãng, Chiến Bắc Liệt ăn vui vẻ, Lãnh Hạ cũng hài lòng, nhanh chóng hết sạch.
Sau khi nàng đặt bát lên bàn, mỗ nam chép chép miệng hỏi: “Tức phụ, bách tính Chiêu Thành…”
Tuy rằng hắn biết mẫu sư tử và Tiêu tướng quân đều làm việc thỏa đáng nhất định đã sớm sắp xếp xong nhưng tự mình hỏi một câu sẽ yên tâm hơn.
Lãnh Hạ quay lại nằm lên giường, gối lên tay hắn, gật đầu đáp: “Ừm, sắp xếp xong xuôi rồi, phân lương thực cho từng nhà, ngày đầu nấu cháo cho bách tính ăn lót dạ rồi hôm sau chia lương thực theo nhân số.”
Đổi một tư thế thoải mái hơn, nàng vùi đầu vào lòng hắn, hài lòng nhắm mắt lại: “Còn binh lính Nam Hàn thì giao cho nghĩa phụ xử lý, thu vào quân đội, chắc chắn ông rất có kinh nghiệm, nên ta không hỏi đến.”
Chiến Bắc Liệt gật đầu, cầm tay nàng nắm chặt, đang định hỏi thêm thì thấy tức phụ đã ngủ mất rồi.
Một tháng qua hắn không nghỉ ngơi tốt, Lãnh Hạ cũng đâu có được nghỉ ngơi, nàng tìm bảo tàng xong còn phải mua một lượng lớn lương thảo và quân nhu, rồi lệnh cho quan viên Tây Vệ đặt mua binh khí, sau đó không ăn không ngủ lao về Đại Tần đưa lương thảo cho binh sĩ, không dám chậm trễ một phút nào.
Chạy nhanh đến Gia Hưng thành để chỉ huy công thành với Tiêu Chấn Kiền, phá thành xong liền lao đến Chiêu Thành, nàng cũng chẳng thoải mái hơn Chiến Bắc Liệt là bao, giờ Chiến Bắc Liệt đã tỉnh, nàng không cần lo lắng nữa mới có thể an tâm ngủ.
Chiến Bắc Liệt cũng đoán được tức phụ mệt mỏi nên đau lòng hôn nàng một cái rồi tiếp tục ôm tức phụ, ngủ bù.
Phu thê hai người ôm nhau ngủ, ngủ suốt nửa ngày, Lãnh Hạ mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã thấy Chiến Bắc Liệt nhìn chằm chằm nàng, nàng lười biếng duỗi người rồi hôn hắn một cái, cười tủm tỉm bóp bóp vai cho hắn: “Vất vả!”
Từ lúc nàng ngủ đến giờ, nam nhân này không hề thay đổi tư thế, không cần nghĩ cũng biết là sợ đánh thức nàng nên vẫn chịu đựng!
Chiến Bắc Liệt nghiêm túc đáp: “Vì tức phụ phục vụ!”
Lãnh Hạ nghĩ một chút rồi trở mình ngồi dậy, định đấm bóp cho hắn một chút.
“Tức phụ!”
Mỗ nam đột nhiên hét lên ôm lấy nàng kich động: “Thai khí a!”
Vừa nói thế vừa nghĩ đến hôm trước nàng giục ngựa chạy đến, hắn run rẩy hỏi: “Con gái chúng ta, xóc nảy như thế cũng không có việc gì sao? Tức phụ a…”
“Nếu trong đó là cái gối thì nàng lấy ra đi, ta…” Hắn nuốt nước miếng một cái, ưng mâu liếc nhìn cái bụng đã được hơn tám tháng kia, run rẩy nói: “Ta chịu được!”
Phi!
Lãnh Hạ phỉ nhổ hắn, tên miệng quạ đen này!
Nàng trừng mắt: “Gối cái gì, con ta rất khỏe!”
Chiến Bắc Liệt cũng trừng mắt, nhưng không phải giận mà là kinh, trực tiếp nói năng lộn xộn: “Đi đi lại lại như thế mà còn sống?”
Lời này làm Lãnh Hạ lại muốn phỉ nhổ hắn, ném cho hắn hai ánh mắt xem thường rồi cầm bàn tay run rẩy của người nào đó đặt lên bụng mình, gật đầu trịnh trọng nói: “Hàng thật giá thật, con ta!”
Bàn tay cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấp áp, còn có tiếng đạp mơ hồ.
Chiến Bắc Liệt híp mắt lại, cười toét miệng: “Không hổ là con gái lão tử!”
Lãnh Hạ ngạc nhiên: “Liên q uan gì đến ngươi?”
Chiến Bắc Liệt nổi giận: “Đó là đương nhiên! Tục ngữ đã nói, hổ phụ không sinh khuyển nữ, tục ngữ có nói, rồng sinh rồng phượng sinh phượng… khụ…”
Lãnh Hạ nghĩ một chút rồi thấy đúng là có đạo lý, nàng gật đầu: “Đại khái là vấn đề di truyền đi!”
“Gà cái gì?” Chiến Bắc Liệt chớp chớp mắt, sợ hãi thán phục: “Tức phụ a…”
“Hả?”
“Gà ở thế giới nàng, thật sự là mạnh mẽ không gì không làm được a!”
“…”
Lãnh Hạ không muốn thảo luận vấn đề khoa học hiện đại với kẻ cổ đại này nữa, mà đi nghiên cứu bụng mình, thán phục nói: “Với lại, con chúng ta thật sự là rất bưu hãn nha, bão cát sa mạc mạnh như thế mà nó cũng không việc gì.”
Chiến Bắc Liệt lập tức biến sắc!
Hắn nhướn mày, kìm nén lửa giận trong lòng, chậm rãi hỏi một câu: “Hả?”
Lãnh Hạ vẫn còn đang đắm chìm trong sự bưu hãn của con gái, tiếp lời: “Sau đó bị vùi dưới cát cũng không có việc gì.”
“Thật không…”
“Ừ, ta còn tưởng là chết chắc rồi, nào ngờ lúc tỉnh lại, mọi người đều rơi xuống một hang động, hành lý mất sạch, không có thức ăn nước uống, Hoa Thiên và Thác Bạt Nhung còn bị thương nhẹ, không ngờ cục cưng lại không sao hết, đi sâu vào trong động đấy để tìm lối ra thì lại bất ngờ tìm được địa cung bảo tàng.”
“Thật a…”
“Trong địa cung không nguy hiểm như ở Hoàng lăng lần trước, nhưng vẫn có chút kỳ môn độn giáp thuật, may mà có lão ngoan đồng, ông ấy rất rành mấy cái đó, dọc đường hữu kinh vô hiểm.”
“Thì ra là thế…”
Lãnh Hạ không khỏi hồi tưởng lại, lúc mọi người nhìn thấy bảo tàng, chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: Trợn mắt!
Hai chữ: Há hốc mồm!
Đời trước là Sát thủ chi vương, tiền nàng kiếm được cũng nhiều không kể xiết, thân phận đời này càng không phải nói, nhưng khi thấy cả một đống vàng kia thì vẫn có chút kinh hoàng, trong bảo tàng không hề có gì khác, chỉ có vàng, một kho vàng rộng mênh mông.
“Phù thành quả thật là phú khả địch quốc, ngươi không thấy tình hình lúc đó đâu, còn giàu có hơn chúng ta tưởng tưởng!”
Lãnh Hạ còn chép chép miệng cảm thán, tổng kết một câu.
Bỗng nhiên, nàng chớp chớp mắt, rõ ràng cảm thấy…
Khí tức bên cạnh không đúng lắm!
Nàng giật mình tỉnh lại, thầm kêu hỏng bét, quả nhiên nhìn thấy chú cún lưu lạc lúc nãy đã biến thành chó sói vẫy vẫy đuôi, khuôn mặt kia, có lẽ là mỗi khi nàng nói một câu lại đen thêm một phần, đến giờ thì còn đen hơn cả than.
Lãnh Hạ thật sự có xúc động muốn cắn đứt lưỡi mình.
Chiến Bắc Liệt trừng mắt nhìn nàng, hận không thể chém chết nữ nhân này!
Bão cát, sa mạc, chịu đói, kỳ môn độn giáp… những thứ này hắn mới nghe thôi mà tim đã muốn nhảy ra ngoài, vậy mà nàng còn dám trải qua tất cả, nếu không lỡ miệng thì chắc chắn nàng định giấu!
Bão cát chết tiệt, sa mạc chết tiệt!
Quả nhiên linh cảm của hắn không sai, suýt nữa thì hắn đã mất mẫu sư tử, suýt nữa thì mất thằng nhóc kia!
Tim Chiến Bắc Liệt như bị thứ gì đó bóp mạnh, nàng mạo hiểm tìm kiếm bảo tàng là vì ai, sao Chiến Bắc Liệt lại không hiểu, mẫu sư tử vốn không phải người tham luyến tiền tài quyền lực, dù làm Tây Vệ Nữ hoàng hay làm mọi thứ cho Đại Tần suốt sáu năm qua, đều là vì hắn, để hắn hoàn thành giấc mộng nhất thống ngũ quốc, cho bách tính thiên hạ một cuộc sống yên vui.
Hắn không giận mẫu sư tử mà giận chính mình.
Phượng mâu lén liếc nhìn hắn, Lãnh Hạ ôm bụng, giả vờ yếu ớt.
Hiệu quả ngay lập tức, Đại Tần Chiến thần cả kinh nhảy dựng lên, Lãnh Hạ yếu ớt ôm bụng tội nghiệp nói: “Bụng ta hơi khó chịu, chắc là đói rồi?”
Mỗ nam kiểm tra toàn thân nàng một lượt rồi hoảng sợ nói: “Tức phụ, không sao chứ?”
Không phải Lãnh Hạ sợ Chiến Bắc Liệt hỏi tội mà nàng sợ hắn tự trách.
Trong mắt hiện lên một tia gian trá, nàng ra lệnh: “Không sao, đói bụng thôi, ngươi đi lấy cho ta một bát cháo đi.”
Ưng mâu lóe lên, Chiến Bắc Liệt quan sát sắc mặt tức phụ một lần nữa rồi mới yên tâm.
“Tức phụ, chờ!”
Mỗ nam nhanh chóng xuống giường, trịnh trọng đi rồi rồi trang nghiêm đi đến phòng bếp như đang làm một chuyện rất thần thánh.
Đại Tần Chiến thần ngủ hai ngày nên không biết tình hình bên ngoài, vừa đến sân đã được Cuồng Phong bẩm báo, vô số bách tính tụ tập ngoài phủ, đã đợi hai ngày rồi.
Dù biết tức phụ có lẽ là không hề đói nhưng vẫn lệnh cho Cuồng Phong mang một bát cháo cho Lãnh Hạ, còn mình thì đi về phía đại môn.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị bách tính ở bên ngoài làm chấn động.
Vừa thấy Chiến Bắc Liệt đi tới, bọn họ đều xông lên, không nói hai lời quỳ phịch xuống đất, dập đầu ba cái.
Bịch! Bịch! Bịch!
Mấy vạn người cùng dập đầu tạo nên tiếng động kinh thiên động địa.
Chiến Bắc Liệt bị họ thi lễ, trốn cũng không trốn được.
Dập đầu xong, có mấy thanh niên bê một cái bàn ra, một bà lão bước lên trước, chỉ vào chồng chăn gọn gàng trên bàn, trên khuôn mặt nhăn nheo giàn giụa nước mắt.
“Vương gia a! Đây là một chút lòng thành của mọi người, chúng ta không có thứ gì quý báu để tặng Vương gia, đại ân đại đức của Vương gia chúng ta không bao giờ trả được, nên mỗi nhà góp một mảnh vải, chúng ta khâu chiếc chăn trăm nhà này để cầu chúc cho đứa bé trong bụng Vương phi, phúc khí phúc khí, phúc lộc an khang suốt đời!”
“Cầu chúc đứa bé trong bụng Vương phi, phúc khí liên miên, phúc lộc an khang suốt đời!”
Trong những ánh mắt chất phác thật thà kia, Chiến Bắc Liệt nhìn thấy sự chân thành của họ.
Đôi khi, dân chúng rất ngốc, những kẻ thống trị chỉ cần nói vài câu đã khiến họ không phân biệt nổi thị phi, như là chuyện Hoa Thiên, chỉ cần ban bố Hoàng bảng là bọn họ đã tin rằng Hoa Quốc cữu là quân bán nước. Nhưng mặt khác, bọn họ cũng đều là người thật thà lương thiện, bọn họ chỉ muốn có một cuộc sống yên ấm thái bình, không cần giàu có chỉ cần yên vui.
Bọn họ dám yêu dám hận, yêu một người thì hận không thể moi tim ra tỏ lòng thành, cuối cùng chỉ có thể dùng cách giản dị thế này để báo đáp.
Lúc này, Chiến Bắc Liệt nhìn những ánh mắt mong chờ và chiếc khăn được khâu rất khéo léo kia, mắt hắn hơi mờ đi, trịnh trọng nói: “Đa tạ mọi người, ta và nội tử đều rất quý trọng tấm lòng này, đứa bé cũng sẽ rất thích!”
Ở trong lòng, Chiến Bắc Liệt nghĩ, niềm tin của hắn…
Niềm tin hắn phấn đấu mười một năm trời, đáng giá!
Tags: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Nam cường, Nữ cường, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không